Edit: Judy
Chu Thần Du vừa dứt lời, chú ngựa trắng nhỏ bỗng nhiên dừng ở giữa đường.
Vài giây sau đó, Yến Triêu nghe được một tiếng động kinh hoàng phát ra từ phía đuôi ngựa ở sau lưng mình, ngay sau đó “rầm” một tiếng, giống như có cái gì đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Đồng thời cũng truyền tới một mùi hương không thể tả được.
Hai người cùng lúc cẩn thận quay đầu lại, nhìn thoáng qua mặt đất ở phía sau.
Tới hiện tại, nhóm nhân viên công tác ở bên cạnh camera không còn giữ được vẻ chuyên nghiệp mà cùng nhau cười rộ lên.
Yến Triêu: “...”
Yến Triêu: “Coi anh dọa tới con nít rồi kìa.”
Chu Thần Du: “...Vấn đề chắc chắn không phải là ở chỗ tôi, tệ lắm thì tôi chỉ có thể nói đến nỗi nó nôn thôi, sao có thể nói nó tới nỗi ỉa chảy được?”
Yến Triêu sốt ruột nhìn anh một cái: “Đó là vì ngựa không có trung khu [1] nôn mửa.”
Đồng hương người bản địa đi tới, anh ta không nói tiếng phổ thông, chỉ khoa tay múa chân với bọn họ một hồi.
Yến Triêu gần như hiểu được người đồng hương kia đang nói con ngựa này vẫn chưa trưởng thành, chở cả hai người bọn họ sẽ có hơi quá sức.
Nhưng Yến Triêu vẫn không hiểu nổi tại sao hai người lại có thể cưỡi chú ngựa trắng này đến nỗi nó ỉa ngay tại chỗ được chứ.
Tóm lại, người tính không bằng trời tính, nếu chú ngựa trắng này đã ỉa ngay tại chỗ để chống cự màn bán hủ của bọn họ, vậy thì bọn họ cũng chỉ đành chọn cách buông tha.
Yến Triêu hỏi Chu Thần Du: “Một mình anh dám cưỡi không? Tôi xuống dắt ngựa cho anh nhé.”
Thế mà lúc này Chu Thần Du lại tự biết sợ mà lắc lắc đầu: “Hay để tôi xuống cho, tôi thấy nó không thích tôi lắm.”
Sau khi chờ nhân viên công tác dọn dẹp hiện trường sạch sẽ xong, hai người gồm một người ở phía trước nắm lấy dây cương, một người thì cưỡi ngựa, cuối cùng cũng lảo đảo miễn cưỡng lên đường một lần nữa.
Sắc trời đã ngả màu hoàng hôn, ánh chiều tà của mặt trời đỏ đang lặn ở chân trời chiếu xuống vùng núi non tuyết trắng mênh mông ở phía xa xa và cả thảo nguyên xanh mướt bao la ở bên cạnh như dát thêm một tầng ánh sáng vàng rực nhàn nhạt.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, bầy dê đang chạy khắp trên đồi núi, dáng người cả hai cao ngất, hiếm lắm mới tạo nên được cảnh tượng năm tháng tĩnh lặng đầy giả dối trong vòng một giây.
Đi được một lúc, Chu Thần Du lại bắt đầu khe khẽ ngâm hát: “Ta cưỡi ngựa trắng, đi qua tam quan...” [2]
Yến Triêu sợ anh dọa tới chú ngựa nhỏ: “Bát Giới, con đừng hát nữa.”
Chu Thần Du quay đầu nhìn cậu: “Thúy Lan [3], nàng không biết phu quân của nàng rất thích ca hát à?”
[3] Thúy Lan: Cao Thúy Lan, người vợ bị Trư Bát Giới ép gả.
Yến Triêu: “...”
Vì sao mỗi lần cậu muốn chế nhạo Chu Thần Du cũng đều giúp đối phương kéo luôn bản thân cậu vào vậy?
Chu Thần Du lại ngâm hai câu, Yến Triêu kinh ngạc nhận ra, anh hát vài câu tiếng Mân Nam, cách nhả từ rất chuyên nghiệp, có hình có dạng. Mặc dù trong đó có những lời ca rất bình thường, nhưng quả thật lúc anh hát ra lại có hương vị của hí khúc.
Hơn nữa giọng hát của anh rất sạch sẽ, trong phong cảnh trống trải như hiện tại, còn mang theo cảm giác trong sáng của thiếu niên.
Yến Triêu nói: “Anh còn biết ca tử hí [4]?
[4] Ca tử hí: một loại kịch địa phương ở Đài Loan và Phúc Kiến.
Chu Thần Du nhướng mày: “Đã nói tướng thanh thì không phải nên biết cái này một chút cái kia một chút sao.”
Yến Triêu gật đầu nói: “Nói - Học - Đùa - Hát [5], hèn gì các anh ai hát cũng không tệ.”
“Mấy bài hí khúc và bài hát thiếu nhi đều là tự học, trong phần Hát tôi chỉ học cách hát Thái bình ca [6] thôi.” Nói xong, Chu Thần Du quay đầu nhìn thoáng qua Yến Triêu, trên mặt không che dấu chút đắc ý nào: “Sau này quay về tôi sẽ dẫn cậu đi dạo trong gánh hát của chúng tôi, rồi cậu sẽ biết.”
Từ đó tới giờ Yến Triêu không hiểu rõ về tướng thanh, bây giờ mới biết trong đó có nhiều kiến thức như vậy, nhất là khi nghe được một chút kiến thức đứng đắn từ cái miệng không chút đứng đắn nào của Chu Thần Du, cậu cảm giác rất mới lạ: “Anh biết nhiều như vậy luôn à, thế anh đang hát bài gì vậy?”
Chu Thần Du đắc ý cười: “Bản kinh kịch của Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến?”
Đoạn ca hí tử《Thân cưỡi ngựa trắng》này, đang nói về câu chuyện xưa của Tiết Bình Quý và Vương Bảo Xuyến.
Câu chuyện xưa nổi tiếng như vậy, tuy Yến Triêu cũng từng nghe qua, nhưng cậu không biết gì về kinh kịch cả, cũng không biết màn kịch hí mà Chu Thần Du đang nhắc tới, cậu chỉ cảm thấy càng xem lại càng hay: “Vậy anh hát thêm một câu đi?”
Chu Thần Du nhìn cậu, trưng ra một nụ cười trêu ghẹo: “Không phải cậu vừa mới ghét bỏ tôi, kêu tôi đừng hát nữa đó sao?”
Yến Triêu: “...Tiểu nhân có mắt như mù, vậy được chưa.”
Chu Thần Du: “Muốn nghe thì lần sau mua vé đến xem buổi biểu diễn của tôi đi?”
Yến Triêu liếc mắt nhìn anh: “Tốt xấu gì chúng ta cũng làm CP được một lúc, sao anh mới xuống ngựa đã không nhận người quen rồi?”
Chu Thần Du ngước mắt nhìn cậu: “Hai ta vừa mới chơi ngựa rung xong rồi còn gì?”
Yến Triêu: “Không phải lúc nãy anh vừa mới ướt rồi sao [7].”