Môi Súng (Thần Thương)

Chương 46: Chương 46




Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh tỉnh dậy.

Ban ngày thực ra cậu cũng có tỉnh qua một lần, dùng mấy câu nói đuổi khéo Hướng Dũng đang bày ra vẻ mặt khổ đại thâm cừu và Đường Uyển đang khóc sướt mướt đi, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. Mệt. Quá mệt mỏi. Bác sĩ nói đây là chứng bệnh viêm cơ tim cấp tính dẫn tới tình trạng ngất xỉu, chỉ thiếu một chút nữa, cậu đã có thể bị đột tử tại buổi phát sóng trực tiếp, gây ra bi kịch trong mắt người thân mình, hoặc là, trở thành trò cười cho kẻ thù.

Vào thời khắc thập tử nhất sinh, Hình Minh cố gắng nhớ lại, kết quả cậu tiếc nuối phát hiện, người thân dường như không có một ai, còn kẻ thù thì đủ loại người từ già đến trẻ, vì vậy cậu quyết định, cố gắng sống sót, hơn nữa còn phải sống thật tốt, đó là cách trả thù tốt nhất cho những người kia.

Lần thứ hai tỉnh lại, đầu tiên nhìn là nhìn thấy ánh nắng mặt trời, thứ hai là nhìn thấy Ngu Trọng Dạ.

Hình Minh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ngu Trọng Dạ, mí mắt cũng không nháy một cái, phảng phất tựa như không quen biết hắn. Ánh mắt Ngu Trọng Dạ ôn nhu dừng tại sườn mặt cậu, chạm đến bên người, Hình Minh lại có vẻ nghi hoặc mà chần chờ, lạnh lùng nhưng khẽ run rẩy, không phải sợ, cũng không phải giận, không nói được là loại tâm tình gì.

Trên đời này chỉ có đứa ngốc mới, cùng kỹ nữ giảng trung trinh, cùng hung đồ luận đạo nghĩa, cùng tham quan nói chuyện liêm khiết, còn muốn gây nên sóng lớn, lấy được sự tán thành, khơi gợi lòng đồng cảm. Cậu cũng là một trong những loại người đó, mưu toan cùng vị đài trưởng Ngu này nói chút chuyện yêu đương tình cảm.

Nửa ngày, Hình Minh mới gọi một tiếng: “Ngu tổng.”

Ngu Trọng Dạ khẽ mỉm cười, cánh tay đang xoa đầu Hình Minh liền buông xuống: “Làm sao? Đây là cố tình muốn cùng tôi xa lạ?”

Hình Minh suy nghĩ một chút, dùng tốc độ nhanh nhất ước lượng được mất, sửa lời nói: “Thầy.”

Cách xưng hô đã đổi, nhưng cảm giác xa cách vẫn tồn tại như cũ. Ngu Trọng Dạ nói cho Hình Minh, sự cố của ‘Thời sự Trung Quốc’ hôm đó là do có người cố tình bày trò, đạo diễn đã bị trực tiếp đuổi việc, cậu nên khuyên biên tập viên Lâm chủ động xin nghỉ việc.

Hình Minh từ trên giường bệnh ngồi lên: “Đó không phải là chủ ý của Lâm Tư Tuyền, là —— ”

“Câm miệng.” Ngu Trọng Dạ không khách khí ngắt lời cậu, “Sẹo lành quên đau, lần trước sự việc thuê diễn viên đóng thế tôi còn nhớ, nếu có lần sau nữa, em cũng giống vậy.”

Giống nhau cái gì? Giống nhau phung phí thêm thanh xuân, bồi đắp chân tình, cuối cùng dù có cố gắng đến đâu vẫn bị đuổi ra khỏi cửa? Cậu chỉ bị bệnh, chứ không bị ngốc, Hình Minh quyết đoán mà ngậm miệng.

Thấy tiểu tử này tuy rằng đã im lặng nhưng vẫn bày ra vẻ mặt không phục, Ngu Trọng Dạ cười cười, giơ tay vuốt mặt cậu, nói: “Gầy.” Làn da dưới tay lạnh lẽo mịn màng, như tấm vải lụa thượng hạng, ngón tay Ngu Trọng Dạ trượt vào cổ áo của Hình Minh, nhào nặn da thịt mềm mại phía sau gáy, hơi thở của hắn nóng rực, ánh mắt ám muội, “Không phục?”

Thành thực mà nói, cáo già đã khơi lên ham muốn của cậu, nhưng Hình Minh lại không phối hợp mà trốn về phía sau, đột nhiên duỗi cánh tay, bấm lên chuông nhỏ phía đầu giường.

Chẳng mấy chốc sẽ có người tiến vào, chắc rằng sẽ e ngại thân phận của Ngu Trọng Dạ nên không dám làm gì, nhưng người bước vào của lại là một cô gái trẻ, không phải y tá trực ban, là một nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng.

Mặt tròn mắt to, dáng người nhỏ nhắn. Cô gặp người liền cười, hai má như hai trái táo tây căng mọng, khuôn mặt trắng nõn như lòng trắng trứng gà phơi phới thanh xuân.

“Đây là bạn thời đại học của em, Lý Mộng Viên.” Hình Minh dùng ánh mắt giới thiệu Lý Mộng Viên, sau đó giới thiệu Ngu Trọng Dạ, “Đây là… Lãnh đạo của tôi…” Người dẫn chương trình luôn nhanh mồm nhanh miệng hiếm thấy nói lắp, còn phải để lãnh đạo của mình tự giới thiệu.

“Ngu Trọng Dạ.” Ngu Trọng Dạ nhìn cô gái trẻ, mỉm cười.

Lý Mộng Viên cũng cười, đôi mắt to tròn cong lại như trăng lưỡi liềm, ngọt ngào kêu một tiếng, Ngu tổng.

Hình Minh ý muốn để Lý Mộng Viên đuổi Ngu Trọng Dạ ra ngoài, không ngờ, hai người này lại nói chuyện cùng nhau. Ngu Trọng Dạ thái độ thân thiết, hỏi Lý Mộng Viên công tác có bận bịu lắm không, hiện nay đang làm ở khoa nào, bác sĩ hướng dẫn là ai?

Lý Mộng Viên đáp lại từng câu hỏi một. Hai người trò chuyện vui vẻ.

“Viện trưởng và chủ nhiệm của cô tôi đều quen biết, bác sĩ thực tập ở bệnh viện cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Cô là bạn của Tiểu Hình, có khó khăn gì có thể tìm đến tôi.”

Trước khi đi Ngu Trọng Dạ có nói với Lý Mộng Viên như vậy.

Hình Minh ở trong bệnh viện gần một tháng, ‘Tầm nhìn Đông Phương’ là chương trình đầu tiên dám phá vỡ sự im lặng, lên tiếng về căn bệnh MAV. Những phương tiện truyền thông chính thống cũng bắt đầu rục rịch, toàn quốc trên dưới một lòng, cùng vượt qua cửa ải khó khăn, tỉ lệ lây nhiễm MAV đã giảm xuống trông thấy.

Các tập tiếp theo của chương trình đều đã được quay xong trước đó, Hình Minh trong lúc rảnh rỗi liền lôi điện thoại ra nghịch, nhưng trong lòng vẫn mong sớm được trở lại trường quay.

Cái người tự xưng là nhà phê bình luôn lấy việc chê bai cậu ra làm trò vui nay lại khen ngợi, cũng không phải là khen, chỉ nói là ‘Tầm nhìn Đông Phương’ cuối cùng cũng coi như khá khẩm hơn, bởi người dẫn chương trình rốt cục đã biết hai chữ khiêm tốn, thong dong viết như thế nào, tin tức lớn như MAV rất dễ đưa tin sai lầm, hoặc là mù quáng tin rằng chuyện không có gì quá khẩn cấp hoặc là quá phận lo lắng, nhưng biểu hiện của Hình Minh vô cùng khéo léo, tự nhiên.

Kết thúc phần bình luận cuối cùng hắn cũng nói một câu coi như đáng mong đợi, ý là: Khúc đường ai để yên hàn cho ai? Tránh điều lỗi, mặc đời xoi mói!.(1)

(1) Hai câu thơ trong bài ‘Ly tao’ của Khuất Nguyên, đại ý là đừng ai bỏ lỡ cơ hội tìm ra cách đúng để giải quyết vấn đề.

Hình Minh ngại người này phí lời quá nhiều, liền lên mạng tản bộ một vòng. Ban ngày nghe các y tá bàn luận với nhau về một bộ phịm đang ‘hot’ hiện nay, dàn diễn rất chất lượng, nam chính tướng mạo, dáng vẻ cũng bằng được bảy tám phần Lạc Ưu, nhưng cốt truyện lại vẫn máu chó như thường, nói về một cô gái nghèo đối chọi với một anh đẹp trai nhà giàu, vừa gặp đã thương, gặp bao nhiêu thăng trầm trong tình yêu, cuối cùng xoay chuyển tình thế, tất cả đều kết thúc viên mãn.

Các cô gái quả thực dễ dàng bị loại phim rẻ tiền kiểu này thu hút, các cô nói rằng đó là ước mơ của mọi cô gái, Hình Minh lại cho rằng đó là mơ giữa ban ngày. Bởi vì có mấy người dễ dàng trèo không mà lên như thế, có chút tình cảm đây cầu còn không được.

Tim mơ hồ liền đau.

Lý Mộng Viên hầu như mỗi ngày lại đến thăm cậu, có lúc nói chuyện sôi nổi, có lúc lại chỉ im lặng ngồi bên cạnh, nâng cằm nhìn cậu, ánh mắt chuyên chú, không nói tiếng nào.

Ngu Trọng Dạ đi lần đó rồi không còn đến lần nào nữa, thái độ của Hình Minh với Lý Mộng Viên vẫn luôn lạnh lùng hết mức, ánh mắt không mang theo nhiệt độ mà liếc nhìn cô, hỏi, sao cậu còn chưa đi? Tật xấu thời học sinh vẫn còn kéo dài đến nay, thẳng thắn ra mà nói chính là tự luyến, cậu luôn cảm thấy các nữ sinh nhìn mình như thế chắc hẳn có mưu đồ gì.

Lý Mộng Viên cười cười: “Mình không xin được bên bệnh viện, ai ngờ cậu lại đi trước mình một bước như thế, thập tử nhất sinh kiếm được cái hóa đơn mệnh này, cảm giác thế nào?”

Hình Minh để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, một bộ đóng cửa từ chối tiếp khách.

Lý Mộng Viên vẫn giả ngu không đi, nói mình sớm biết đối phương chủ động liên hệ là muốn số phòng bệnh Thôi Hạo Phi, Hình Minh là người biết tận dụng vẻ đẹp của mình để mê hoặc các cô gái, nhưng cô cũng không đến nỗi ngớ ngẩn như vậy.

Hình Minh mở mắt ra, nhìn đối phương.

Lý Mộng Viên nói: “Cậu còn nhớ Hạ giáo sư, Hạ Trí Viễn từng dạy chúng ta không?”

“Là Hạ giáo sư bị mắc bệnh ung thư gan sao?” Hình Minh gật đầu, “Nhớ. Có chuyện gì vậy?”

“Mình có một việc liên quan tới thầy ấy muốn mời cậu và các thành viên trong tổ chương trình hỗ trợ. Nhưng chuyện này rất dễ đắc tội với người khác.” Lý Mộng Viên dừng lại chốc lát, như có như không bổ sung, “Đắc tội tới người tài trợ cho chương trình của cậu.”

Chuyện là như vầy.

Hạ Trí Viễn được một công ty dược phẩm mời đến để nghiên cứu phát triển một loạt thuốc mới, là thuốc generic(2) có tính đột phá, mua hạng mục nghiên cứu bỏ dở của công ty dược nào đó bên nước Mỹ, chủ yếu nhắm vào điều trị bệnh ung thư gan. Tuy nhiên, ông chủ của công ty dược phẩm này và Liêu Huy lại không ưa gì nhau, đã thế còn hẫng tay trên đại hạng mục điều trị bệnh ung thư gan của Thịnh Vực, hợp tác với trung tâm điều trị ung thư hàng đầu nước Mỹ, trước mắt thí nghiệm lâm sàng đã làm được ba lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ thành công lấy được giấy phép bán ra thị trường.

(2) Thuốc generic (thuốc gốc) là thuốc tương đương sinh học với biệt dược gốc về các tính chất dược động học và dược lực học, được sản xuất khi quyền sở hữu công nghiệp của biệt dược đã hết hạn, nhờ đó thường được bán với giá rẻ.

Thịnh Vực thù mới hận cũ muốn thanh toán một thể, có ý định thực thi giá trên trời lũng đoạn, ác ý cạnh tranh cản trở, bức bách nhà đầu tư rút vốn, khiến cho việc đầu tư nghiên cứu hai lần tiếp theo của công ty dược phẩm bị đè ép, hiện đã đối mặt với nguy cơ phá sản.

“Kỳ thực thuốc này ở nước Mỹ đã tiến hành được ba lần thử nghiệm lâm sàng, hiệu quả trị liệu cùng tính an toàn cũng tương tự như Sorafenib(3), mà một khi thành công được bán ra thị trường, giá thuốc có thể chỉ bằng một phần mười so với Sorafenib. Bản thân Hạ giáo sư căn bản không có khả năng đào đâu ra mấy trăm triệu tiếp tục làm thử nghiệm lâm sàng, do đó không lấy được giấy phép bán thuốc, nhưng thầy ấy không muốn hạng mục tốt như vậy lại bị ngưng lại, thầy cùng mấy người học trò cũ chúng tôi tại phòng thực nghiệm tự mình chế dược, tiếp cận giá thành phẩm gần nhất bán cho các bệnh nhân bị bệnh ung thư giai đoạn cuối.” Lý Mộng Viên nói, từ đâu đó móc ra một hộp màu trắng to bằng bao thuốc lá, đưa cho Hình Minh.

(3) Là một loại thuốc điều trị bệnh ung thư gan.

Hình Minh nhận lấy xem xét, đây là thuốc tự chế, hộp đóng gói mặc dù có vẻ đơn sơ, nhưng mà công dụng, phương pháp sử dụng cùng những điều cần chú ý khi sử dụng thuốc được ghi đầy đủ, rõ rõ ràng ràng.

Lý Mộng Viên tiếp tục nói: “Hạ giáo sư ở trên mạng đã lập một diễn đàn, ngoài ra còn có một nhóm QQ, ngoại trừ bệnh nhân của thầy, còn có những bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối nghe đồn về danh tiếng mà đến, bọn họ ở chỗ Hạ giáo sư mua được thuốc tự chế giá rẻ, phản ứng sau khi uống thuốc hầu như là bệnh tình xấu đi chậm lại, thời gian sống kéo dài. Nhưng giấy không được bọc lửa, hai tháng trước diễn đàn trên mạng bị người tố cáo, Hạ giáo sư bị tội danh sản xuất thuốc phi pháp.”

Xuất thân là người học y, Hình Minh đương nhiên biết, người mắc bệnh ung thư gan của Trung Quốc có tỉ lệ cao nhất trên thế giới, trước mắt trên thị trường thuốc trị liệu cho căn bệnh này vô cùng có hạn, đặc biệt là ung thư gan giai đoạn cuối sẽ chỉ sống được tầm 3-7 tháng, lấy thời gian sống của bệnh nhân làm chỉ tiêu chính, thì bệnh nhân có thể kéo dài tuổi thọ mấy tháng, đủ để chứng minh thuốc có hữu hiệu hay không. Nếu thuốc của Hạ giáo sư có thể bán ra thị trường, không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ là một sáng kiến tiên phong cho các phân tử nhỏ để điều trị chính xác bệnh ung thư gan, ban ơn cho ngàn vạn người bệnh.

Hành y tế thế. Phổ cứu chúng sinh.

Hình Minh nhớ mang máng, vị giáo sư kia khi hướng dẫn học sinh làm nghiên cứu khoa học, diện mạo gầy gò nho nhã, tóc bạc da mồi nhưng tay không có vết chai nào, ông vừa dạy bọn họ tiết đầu vừa mỉm cười nói ra tám chữ kia.

Dưới đài không mang theo ác ý, nhưng vẫn ầm ầm ĩ ĩ cười vang. Hình Minh cũng cùng mọi người ngoắc ngoắc khóe miệng, vị thầy giáo này là một viên ‘nhân tâm’, vừa nóng, vừa tinh khiết.

“Có khó khăn tìm chính phủ, có oan khuất tìm cảnh sát.” Hình Minh thần thái lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt, “Người viết báo có trách nhiệm là đưa tin tìm ra chân tướng sự thật, không phải vì dân giải oan, càng không thể xen vào tư pháp công chính. Nếu như cậu cảm thấy được đây là một tin tức hấp dẫn, có thể gửi bài tới ‘Tầm nhìn Đông Phương.”

Cậu không nghĩ ở thời điểm mấu chốt này mình nên gây thêm chuyện nữa. Nếu như ‘Tầm nhìn Đông Phương’ làm về nội dung này, cho dù cẩn thận tránh né cùng Thịnh Vực liên luỵ, cậu cũng bị cái tên Liêu Huy kia giết không còn một mẩu.

Huống hồ còn có Ngu Trọng Dạ. Không trêu chọc nổi, trốn tránh cũng không được.

Cái gì là ái tình, cái gì là lý tưởng, phim tình cảm lừa gạt nữ nhân, phim võ hiệp lừa gạt nam nhân, không biết kiếm khách hành hiệp trượng nghĩa thường chết sớm, thằng hề tham sống sợ chết ngược lại có thể sống ngàn năm hay sao. Cậu quyết định, chuyện này mặc ai yêu ai quản, chính mình cứ giữ yên bổn phận, những chuyện khác chỉ là hư không.

Lý Mộng Viên nói: “Có thể Hạ lão sư sẽ phải lĩnh mười mấy năm án phạt—— ”

Hình Minh lạnh giọng cắt lời: “Vậy thì tìm luật sư.”

Lý Mộng Viên một mặt oan ức, hình như còn muốn giải thích thêm điều gì đó, nhưng Hình Minh đã nằm xuống giường, xoay người, nhấc chăn lên che đầu.

Nói là mặc kệ sự đời, kết quả lại là một đêm trằn trọc trở mình.

Đề tài này có rất nhiều chuyện để bàn đến. Có thầy thuốc bảo đảm lại không chi trả được, quốc gia đối các công ty nghiên cứu phát minh tân dược nâng đỡ không nhiều, phân đoạn phê duyệt dược phẩm hà khắc dài dòng, chi phí làm ra thuốc lại có giá trên trời… Điểm nào cũng có thể khai quật được, trong phòng bệnh đen như mực, Hình Minh trợn tròn mắt, chăm chăm nhìn lên trần nhà, máu trong người như có vô số con sâu nhỏ bò ngang dọc, vừa nhột vừa ngứa.

Vì không ngủ được, nên khi trời vừa tờ mờ sáng cậu đã mò dậy, Hình Minh gạt y tá xuống giường, lén lút chạy đến khu phòng đọc của cán bộ cao cấp, muốn tra một chút tư liệu.

Phòng đọc trang trí cực kỳ trang nhã, quét tước lau dọn cũng sạch sẽ, trên vách treo rất nhiều quốc hoạ của các danh gia và thư pháp, mặt bàn nền đất đều không nhiễm một hạt bụi. Không có người nào, chỉ có một lão tiên sinh đang phơi nắng đọc sách, hai y tá trẻ tuổi đứng bồi ở hai bên.

Lão tiên sinh gầy mà không cao, mặc lên người bộ quần áo rộng thùng thình màu xanh da trời cho người bệnh, nhưng tinh thần sảng khoái, khuôn mặt nhân hậu.

Từng gặp mặt một lần, cho nên Hình Minh liếc mắt một cái liền nhận ra người này.

Ông ta là cha vợ Ngu Trọng Dạ, Hồng Vạn Lương.

Lời của tác giả: Hiện nay, không có thuốc điều trị bệnh ung thư gan tốt hơn so với Sorafenib., Nghiên cứu, phát triển dược phẩm ở nước ta không thể so sánh với nước ngoài, chi tiết là bịa đặt để phục vụ nội dung câu truyện, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.