Môi Súng (Thần Thương)

Chương 77: Chương 77




Edit & Beta: Direct Kill

Dùng xong cơm trưa, Ngu Trọng Dạ đến thư phòng luyện chữ, Hình Minh ngồi ở phòng khách gọi điện cho Trương Hoành Phi.

Trương Hoành Phi là cảnh ngục, đối với hệ thống trong cục tương đối hiểu biết, cùng người giám hộ của Tiểu Từ lập hồ sơ, đệ đơn kiện lên trên, được viện kiểm sát phê duyệt. Cùng ngày, chuyện bị lộ ra ngoài, tổ tiết mục ‘Tầm nhìn Đông Phương’ liên hệ với bên tiếp thị số để truyền phát thông tin, dấy lên sự thắc mắc toàn dân.

Cha của Tiểu Từ đã đáp ứng làm khách mời tập tiếp theo của ‘Tầm nhìn Đông Phương’, tổ tiết mục dựa theo điều lệ phụ trách phí dụng bao hết ăn ở đi lại cho hắn, Trương Hoành Phi ở trong điện thoại nói cho Hình Minh, nói cha của Tiều Từ đến nước này còn làm bộ làm tịch, yêu cầu muốn mang cả nhà theo, còn muốn đi máy bay, ở khách sạn, đi máy bay phải ngồi khoang hạng nhất, ở khách sạn thì tuyệt đối không thể thấp hơn bốn sao.

Hình Minh đáp ứng nói: “Không có chuyện gì, hiếm khi mới được ra đây một lần, coi như đi du lịch.”

Trương Hoành Phi có chút thấp thỏm hỏi: “Có phải là không phù hợp với quy định bên đài?”

“Đúng là không phù hợp.” Hình Minh hào phóng thể hiên, “Nhưng tiền là do cháu chi, thì không có vấn đề gì.”

Trương Hoành Phi dù sao cũng là người hiểu chuyện, vừa cảm kích vừa thấy vô cùng áy náy, đặc biệt lo lắng.

Hình Minh cảm nhận được sự lo lắng này từ giọng nói bên kia điện thoại, thầm nghĩ đối mặt với cá lớn, dây dài, mồi thơm cả sự kiên trì, một thứ cũng không được thiếu, cậu và Trương Hoành Phi thật thật giả giả qua lại đã hơn nửa tháng, đã gần đến lúc thích hợp, vì vậy thuận lý thành chương, hẹn trưa ngày mai gặp mặt.

Chân trước mới vừa cúp điện thoại, chân sau Hình Minh đã đi đến thư phòng Ngu Trọng Dạ nói lời từ biệt, cậu vắng mặt nửa ngày trời, tuy nói biên tập viên trong đài thời gian có thể co dãn, 9h đi 5h về đúng giờ không nhiều, nhưng điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong của cậu.

Chắc hẳn đã nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy, Ngu Trọng Dạ chuyên chú vẽ hoa mẫu đơn, không ngẩng đầu lên, nhìn như thuận miệng hỏi: “Còn liên hệ với người trong nhà giam Ngưu Lĩnh?”

Hình Minh chột dạ, chạy tới trước mặt Ngu Trọng Dạ, không thừa nhận cũng không phủ nhận, ấp úng.

Gác lại bút, Ngu Trọng Dạ nâng tay sờ trán Hình Minh, nói: “Còn nóng. Đi nghỉ ngơi.”

Hình Minh tự đặt tay lên trán mình, hình như có chút sốt nhẹ thật, hoặc cũng có thể là không. Cậu cảm thấy thân thể vẫn ổn, lắc lắc đầu: “Nhưng hôm nay là thứ hai, dù thế nào buổi chiều em cũng phải chạy về bên đài.”

“Lưu lại đây mấy ngày. Khi nào bệnh khỏi hẳn sẽ trở về.”

Khuôn mặt đài trưởng Ngu nghiêm túc nói một không hai, Hình Minh lại nâng tay sờ trán, có bệnh? Làm gì có.

Ngu Trọng Dạ nhịn không được, trực tiếp rời khỏi bàn, ôm lấy Hình Minh vào lòng, bế cậu đến phòng ngủ.

Sau gáy Hình Minh tiếp xúc với mặt gối mềm mại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cổ Ngu Trọng Dạ không buông, mặt kề mặt mà nhìn nhau.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, hình như lại là Trương Hoành Phi.

Ngu Trọng Dạ lấy điện thoại Hình Minh đang cầm trong tay, liếc mắt một cái cũng không thèm, ném xuống đất.

Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ cưỡng chế nằm trên giường, tiếp nhận thuốc trong tay người giúp việc, không cần nước, trực tiếp ném vào trong miệng, nhai vài cái sau đó nuốt xuống.

Ngu Trọng Dạ nhìn cậu, hỏi: “Cứ như vậy uống thuốc?”

“Nếu không có nước, mà trực tiếp nuốt sẽ bất lợi cho việc hấp thu dược phẩm, còn dễ khiến thực quản bị tổn thương. Nhai nát sẽ tốt hơn.” Hình Minh gật đầu, thuốc bột bị nhai nát sặc trong cổ họng, khiến cậu ho khù khụ.

Ngu Trọng Dạ nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, thanh âm ôn hòa hỏi: “Không khổ (đắng) sao?”

“Khổ.” Hình Minh gật đầu, suy nghĩ một chút nói, “Ai sống trên đời mà chưa từng ăn qua khổ.”

Lời này nói ra có chút sát phong cảnh, Hình Minh cũng cảm thấy không có ý nghĩa, không có đường thì tất sẽ có cầu, hà tất phải gò chữ, ép thơ gượng tả sầu(1).

(1) Nguyên văn là “Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu” – Trích trong bài thơ “Thái tang tử” của nhà thơ Tân Khí Tật.

Sinh bệnh có cái tốt của sinh bệnh. Người quật cường trở nên mềm yếu, người lạnh lùng trở nên ôn nhu, người muốn đi đi không được, người muốn ở ở chẳng xong.

Kim ốc tàng kiều.

Công dụng của thuốc tới rất nhanh, Hình Minh suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng mặt nhìn Ngu Trọng Dạ. Hai người không nói lời nào, hao tổn. Trầm mặc đối diện mấy phút, Ngu Trọng Dạ giơ bàn tay lên che lại đôi mắt Hình Minh, đôi môi cũng che lại đôi môi cậu.

Hắn càng ngày càng không chịu nổi ánh nhìn này của cậu —— đôi mắt ấy sáng như tuyết sắc như đao, từng chút từng chút một khoét vào tâm can người khác.

Nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng thân dưới. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại mà thân, dương v*t cứng lên, cọ xát vào đối phương.

Đài trưởng Ngu chưa bao giờ bạc đãi dục vọng của chính mình, tách ra hai cánh mông của Hình Minh định tiến vào, nhưng lần này cậu đã mặc quần lót, quy đầu bị một lớp vải mỏng cản trở, không thể tiến vào bên trong.

Ngu Trọng Dạ đem quần lót Hình Minh kéo xuống, không lạnh không nhạt nói, sau này ở nhà không cho phép mặc. (ôi đm anh T.T)

Cả đêm qua Hình Minh bị dằn vặt đến chết đi sống lại, hậu đình đến giờ vẫn còn sưng đỏ, lúc này quả thực sợ Ngu Trọng Dạ không biết nặng nhẹ mà đâm vào, cậu với tay mò tới đầu giường tìm dịch bôi trơn, cầu xin Ngu Trọng Dạ lưu tình, để em tự mình làm.

Thấy đài trưởng Ngu ngầm đồng ý, cậu liền quay lưng lại nằm phục trên giường, vén áo ngủ cởi quần lót, nâng eo nhỏ, tự mình mở rộng.

Sợ đau, cho nên đầu ngón tay tràn đầy dịch trơn, sáng lấp lánh, chất lỏng mát lạnh dọc theo ngón tay thon dài chảy xuống. Ngu Trọng Dạ ôm lấy Hình Minh, gặm cắn cổ cậu, bàn tay không rảnh rỗi chút nào trườn vào trong áo, xoa nắn đầu v*.

Hôm nay Ngu Trọng Dạ đặc biệt có hứng thú, để dương v*t chôn sâu trong động nhỏ Hình Minh, ôm lấy cậu, xuyên qua không gian rộng lớn, đi ra ngoài ban công.

Hình Minh ôm cổ Ngu Trọng Dạ, cẩn thận điều chỉnh hai chân, cậu quá cao, chân lại dài, người như thế mà bị ôm thì quả thực không quá thoải mái. Nhưng đài trưởng Ngu mặc dù phải ôm một nam nhân thân cao mét tám vẫn tiêu sái như thường. Hai người đi về phía trước, tính khí ở trong thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ma sát.

Gió ấm đột nhiên thổi tới mí mắt Hình Minh, như tình nhân nhẹ nhàng mơn trớn chúc ngủ ngon. Sau cơn mưa mặt trời đã ló dạng.

Tọa lạc ở một nơi đẹp đẽ như vậy, Ngu trạch dĩ nhiên không phải là một tòa nhà biệt lập, trên hồ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài chiếc thuyền vãng lai, hôm nay cũng không ngoại lệ. Xa xa tòa nhà một chút là cây cầu đá vượt hồ, vòm cầu đục lỗ, cổ điển mà mộng mơ, phía xa hơn một chút là nơi ở cũ của một vị danh nhân thời Dân quốc, hôm nay đại khái là ngày mở cửa cho du khách, có vị giáo sư trung học nào đó mang học sinh đến đây tham quan.

Ngu Trọng Dạ đặt Hình Minh dựa vào lan can trên sân thượng, sau đó cầm lấy bắp chân của cậu, dùng sức đỉnh vào.

Mặt Hình Minh quay về phía núi xa, lưng hướng mặt hồ, tự hỏi có người nào biết nơi đây là biệt viện của đài trưởng Minh Châu hay không, cậu sợ hãi bị người ta phát hiện, nên để mặc thân thể cho người tùy ý làm, trong lòng thì lo sợ không thôi.

Đêm hôm qua không cho cậu lên tiếng, giờ khắc này giữa ban ngày, thân thể cùng thân thể trần trụi mà tuyên dâm. Đoạn quan hệ này rõ ràng sẽ chẳng bao giờ thấy được ánh sáng.

Ngu Trọng Dạ mặt không thay đổi ra vào trong thân thể Hình Minh, đột nhiên hỏi cậu: “Sợ sao?”

“Sợ.” Hình Minh nói thẳng. Cậu sợ nhiều thứ lắm. Gia đình, sự nghiệp, thù hận chưa trả, chưa hết trách nhiệm. Còn có, quyết tâm mà cậu đập nồi dìm thuyền, tình nhân hỉ nộ vô thường. Tựa như bức tường được xây từ những viên gạch đè nặng trong lòng cậu.

Đã xây cao lắm rồi. Lung lay sắp đổ.

“Sợ thì kêu lên.” Ngu Trọng Dạ ra lệnh cho cậu, “Kêu lên.”

Hình Minh mơ hồ nghe thấy từ xa có tiếng người cười nói, sợ bị mọi người phát hiện, đành phải giả bộ thở gấp, giả vờ giả vịt.

Ngu Trọng Dạ nghiêng người, thay đổi tư thế, sau đó lại hạ lệnh: “Lớn một chút, thử lại xem nào.”

Hình Minh bất đắc dĩ bắt đầu lớn tiếng kêu to gọi nhỏ, ban đầu chỉ là biểu diễn để hoàng thượng hài lòng mà thôi. Nhưng sau đó lại bắt đầu điên cuồng mà phát tiết, phảng phất như trẻ con vừa bước lên sân khấu đã muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, tô hồng lau xanh mà xoay eo động tình, cực kỳ khoa trương.

Nhưng thật thoải mái.

Ngu Trọng Dạ cư nhiên cũng rất hài lòng.

“Không cần sợ, không cần sợ…” Hắn ghé bên tai Hình Minh nhẹ nhàng dụ dỗ: “Tôi ở đây, chuyện gì cũng không cần sợ.”

Ngu Trọng Dạ một bên thấp giọng nói chuyện, một bên nắn bóp hai mông Hình Minh, càng nhanh càng mạnh. Bốn phía sáng lên. Hình Minh bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt không thể nào mở mắt, đành phải đem mặt vùi vào hõm vai Ngu Trọng Dạ, móng tay bấm vào bắp thịt cường tráng sau lưng, gắt gao ôm hắn.

Hai nam nhân kịch liệt mà chém giết. Thời điểm cao trào đến toàn thân Hình Minh phát run, tay chân đều nhũn cả đi, cậu tựa như mất đi ý thức mà hỏi Ngu Trọng Dạ: “Thầy Ngu… Cũng thích em sao…”

Ngu Trọng Dạ dừng lại, hơi híp mắt nhìn kỹ Hình Minh, phảng phất như một kẻ đang suy tư vấn đề cực kỳ phức tạp.

“Thích.” Một lúc lâu, Ngu Trọng Dạ mới trả lời.

Hình Minh quả thực sướng đến phát rồ rồi. Cậu cố gắng chống người dậy nhào đến bên Ngu Trọng Dạ đòi một cái hôn, mà Ngu Trọng Dạ lại từ chối cùng cậu thân mật, mặt lạnh đẩy cậu ra. Hình Minh kiên nhẫn, lại dán đến, nhưng lần này đài trưởng Ngu dùng thêm lực, cậu trực tiếp bị đẩy từ trên sân thượng rơi xuống hồ —— rõ ràng chỉ tựa như chớp đánh trong nháy mắt, nhưng trong mắt Hình Minh lại như đang chiếu một thước phim quay chậm, cậu nhìn thấy biểu tình Ngu Trọng Dạ như trước không chút thay đổi, gương mặt anh tuấn ấy càng ngày càng xa.

Đài trưởng Ngu sảng khoái xong liền đi, để Hình Minh ở trong nước ngụp lặn một trận, cuối cùng tự mình bơi lên bờ. Cảm giác chết chìm tựa như bị người nào đó bóp nghẹt ở cổ, tầm mắt cậu mông lung, thân thể hư không, cậu như một con cá bị mắc cạn trên bờ, há mồm thở hổn hển.

Xa xa truyền đến đến tiếng thét chói tai muộn màng: Có người rơi xuống nước!

Rơi xuống nước lại bò lên, thật sự rất dễ bị sốt.

Hình Minh ở lại Ngu trạch hai ngày, nhưng trong hai ngày này cơ hội gặp mặt Ngu Trọng Dạ lại không nhiều lắm. Chỉ lúc trước khi đi ngủ, đài trưởng Ngu mới xuất hiện, hôn một cái lên trán, khẽ nói ngủ ngon.

Hình Minh biết trong đài gần đây có sự kiện lớn, công ty con dưới cờ cùng hợp tác với một đại gia bất động sản, lấy đài Minh Châu làm trung tâm để xây dựng CBD(2). Lần hợp tác này đều ngoài dự đoán của mọi người vì đối tác không phải Thịnh Vực. Từ khi đài trưởng Ngu kế nhiệm tới nay, mỗi hạng mục đều có chí phí cao nhưng lợi nhuận cũng khỏi phải nói, vừa được muôn người chú ý, lại vừa ở nơi đầu sóng ngọn gió.

(2) CBD (Central business district): khu thương mại trung tâm

Một bên phải ứng phó với đủ loại quan liêu, một mặt phải cùng tư bản lái buôn đấu sức, người người đều nói hoàng đế thoải mái, nào ai biết long ỷ khó ngồi, chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.

Mười một giờ đêm, đài trưởng Ngu mới trở về. Lúc này Hình Minh đã nằm trên giường, nhưng chưa có ý định ngủ, cậu cầm laptop muốn duyệt phim ngắn cho tập tiếp của ‘Tầm nhìn Đông Phương’.

Hình Minh bây giờ trở nên quen thuộc với tiếng bước chân của Ngu Trọng Dạ, nhưng lần này không giống như chỉ một người đến.

“Hỏi chú Lâm mới biết ba ở nơi này, ” một giọng nam trẻ tuổi trong trẻo vang lên, Hình Minh nghe thấy người đó gọi một tiếng, “Ba.”

Người đến là Ngu Thiếu Ngả, Hình Minh trong nháy mắt hốt hoảng từ trên giường bò dậy, cậu cấp tốc mặc quần áo chỉnh tề, dán vào khe cửa nghe âm thanh ngoài cửa. Ngu Thiếu Ngả lại nói mấy câu, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, giọng nói của vị thiếu gia chưa gặp bao giờ rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.

“Ông ngoại tìm ba mà ba không xuất hiện, ” Ngu Thiếu Ngả đùa giỡn với cha mình, “Đừng bảo là ba giấu con và ông ở nơi đây với mẹ nhỏ đấy?”

Cửa phòng ngủ cạch cạnh chuyển động, Hình Minh lui về sau một bước. Ngu Thiếu Ngả lúc nào cũng có thể phá cửa mà vào.

“Giấu.” Ngoài cửa Ngu Trọng Dạ lại không ngăn cản, “Con tự mình nhìn đi.”

Đại khái lời nói này quá thẳng thắn, Ngu Thiếu Ngả ngược lại không nghi ngờ, bàn tay đang nắm tay cầm tay rốt cuộc buông lỏng ra.

“Thực tập có tốt không?”

“Vẫn được, vị sư phụ được chú Lâm tâng đến tận trời kia, con còn chưa thấy mặt đây…”

Nghe qua giọng điệu Ngu Thiếu Ngả chắc hẳn không rời đi ngay. Cha con đoàn tụ ôn lại kỷ niệm cũ, một người ngoài như cậu còn ở lại làm gì? Hình Minh suy nghĩ thông suốt, nhanh nhẹn trèo xuống từ cửa sổ tần ba, nhưng đáng tiếc lúc rơi xuống đất không đứng vững được, chân bị đau.

Không để ý vết thương ở chân, nhân lúc màn đêm yểm trợ vội vã trốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.