Môi Súng (Thần Thương)

Chương 69: Chương 69




EDIT & BETA: DIRECT KILL

Không chờ khán giả đáp lại, vị giáo sư luật học bên phía khách mời đã đứng ngồi không yên, ông nghe tiếng vỗ tay rào rào của khán giả vang lên, tức giận tới cực điểm: “Thành thật mà nói, nhìn thấy vụ án của Hạ giáo sư ở trên mạng gây nên những cuộc tranh luận sôi nổi khiến tôi tương đối tức giận. Người mà mua thuốc phỏng chế của Ấn Độ được dân mạng gọi là ‘Thuốc hiệp’, còn có vị Lý tiên sinh đây cùng những bệnh nhân ung thư gan liên kết ký tên yêu cầu xem xét lại vụ việc, loại hành vi này là hành vi của một đám đông không có ý thức về pháp luật thông thường, hoặc chính xác hơn là chương trình đang cố ý muốn gây nên sự kích động! Các người đến cùng có hiểu pháp luật là gì hay không?! Điều 23 của Luật hình sự quy định những người sản xuất hoặc buôn bán thuốc trái quy định sẽ bị kết án tù treo không quá ba năm hoặc bị giam giữ hình sự và phạt tiền; nếu gây tử vong hoặc hậu quả đặc biệt nghiêm trọng khác sẽ bị kết án từ 10 năm tù, tù chung thân hoặc tử hình, phạt tiền và tịch thu tài sản. Cho dù thuốc của Hạ giáo sư là sản phẩm tốt, nhưng không thể thích hợp với tất cả các bệnh nhân ung thư gan, huống hồ nó chỉ là loại thuốc mới còn chưa được hoàn thành xong giai đoạn II của thí nghiệm lâm sàng, không thể chỉ bằng vào Lý tiên sinh hoặc bạn bè của anh ta sống thêm được mấy tháng, đã kết luận thuốc này là hữu hiệu, hơn nữa chỉ dựa vào mua thuốc theo từng trường hợp, nếu như người bệnh xuất hiện trạng thái bất thường thì phải làm thế nào?”

Vị giáo sư già dừng một chút, đánh giá Lý tiên sinh, lại hỏi vị chuyên gia ngồi bên cạnh: “Xin hỏi Vương giáo sư, tôi để ý thấy rằng cánh tay của Lý tiên sinh bị lở loét nghiêm trọng, có phải là do dùng thuốc của Hạ giáo sư gây nên?” Đạo diễn trường quay tuyệt đối không thiên vị, lập tức chuyển đổi ống kính, cánh tay Lý tiên sinh hiện rõ lên trong màn ảnh, khiến cho khán giả ngồi dưới phát ra những tiếng hô kinh ngạc.

Quả thực cánh tay Lý tiên sinh bị loét rất nghiêm trọng. Anh vội đem hai tay dấu ra phía sau, một mặt áy náy mà nhìn Hình Minh.

Nhưng đáng tiếc đã chậm, Vương giáo sư nhanh mắt nhìn thấy, rất khẳng định gật gật đầu: “Dùng Alanine Ciloni quả thực sẽ phát sinh ra phản ứng bất thường, theo tôi nhìn thấy, Lý tiên chắc hẳn đã bị hội chứng bàn tay chân, biểu hiện là tay chân ẩm ướt, lở loét, mọc mụn nước, thời điểm nghiêm trọng da dẻ sẽ có cảm giác đau đớn kịch liệt, công năng hoàn toàn biến mất.”

Vị giáo sư già vỗ bàn, rầm rầm hai tiếng, khiến cho cây bút đang đặt trên bàn cũng bị rơi xuống: “Hành vi của Hạ giáo sư vừa vi phạm về chế độ quản lý của quốc gia đối với dược phẩm, vừa vi phạm quyền lợi đối với sức khỏe của các bệnh nhân, đã biết mà còn cố tình làm, đây là coi thường tính mạng của con người, nhất định phải truy cứu trách nhiệm hình sự, hơn nữa không phải là tội nhẹ!”

“Đã uống thuốc thì tất nhiên sẽ có phản ứng phụ, không thể nói như vậy…” Ống kính đúng lúc bắt trọn được khoảnh khắc hoang mang của Lý tiên sinh, khuôn mặt đỏ ửng như bị người ta cho một cái bạt tai trước tất cả mọi người, nói năng lộn xộn. Anh đem hai tay giấu ra sau lưng. Anh tới chỗ này cũng bởi vì mong muốn cầu giúp cho Hạ giáo sư, thế nhưng không những không giúp được, lại khiến Hạ giáo sư bị chỉ trích là “coi thường mạng người”.

Hình Minh gật gật đầu, dùng ánh mắt động viên ra hiệu, đều giao cho tôi.

“Hội chứng bàn tay chân có biểu hiện chủ yếu là bàn tay bàn chân có cảm giác trì độn hoặc da mẩn đỏ, bệnh nhân trong quá trình điều trị bằng hóa chất hay bằng liệu pháp nhắm mục tiêu da dẻ sẽ xuất hiện loại bệnh này.” Thời điểm như thế này, người dẫn chương trình có đẳng cấp sẽ không nhìn trái nhìn phải mà tự đứng lên để giải quyết vấn đề, Hình Minh lại còn là sinh viên trường y, chuẩn bị thông tin về vấn đề này không phải là điều khó khăn gì, ứng đối cũng có vẻ ung dung không vội: “Nghiên cứu về thuốc chữa ung thư gan, thời gian sống là chỉ tiêu chính. Lâm sàng chỉ rõ, giai đoạn cuối của bệnh nhân HCC chỉ cần sống, là có thể chịu được các phản ứng tương đối nghiêm trọng, dựa theo các tiêu chí phân loại độc tính thường gặp của hiệp hội NCI(1) nước Mỹ, đã đưa ra tổng kết sau khi nghiên cứu về thuốc Alanine Ciloni, ở bất kỳ cấp độ nào, các tác dụng phụ thường gặp nhất là mệt mỏi, tiêu chảy, chán ăn và kèm theo hội chứng bàn tay bàn chân; tất cả các nghiên cứu đều báo cáo rằng ¾ tác dụng phụ ít hơn 4%, cơ bản tương tự như Sorafenib—— ”

(1) NCI (National Cancer Institute): Viện Ung thư Quốc gia

Không khí trong trường quay bắt đầu nóng dần, vị giáo sư già thừa thắng xông lên, không khách khí chút nào đánh gãy lời Hình Minh: “Anh đây là đang bịa chuyện! Luật hình sự quy định việc sản xuất, tiêu thụ thuốc giả có thể coi là hành động gây nguy hiểm, chứ không phải kết quả gây nguy hiểm, nói cách khác vô luận Hạ giáo sư có chủ ý ra sao, vô luận thuốc này có hiệu quả thật sự hay không, ông ta đều có tội phải bị trừng phạt, không thể tha thứ được.”

Vị lão giáo sư tuy y học không tinh, nhưng pháp luật lại nắm rõ trong lòng bàn tay, mấy câu kế tiếp dùng âm lượng cất cao để nói, ra vẻ chí công vô tư: “Đài Minh Châu là đài truyền hình của quốc gia, anh thân là người dẫn chương trình đài Minh Châu lại trắng trợn tẩy trắng cho tội phạm, khiến lòng người lung lay!”

Kết luận rằng tin tức thực sự bị xuyên tạc để để tẩy trắng thoát tội, lời này là muốn trả đũa. Sự tình phát triển đã hoàn toàn thoát ly kịch bản gốc, khiến cho đạo diễn trường quay đối với cậu biên tập viên thích gây chuyện này phải toán mồ hôi hột, Tô Thanh Hoa đối với tên đồ đệ không an phận này tim muốn nhảy ra ngòai.

Không thể so với lúc trước thành thạo điêu luyện, cả trường quay nồng nặc mùi thuốc súng, khuôn mặt Hình Minh trở nên nghiêm túc.

Buổi phát sóng trực tiếp phát triển đến nước này, vị lão giáo sư chỉ cần một câu nói đánh trúng vào trọng tâm, đài Minh Châu đại diện cho cả nước, trong trường quay khán giả mấy trăm người, ngồi trước màn ảnh khán giả vài trăm triệu người, cậu nếu như bất lực chống đỡ, lão hồ ly họ Ngu kia chắc chắn sẽ không nuông chiều dung túng nữa, mà cuộc đời biên tập viên của cậu cơ bản cũng đi tong.

Hình Minh im lặng, cau mày, mím môi, trầm mặc một thời gian rất dài, thời gian đã kéo dài hơn một phút. Sau đó cậu hướng mặt về phía ống kính, lộ ra một nụ cười: “Nhân dân phải tuân thủ pháp luật là điều cơ bản, nhưng pháp luật chẳng phải là vì dân mà lập ra, về vụ việc lần này của Hạ giáo sư, không phải ở chỗ ông ấy vì lòng tốt mà vi phạm luật hình sự, ẩn giấu sau đó chính là hoàn cảnh khốn cùng của ‘một người nhiễm bệnh, cả nhà nghèo đói’, một mặt phải chấp hành tư pháp công chính nghiêm minh, một mặt vì sinh mệnh của những người nghèo khó mắc bệnh, hai thứ này không thể mang lên bàn cân để so sánh được.”

Nếu xét ở vị trí hiện tại, muốn mọi người tuân theo pháp luật, có trách nhiệm, một giáo sư luật học ở trước mắt mấy trăm triệu khán giả, đương nhiên phải dùng hết khả năng của mình để bảo vệ tư pháp công chính và quyền uy pháp luật. Đối với việc này, Hình Minh có thể hiểu được, dùng bộ dạng ôn hòa gật đầu với vị giáo sư già: “Ngài là chuyên gia luật học, khẳng định biết Điều 45 của Hiến pháp trong đó có các điều khoản quy định rõ ràng về quyền sống và sức khỏe của công dân: Công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa có quyền được trợ giúp về vật chất từ quốc gia và xã hội trong bối cảnh tuổi già, bệnh tật hoặc mất khả năng lao động. Công dân có quyền được hưởng những chế độ phúc lợi về bảo hiểm, bảo trợ xã hội và các dịch vụ y tế.”

Mục đích cuối cùng không phải bàn về tội trạng của Hạ Trí Viễn với luật sư, Hình Minh nhắc nhở chính mình, dùng y học để bàn luận, dùng pháp luật để tranh luận, dùng vụ án của Hạ giáo sư để mở đầu, đến cùng còn phải trở về chương trình gốc, bắt đầu vào chủ đề.

Thừa dịp vị giáo sư già còn đang cân nhắc có nên tiếp tục dùng pháp luật để đáp trả hay không, cậu trấn định nhìn ống kính, nói: “Điều này giống như một người bị chôn dưới đống đổ nát, lúc đó, anh ta sẽ không để ý món ăn có ngon hay không, nguyên liệu có tốt hay không, mà chỉ theo bản năng sinh tồn, cầu một chén nước hoặc một miếng bánh là đã mãn nguyện rồi. Chúng ta thường nói ‘Chết vinh còn hơn sống nhục’, nhưng người không ở trong hoàn cảnh đó thì không thể nào hiểu được, cũng giống như trong xã hội này đều có những người, mỗi ngày phải đấu tranh xem mình nên bó tay chờ chết hay bí quá hóa liều.”

Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu cái gọi là “vô độc hữu ngẫu”(2) . Hình Minh nhờ đạo diễn phát sóng một đoạn video dài không quá 3 phút đã được chuẩn bị trước đó —— Trong video là một cô gái tầm bảy tám tuổi mặc chiếc váy có hình ngôi sao đang đuổi theo nắm ống quần một viên chức thực thi pháp luật, cầu xin, khóc lóc.. Trên tay người nhân viên chấp pháp đang cầm là một chiếc máy lọc máu cũ kỹ, bà mẹ đứng bên cạnh giữ lấy cô bé, khuôn mặt bất đắc dĩ đầy bi thương.

(2) Độc vô hữu ngẫu: không phải độc nhất vô nhị

Sự việc đau lòng này xảy ra tại thành phố Thái Thương, tỉnh Giang Tô vào năm 2009, cô bé tên Tiểu Tinh Tinh lúc đó gần tám tuổi mắc phải căn bệnh nhiễm trùng máu, vì không có tiền gánh vác cho chi phí lọc máu quá cao, mẹ cô bé đã tự mình mua máy lọc máu, thiết bị cũng như các nhu yếu phẩm cần thiết như bột lọc máu, mở một phòng bệnh nhỏ để tự lọc máu, không chỉ giúp Tiểu Tinh Tinh, mà còn giúp các lao động nhập cư mắc căn bệnh tương tự tiến hành điều trị lọc màu, thu lấy chút ít phí dụng. Mẹ Tiểu Tinh Tinh nguyên bản muốn mở rộng ảnh hưởng của phòng bệnh, chủ động liên hệ với truyền thông, nhưng mà sau khi bên phía truyền thông thổi phồng đưa tin, khiến các ban ngành liên quan chú ý, phòng tự lọc máu cứ như thế bị xóa bỏ.

Mọi người nhìn thấy, bé gái một đường đuổi theo nhân viên chấp pháp năn nỉ gào khóc: Xin chú đừng lấy chiếc máy này đi, không có nó cháu và các cô chú ở đây đều sẽ chết…

Kết thúc video là hình ảnh khuôn mặt cô bé bị nhòe đi bởi nước mắt.

Có một vài ký giả lưu lại bức ảnh, một vài ký giả đăng tải video. Sự kiện một lần gây nên náo động, cũng khiến khán giả trong trường quay ‘Tầm nhìn Đông Phương’ thổn thức không thôi, đối với câu chuyện của Tiểu Tinh Tinh vô cùng xót thương, nhưng lại không thể làm gì được.

Pháp luật và tính mạng con người cùng đặt lên hai đầu, bên nào nặng bên nào nhẹ.

“Chắc hẳn một phần khán giả ở đây còn lưu lại ấn tượng đối với tấm ảnh này. Trong hình là bé gái tám tuổi bị mắc bệnh nhiễm trùng huyết, bé đã dùng sự lạc quan, dũng cảm của mình để chống lại căn bệnh quái ác này, nên được mọi người đặt cho cái tên là ‘Tiểu Tinh Tinh’ (Ngôi sao nhỏ). Tháng 9 năm 2009, phòng lọc máu tự phát ở Thái Thương, Giang Tô cứ như thế bị phá bỏ, mẹ của Tiểu Tinh Tinh vì ‘hành nghề bất hợp pháp’ bị bắt; tháng 7 năm 2014, người đầu tiên mua thuốc phỏng chế thuốc ung thư ở nước ngoài, được mọi người gọi là ‘Thuốc hiệp’ bị Viện kiểm sát nhân dân tỉnh Nguyên Giang khởi tố, tóm tắt nội dung vụ việc là ‘Gian lận qua thẻ tín dụng’ và ‘Tiêu thụ thuốc giả’. Hai vụ việc nhìn thì thời gian cách xa nhau, không gian cũng không có chút quan hệ nào, trên thực tế đều là các quyền lợi sức khỏe của công dân và trò chơi chết người của luật pháp. Mặc dù cả hai trường hợp cuối cùng đều được miễn truy tố, nhưng căn cứ vào hiến pháp quy định về quyền của người dân đối với cuộc sống và sức khỏe, người bệnh nghèo khó như Tiểu Tinh Tinh hoàn toàn có đầy đủ lý do để đưa ra nghi vấn: Các anh nói quyền uy của cơ quan công quyền là thứ không thể nghi ngờ, vậy quyền sinh mệnh của chúng tôi thì ai bảo vệ?”

Hình Minh hiếm khi thả chậm tốc độ nói, ánh mắt cậu lướt nhìn tất cả mọi người, từng chữ như có sức nặng nện xuống. Lãnh đạo cục quản lý dược đúng lúc nói chen vào: “Loại chuyện phát sinh như vậy, trên thực tế cũng là một chuyện làm người vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ, nước ta luôn luôn có chính sách chỉnh đốn lại quy trình phê duyệt thuốc bán ra, và liên tục tiến hành cải cách hệ thống y tế….”

Lãnh đạo cục quản lý dược lời nói lưu loát, tuy uyển chuyển đẹp đẽ, thực tế vẫn là vừa kể khổ, vừa có ý nhấn mạnh cải cách y tế không phải dễ, chính phủ đã làm nhiều lắm rồi.

Hình Minh không đến nỗi công khai khiêu chiến quyền uy của ban ngành chính phủ, kiên trì cùng đối phương nói chuyện, đặt câu hỏi cho từng vấn đề khó khăn mà đối phương vừa đề cập —— mấy vấn đề nêu ra đều là “một châm thấy máu, ba châm thấy xương’, mặc dù không đến nỗi làm lãnh đạo cục quản lý dược mất mặt, nhưng đến cùng không thể che đậy sự sắc bén của người dẫn chương trình.

Mỹ Hoa, lãnh đạo cục quản lý dược đành phải nói qua loa hai câu, thí dụ như thời gian phản hồi đơn cho công ty thuốc về các thí nghiệm lâm sàng; số lượng và năng lực của các nhân viên trong cục; vấn đề giá thuốc quá cao cũng được thảo luận, chẳng hạn mỗi khi công ty dược phẩm bán sản phẩm cho nhà phân phối của mình, thì phí quan hệ xã hội và chiết khấu đều tính vào khoản phí sản phẩm.

Dữ liệu đủ tỉ mỉ xác thực, người dẫn chương trình rất bình tĩnh, vừa là tranh luận cũng là thảo luận, tình cảnh kịch liệt, mưa bom bão đạn.

Gần cuối chương trình, ngoài dự đoán mọi người Hình Minh thậm chí đã mời tới trường quay Tiểu Tinh Tinh cùng mẹ, bé gái năm xưa gào khóc trước ống kính, khiến mọi người đều cảm giác đau lòng nay đã trổ mã đến dáng ngọc yêu kiều, nhưng khuôn mặt vẫn giữ lại được mấy phần nét ngây thơ trẻ con ngày xưa.

Đánh một gậy rồi lại cho một viên đường, một đoạn kết thúc này bố trí đặc biệt khôn ngoan. Thứ nhất để khán giả thấy được kết cục “Thiện hữu thiện báo”, thứ hai đài lớn có phong độ của đài lớn, đại lớn có kiêng kỵ của đài lớn, là một người dẫn chương trình cho một đài lớn như Minh Châu, phải có chút gì đó cứng nhắc rập khuân, có những câu có thể thoải mái nói, có mấy lời có thể quanh co lòng vòng vào đề, có những thứ thì một chữ cũng không được tiết lộ, Hình Minh mở đầu mắng cục quản lý dược, tuy rằng có chút khiến mọi người hết hồn, nhưng mà nếu như chương trình vào đầu thẳng tuột hỏi luôn về pháp luật cùng chế độ ——

Nhất định là không cho phép.

Hình Minh hỏi người mẹ, hiện tại bệnh tình của Tinh Tinh thế nào rồi?

Mẹ Tinh Tinh trả lời, bây giờ có thể chi trả tiền lọc máu, chi tiêu so với lúc trước tự lọc còn ít hơn, hơn nữa không ít tổ chức phi lợi nhuận vẫn luôn để ý bệnh tình của Tinh Tinh, khả năng sang năm có thể đổi thận.

“Năm 2012, sáu Bộ và Ủy ban đã cùng ban hành “Công tác chỉ đạo hướng dẫn về việc thực hiện bảo hiểm bệnh tật cho người dân đô thị và nông thôn”, chính sách bồi thường cho bảo hiểm bệnh nặng lần đầu tiên được công bố; năm 2014 công tác thí điểm bảo hiểm bệnh tật cho người dân thành thị và nông thôn đã được khởi động, trọng tâm của bảo hiểm y tế nông thôn được chuyển sang bảo hiểm bệnh nặng, các trung tâm bảo hiểm y tế địa phương liên tục đưa ra các thông báo, cải thiện tiêu chuẩn chạy thận nhân tạo thường xuyên và tỷ lệ bồi hoàn lên đến 95%.”

“Tháng 11 năm 2014, các vụ việc mua thuốc điều trị ung thứ tự phát không ngừng gia tăng, Tòa án nhân dân tối cao cùng Viện kiểm sát nhân dân tối cao liên hợp ban bố tư pháp giải thích cho sự tăng lên này: Tiêu thụ một lượng thuốc nhỏ được phối chế gia công theo phương pháp dân gian truyền thống, hoặc là tiêu thụ lượng nhỏ thuốc nhập khẩu nước ngoài chưa qua phê chuẩn, thuốc ngoại cảnh, không gây cho người khác thương tổn hoặc ảnh hưởng đến trị liệu, tình tiết nhẹ nhàng không gây nguy hại lớn, không cho là phạm tội. Điều này không chỉ chứng minh cho sự việc của Lục Dũng và Hạ giáo sư không đến nỗi là phạm tội, còn như ném cho những người dân nghèo mắc bệnh nan y một chiếc phao để họ có thể dựa vào.”

“Vào tháng 3 năm 2015, Ủy ban Kế hoạch Y tế đã soạn thảo bản kế hoạch ‘Thành lập thí điểm thực hiện công tác đàm phán giá thuốc’ để trưng cầu ý kiến, các loại thuốc giá cao mà hiệu quả, thuốc độc quyền hoặc độc quyền sản xuất các loại thuốc ung thư, thuốc dành cho trẻ em, v.v., được đưa ra thảo luận, tháng 10 chính thức thi hành; tháng 11 cùng năm, cơ quan quản lý dược phẩm quốc gia nhắm vào các vấn đề về giá thuốc cao và thời gian phê duyệt thuốc quá mức để ban bố ‘Thông cáo về các chính sách xem xét và phê duyệt đăng ký thuốc”, đẩy nhanh tốc độ kiểm tra và phê duyệt thí nghiêm lâm sàng về thuốc, đối với các loại thuốc dùng cho bệnh HIV, u ác tính, hay các bệnh hiếm thấy khác thì được xếp vào hàng đặc biệt.”

Hình Minh nói xong, chỉ chỉ vào hình ảnh cô bé đang gào khóc trước màn hình, cười hỏi Tiểu Tinh Tinh, bây giờ còn khóc nhè như vậy nữa không?

Khóc đến tức tưởi như vậy, cô bé xấu hổ nở nụ cười, từ lâu cháu đã không khóc nhè nữa.

“Công quyền và nhân quyền vốn không phải là song phương đối lập, hệ thống an sinh xã hội ở nước ta vẫn còn đang trong giai đoạn đầu của ‘Trình độ thấp, phạm vi phủ sóng rộng’, làm sao để cải cách y tế, tăng cao khả năng tiếp cận thuốc; làm sao có thể quản lý tốt pháp luật, bảo các quyền cơ bản của công dân một cách thiết thực nhất, vẫn là công việc khiến các ban liên ngành đau đầu, không cần nghe đến đã biến sắc, không cần tránh bởi vì nó cùng một nhịp thở với chúng ta. Bởi vì nó có hi vọng.”

Câu chuyện của cô bé và mẹ bé khiến khán giả cực kỳ mãn nguyện với kết thúc của chương trình, ánh mắt Hình Minh yên lặng nhìn ống kính, nói một câu cuối cùng: “Đây là Tầm nhìn Đông Phương, còn tôi là Hình Minh.”

Sau khi Hình Minh kết thúc, đường dây nóng và Weibo của chương trình đều bùng nổ, người quan tâm không chỉ có bên Thịnh Vực, mà vô số bệnh nhân ung thư gan hoặc người nhà của họ gọi điện, nhắn tin tới, thỉnh cầu mua thuốc do Hạ giáo sư tự nghiên cứu.

Hình Minh vừa có cảm giác buồn cười, lại vừa cảm thấy vui mừng. Không quản vụ án cuối cùng xử lý ra sao, nếu như các xưởng thuốc khác quan tâm đến chương trình kỳ này, thuốc của Hạ giáo sư nhất định có hi vọng được tiếp tục tiến hành nghiên cứu, cuối cùng có một ngày lấy được phê chuẩn bán ra thị trường.

Candy đối mặt với cậu trợn mắt, Hình Minh một bộ sống lưng thẳng tắp trước mặt Candy, một mặt hời hợt, muốn quảng cáo đã phát, không cho mời khách quý lên cũng không cho, sau này còn có yêu cầu phiền phức gì đối với chương trình cứ nói rõ ràng. Đứng ở vị trí này Candy chỉ nhìn đến ngực của Hình Minh, khiến ánh mắt Hình Minh như có điểm “Ở trên cao nhìn xuống”, rất trêu người.

Nhưng mà vừa dứt lời, Hình Minh mới cảm giác sau lưng một mình một trận lạnh lẽo, sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cậu đắc tội Thịnh Vực không nổi, bốn vị chuyên gia khách quý càng khó đối phó, cậu khi mới lên đài thật sự lo lắng, sợ mình không đủ cơ trí để ứng đối, cho nên bây giờ trong lòng vẫn còn đang kinh hoàng, bất an, cực kì bất an.

Cuối cùng cũng coi như, chương trình lần này hữu kinh vô hiểm mà hoàn thành.

“Sếp, ngầu chết em mất thôi! Nhìn anh luân phiên đáp lại mấy vị khách quý kia, cái gì mà Khổng Minh khẩu chiến quần hùng, Nễ Hành đánh trống mắng Tào, cũng chỉ đến thế này mà thôi!” Nguyễn Ninh vỗ mông ngựa vừa mượt lại vừa vang, kỳ thực cậu ta chưa bao giờ đọc Tam quốc, chỉ là gần đây mê mệt mấy tựa game Tam quốc, tiện đường tìm hiểu thêm một chút về các điển cố trong đó.

Hình Minh không phản ứng với sự ồn ào của Nguyễn Ninh, đi thẳng tới trước mặt Quý Huệ, cúi đầu lễ phép, nói, sư mẫu, em đã cố hết sức.

Quý Huệ gật gật đầu, lấy tình trạng thân thể bây giờ của bà thì chỉ cần tham dự chương trình đã đủ mệt bở hơi tai, cơ hồ vô lực mở miệng.

Nhưng bà vẫn nhìn cậu cười.

Nguyễn Ninh kiên nhẫn bám riết không tha, la hét yêu cầu Hình Minh mời khách. Cậu ta nói cho Hình Minh, bắt đầu từ một tiếng mắng kia, rating chương trình lập tức tăng gần gấp đôi, đến phần cuối của chương trình, đã vượt rating của ‘Minh Châu kết nối’.

“Trang Lôi nghỉ việc như vậy, khẳng định mất tập trung. Ngày hôm nay tôi mệt mỏi, mọi người cũng cực khổ rồi, mỗi người đều hoàn thành rất xuất sắc, ngày khác sẽ mời anh em sau.” Hình Minh không tham công, bây giờ cậu chẳng thiết tha gì nữa, chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.

“Đương nhiên phải khao thật lớn” Nguyễn Ninh cười hì hì: “Lúc sếp vừa xuất hiện! Chú Ngu cứ nhìn chằm chằm không chớp mắt.”

Hình Minh đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng rực lên: “Thầy Ngu tới đây sao?”

“Mới vừa rồi còn ở đây này, chắc hẳn bây giờ người cũng đi rồi.” Đầu Nguyễn Ninh chuyển động như con ruồi nhìn bốn phía, không gặp bóng dáng đài trưởng, mới nói với Hình Minh: “Em bảo với sếp, lúc mà anh mắng ra cái câu kinh thiên động địa kia, cả trường quay rơi vào trong im lặng, đạo diễn hai lần định tiến hành phương án khẩn cấp, nhưng cả hai lần chú Ngu đều không cho, chú ấy cản, để cho em ấy nói tiếp.”

Hình Minh “Ồ” một tiếng, rốt cục những lo sợ bất an cả đêm đều được giải thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.