Môi Súng (Thần Thương)

Chương 25: Chương 25




Edit & Beta: Direct Kill

Buổi trưa ngày thứ hai, Hình Minh bị ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến cậu tỉnh giấc, mở mắt ra đã thấy bức tranh ‘Vạn mã tề âm’.

Bức họa đối diện với giường lớn của khách sạn, Ngu Trọng Dạ đã không ở trên giường nữa. Hình Minh ảo não bản thân lại ham ngủ không tuân theo đồng hồ sinh học, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa qua bằng nước lạnh cho tỉnh táo, không thể không nói đêm qua ở trên giường thật thoải mái, cậu ngồi trên người Ngu Trọng Dạ lên xuống, đạt tới cao trào hết lần này đến lần khác, cả người lâng lâng như đang đứng trên đỉnh núi.

Sữa tắm hương bạc hà khiến cho cả người mát lạnh sảng khoái, Hình Minh quay lưng về phía gương soi đằng sau, không khỏi mắng một tiếng, mẹ nó.

Lão cáo già kia ra tay cũng quá ác đi, trên lưng cậu bây giờ có muôn hình vạn dạng, da thịt trắng như tuyết càng làm nổi bật vết roi máu đỏ, nhìn rất nát, rất thảm.

Tắm xong, Hình Minh quấn khăn đi ra khỏi buồng tắm, trở lại trước bức tranh ‘Vạn mã tề âm’.

Người vẽ không có ký tên, mà chỉ giữ lại câu thơ “Vạn mã tề âm”, nét chữ tương đối khá, ngang ngược ngông cuồng, có góc có cạnh. Hình Minh không cận thị, nhưng không nhịn được ghé sát mặt lại gần hơn để quan sát, mắt hơi khép lại tỉ mỉ xem xét dòng thơ kia… Càng xem càng cảm thấy kỳ lạ, càng nhìn càng cảm thấy giống như đã gặp đâu đó rồi, sau đó cậu đột nhiên quay người đi đến bàn đọc sách —— đêm qua những trang giấy mà Ngu Trọng Dạ luyện chữ còn lưu ở trên bàn.

Nét bút sắc sảo phóng khoáng giống nhau, chỉ là bây giờ đài trưởng Ngu dùng bút ngày càng thành thục nội liễm, nét bút thanh tao trang nhã, nhưng vẫn phóng khoáng như thường.

Bức họa này hẳn là tác phẩm từ nhỏ của hắn.

Hình Minh nhất thời giật mình đến sững sờ, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nửa ngày mới lấy lại được một chút sức sống. Nhớ lại đêm qua ánh mắt Ngu Trọng Dạ nhìn mình, đột nghiên cảm thấy hối hận, cậu thật sự không biết tác giả bức tranh này là ai, bằng không chắc chắn sẽ không mở miệng yêu cầu, bây giờ thì hay rồi, hắn sẽ thấy mình là loại người đã giả tạo còn ra vẻ thanh cao, sợ đông sợ tây gián tiếp nịnh nọt hắn.

Qua loa ăn cơm trưa, có người bên Thịnh Vực gọi điện thoại cho cậu, nói Ngu tổng bị thương nhẹ, ngồi máy bay riêng trở về sớm, dặn cậu thay mặt hắn tham gia những hoạt động còn lại của ‘Đêm Thịnh Vực’.

Hình Minh gật đầu đáp ứng, suy nghĩ một chút, lại hỏi mấy câu tưởng chừng bâng quơ về bức tranh ‘Vạn mã tề âm’.

Người kia trả lời cậu, bức họa đó ở triển lãm tranh lúc đầu đã được người khác mua, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Ngu tổng tự mình ra giá gấp đôi, mua lại bức tranh.

Cúp điện thoại, lòng hiếu kỳ của Hình Minh nổi lên, bèn lên mạng tìm hiểu xem trung bình một bức tranh của đài trưởng Ngu bán được bao nhiêu tiền, kết quả bị dọa cho nhảy dựng lên.

Cậu vẫn luôn biết bút mực của Ngu Trọng Dạ rất đáng giá, nhưng cũng không liệu đến nó lại có giá trị như thế, không trách người ở trong hiệp hội mỹ thuật kia ngóng ngóng trông trông mà cầu hắn viết một bức chữ, khách khí đến mức quên mất chính mình cũng là hoạ sĩ, lễ phép như con trai hắn vậy.

Ngu Trọng Dạ phái người truyền lời với Hình Minh, lại không tiết lộ buổi chiều hắn phải diễn thuyết trước sự chú ý của hàng trăm người trong giới truyền thông.

Vốn người được mời là hắn, mà giờ khắc này người lại không ở hiện trường, thân là đại biểu đài Minh Châu, đương nhiên Hình Minh bị người dẫn chương trình mời lên phát biểu.

Mãi đến tận khi người dẫn chương trình đọc tên của cậu, ánh mắt của mọi người giống như đèn pha đều tập trung nhìn về phía mình, Hình Minh mới biết ngoài việc thay mặt đến tham dự mình còn có nhiệm vụ khác, thầm nghĩ hành động khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng này quả nhiên là phong cách của Ngu Trọng Dạ, hơn nửa là cố ý.

Người ngồi đây đều là những ông chủ trong giới truyền thông, ngành nghề kiệt xuất, Hình Minh tự biết phân lượng không đủ, giả bộ khách khí nhún nhường một chút, sau đó mới tự nhiên hào phóng mà đi lên trên bục. Cậu từ nhỏ đã rất tự tin, chưa bao giờ sợ mấy cảnh tượng hoành tráng đông người, càng là nhiệm vụ nhận lúc lâm nguy, càng có thể phát huy vượt xa người thường, phút trước còn ở bên dưới như quân nhân đào ngũ, phút sau đã có thể ở trước mặt hàng ngàn người có chức quyền thoải mái mà diễn thuyết, trời sinh chính là loại người sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Hình Minh dạo một vòng ngang dọc kim cổ, lại không quên đề cập đến hiện thực, từng câu từng chữ đều hoàn mỹ, không đánh mất phong độ truyền thống của người trong giới truyền thông.

Cậu trong tiếng vỗ tay hân hoan của hàng trăm người nói câu cuối cùng, trân trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn.

Hôm đấy tại cuộc gặp gỡ của những người trong giới truyền thông hót lên một tiếng làm kinh người, những hoạt động mấy ngày còn lại của Hình Minh càng như cá gặp nước. Liêu Huy không lộ mặt, sự tình không vỡ lở ra, cậu không chỉ bàn bạc xong xuôi với nhà tài trợ, còn quyết định đáp ứng mấy người trở thành đại nhân vật trong chương trình của họ.

Tham dự hội nghị đều là người truyền thông, một hồi náo động giới truyền thông như thế, việc quan trọng đương nhiên là muốn có thêm nhiều tin tức. Buổi tối, Hình Minh gọi điện thoại cho Nguyễn Ninh, từ xa điều khiển chỉ huy tổ công tác, sau đó nằm nhoài trên giường lớn khách sạn tìm đọc tin tức, nghĩ đến việc có khả năng Ngu Trọng Dạ cũng chăm chú xem mình diễn thuyết tại hội nghị kia, đột nhiên cũng có chút sợ. Hắn ghét bỏ hết thảy việc cậu bị quay hình chụp ảnh, ngại cái miệng này môi quá mỏng quá mức ác liệt, ngại làn da kia quá trắng đến nhạt nhẽo, may mà đại đa số mọi người đều dễ quên chuyện cũ, tốt bụng, cũng mù quáng tin vào những lời nói hoa mỹ, lại lười suy nghĩ, bọn họ khó có thể bỏ sót việc bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng rất quen với việc thêu hoa trên gấm, họ dường như đã quên đi sự việc rầm rộ thuê diễn viên đóng thế, trái lại khen ngợi cậu là thần tượng mới trong giới truyền thông, là tấm gương sáng của người trẻ tuổi trong giới.

Hình Minh nhờ người quen mang bức tranh ‘Vạn mã tề âm’ về nhà, nghĩ nghĩ trong nhà không có người nhận, trực tiếp gửi đến địa chỉ của Hướng Dũng, còn cậu thì được mời ở lại bởi một người nổi tiếng trong ngành tài chính của tỉnh này, vì thế đành nán lại hai ngày sau mới đi máy bay trở lại. Vừa xuống máy bay, việc đầu tiên làm chính là đến chỗ cha dượng lấy lại bức họa.

Hai bậc thang một bước chân, tâm trí chỉ nghĩ đến bức họa, dưới chân bước vội vàng, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng một loạt các tiếng động vang lên.

“Ông đem nhà hàng bán đi để tài trợ cho nó? Con mẹ nó ông có bị bệnh không?! Đến cùng ai mới mẹ nó là con ruột của ông?!”

Một tiếng rống như sấm rền bên tai, người nói chuyện là Hướng Tiểu Ba, con ruột Hướng Dũng. Mới được cảnh sát thả ra đã không an phận, hắn ta nhấc lên một đôi mắt đục ngầu, nhìn thấy Hình Minh từ ngoài cửa tiến vào, trong mũi phát ra âm thanh hừ hừ quái gở: “Kìa! Ông già, con trai yêu quý của ông đến rồi kìa!”

Khuôn mặt hay dáng dấp của Hướng Tiểu Ba đều giống mẹ, thân cao hơn mét tám, dáng người khá đẹp, nhưng thưởng thức thực sự không được tốt lắm, hắn ăn mặc rất quê mùa, nhưng vẫn luôn ảo tưởng bản thân đẹp trai nhất. Hơn nữa lông mày hắn liền với mi tâm, rõ ràng là hung tướng, mắt trái còn có một vết sẹo hết sức rõ ràng, dài năm, sáu cen-ti-mét, đó là do năm học lớp 11, bị Hướng Dũng lấy giày đinh đập vào —— Hướng Dũng coi Hình Minh như con đẻ, nâng lên sợ ngã ngậm lấy sợ tan, nhưng mỗi khi đối với con ruột của mình lại lạnh lùng ra tay, không kiêng dè chút nào.

Sau lần đó, Hướng Tiểu Ba bị Hướng Dũng đưa đến ký túc của trường học, không thi nổi đại học liền trực tiếp bước chân vào xã hội sớm, suốt ngày ăn uống, chơi gái, đánh bạc, du thủ du thực(1), nhìn bạn bè mà hắn kết giao, kỳ thực đều là loại gặp yếu thì kiêu căng hống hách, gặp mạnh thì nhu nhược, sợ hãi tột cùng. Hình Minh rất không thích người anh này của mình, rõ ràng, Hướng Tiểu Ba đối với cậu cũng ghét cay ghét đắng, hắn đem sự bất hạnh của đời mình toàn bộ quy tội cho hồ ly tinh cùng đứa con ghẻ mà hồ ly tinh mang tới —— hận, hận đến thấu xương, hận đến ngày ngày lý sự mài đao, soàn soạt vang lên.

(1) Du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác.

Trong nhà khắp nơi bừa bãi, cái tủ bát đã không ở chỗ vốn có nữa, hiển nhiên bị người ta đập vỡ.

Hướng Dũng thấy Hình Minh vào nhà, lập tức giấu đi vẻ khốn quẫn trên mặt, hàm hậu nở nụ cười, nói cho cậu biết hai năm qua chuyện làm ăn của quán càng ngày càng khó khăn, đơn giản liền đem quán cơm bán đi, tiền bán quán kia vừa vặn có thể đem ra tài trợ chương trình của cậu. Hình Minh còn chưa mở miệng, Hướng Tiểu Ba lại nổi trận lôi đình: “Tôi con mẹ nó mới mượn ông hai mươi vạn mở quán đánh bạc, ông không cho, còn để tài trợ cái chương trình bỏ đi của nó, ông cư nhiên lại bán đi quán ăn này?!”

Lời này nói ra khỏi miệng, khí còn không thuận, giơ tay liền đẩy ngã ba hắn một cái.

Hướng Dũng dường như không ngờ con trai lại đẩy mình, ngã nhào một cái xuống đất, máu mũi chảy ra.

Con đánh cha, sẽ bị trời phạt. Bên ngoài đột nhiên trở trời, một tiếng sấm thật to vang lên, Hình Minh đỡ Hướng Dũng từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ vai Hướng Tiểu Ba: “Anh đi ra đây với tôi.”

“Dựa vào cái gì tao phải ra ngoài với mày?” Hướng Tiểu Ba trợn tròn mắt, lại giãy vai, “Làm sao? Mày tới cho tao mượn hai mươi vạn?”

“Tôi cho anh tiền.” Hình Minh liếc mắt một cái cũng không nhìn Hướng Tiểu Ba, chỉ dùng ánh mắt hơi nhu hòa động viên cha dượng, quay đầu liền đi ra ngoài cửa, “Đi ra!”

Thời kỳ trưởng thành của Hướng Tiểu Ba tương đối dài, đối với lời nói của mọi người không bao giờ chịu nghe, nhưng lại tưởng câu này của Hình Minh là thật, lập tức men theo câu nói mịt mờ hơi tiền, ngoan ngoãn đi theo. Xuyên qua hành lang chật hẹp, lại quẹo qua mái hiên ẩm ướt, vừa mới há mồm nói tiếng “Này”, liền bị Hình Minh xoay người một cái, vung quyền đánh thẳng vào mặt.

Hai người mặc dù chiều cao xấp xỉ, nhưng không có chuẩn bị gì nên không chịu nổi, Hướng Tiểu Ba chưa kịp đánh Hình Minh đã bị mất chủ động, bị cậu dùng khuỷu tay kẹp cổ, thô bạo mà đè lên trên tường. Hình Minh trầm mặt xuống, các đường nét trên gương mặt tuấn mỹ căng ra hết mức, lạnh giọng nhắc nhở: “Đối với ba mày hiếu thuận một chút!”

Hướng Tiểu Ba không hô hấp được, khuôn mặt đỏ lên căng ra, hắn thở hổn hển như trâu vừa mới cày xong, đứt quãng mở miệng: “Mày bây giờ…đã biết bật lại sao? Lớp 11… Lớp 11 năm ấy… Con mẹ nó mày… mày còn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.