Môi Răng Chi Diễn

Chương 7: Chương 7: Cậu nhóc và đứa trẻ lớn xác




Edit: Judy

Yến Triêu giống như bị điện giật, trong nháy mắt đã tắt đi diễn đàn ăn dưa, sau đó theo bản năng quay đầu nhìn về phía Chu Thần Du.

Cậu nhanh chóng tự làm mình tỉnh táo lại, nghĩ lại mới thấy vừa nãy màn hình điện thoại nhỏ như vậy, mới nhìn vào, cậu đoán chắc hẳn anh không thể nhìn thấy rõ được nội dung bên trong.

Huống hồ gì với bộ dạng này của Chu Thần Du, vừa nhìn vào đã biết là mới tỉnh ngủ, cả người đều đang bị vây trong trạng thái mộng mị.

Chắc chắn anh ta không nhìn thấy được gì cả. Ừ.

Trong lòng Yến Triêu tự an ủi bản thân như vậy, cậu chỉ thấy Chu Thần Du quả nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó không nói gì.

Mãi cho đến khi máy bay hạ xuống, trong suốt dọc đường đi cùng tổ chương trình tới khách sạn địa phương, Chu Thần Du không hề nhắc tới vụ đó với Yến Triêu.

Lúc đó Yến Triêu mới dám xác định, vừa rồi đúng là anh không thấy được gì cả.

Các khách mời của《Chân trời góc biển》kỳ này đều từ các nơi trên khắp cả nước bay tới Tân Cương, thời gian chuyến bay không giống nhau, vì vậy cũng mới lục tục tới khách sạn.

Yến Triêu và Chu Thần Du vừa mới kéo vali hành lý đi vào sảnh lớn khách sạn, đã bị một tiếng gọi nũng nịu làm cho hoảng sợ:

“Anh!”

Yến Triêu nhìn kỹ lại, hiếm khi có chút ngạc nhiên như vậy.

Thì ra vị khách mời nhảy dù bí ẩn được tổ chương trình che đậy chặt chẽ lại là Chu Song Song?

Hòn ngọc quý trong tay thế gia khúc nghệ, nhan sắc tài nghệ đều xuất sắc, nhưng lại ôm giấc mộng trở thành idol, làm trái với nguyện vọng của ba mẹ mà tới công ty thần tượng làm thực tập sinh, không ngờ thật sự xông pha ra được thành quả, năm ấy mười chín tuổi đã đảm nhận vị trí visual của nhóm nhạc nữ nổi tiếng trong nước.

Cậu cứ nghĩ những gì mà bản thân mình trải qua đã đủ thần kỳ rồi, nhưng người này còn thần kỳ hơn cậu một chút.

Cô ấy là con gái Chu Mão Khâm - thầy của Chu Thần Du, tuy không có quan hệ máu mủ gì với Chu Thần Du, nhưng hai người từ nhỏ đã sống chung một mái nhà, Chu Thần Du luôn nhìn Chu Song Song lớn lên, hai người đối xử với nhau y như anh em ruột.

Chắc chắn trước khi mời người tới, tổ chương trình cũng đã nghĩ đến chuyện này, một khi kỳ này được chiếu lên, cậu nhìn kiểu nào cũng thấy đề tài này đủ để hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Chu Thần Du chợt nhìn tới cô ấy, trong mắt cũng hiện chút mừng rỡ, còn Chu Song Song đã muốn nhào tới, cho anh của cô một cái ôm thật lớn.

Không hổ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cậu nhìn ra được tình cảm của hai anh em rất tốt.

Sau khi Chu Song Song và Yến Triêu bắt chuyện xong, Chu Thần Du hỏi: “Không phải hôm qua mới mở concert à, sao hôm nay đã tới đây rồi?”

Chu Song Song cười hì hì nói: “Vì muốn ghi hình chung chương trình với anh ó, concert vừa kết thúc em đã ngồi máy bay suốt đêm chạy tới đây.”

Chu Thần Du cũng cười nói: “Đúng là đã lâu không gặp được em, nhóc bận rộn.”

Chu Song Song bĩu môi: “Vậy sao anh không đi xem concert của em?”

Chu Thần Du nói: “Không phải anh đang vội vã đi ghi hình đây sao, lần tới có thời gian nhất định sẽ tới cổ vũ em, được không nào?”

Nhìn thấy biểu cảm hờn dỗi trên gương mặt của Chu Song Song, Chu Thần Du nói: “Đã trễ thế này, mau về ngủ đi, anh và anh Tiểu Yến của em đi lên trước đây, ngày mai còn phải ghi hình chương trình nữa.”

Nói xong, anh dịu dàng vỗ đầu cô ấy: “Ngoan.”

Đây là lần đầu tiên Yến Triêu nhìn thấy bộ dạng khác thường của Chu Thần Du như vậy, cậu ngạc nhiên vì cái người ngốc nghếch này còn có dáng vẻ anh trai cưng chiều như thế.

Sao anh ta trước mặt người khác đều rất bình thường, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng khi đối xử với mình thì cứ như mắc bệnh thần kinh vậy?

Vào thang máy, Yến Triêu nói: “Anh đối xử với em gái mình thật tốt.”

Chu Thần Du gật đầu: “Hồi còn nhỏ tôi đã nhìn em ấy từ từ lớn lên, đã quen cưng chiều con bé.”

Yến Triêu vô thức hỏi: “Vậy sao anh không đối xử với tôi tốt hơn được chút nào vậy?”

Chú ý: Đây chưa phải là bản edit đầy đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.