Môi Súng (Thần Thương)

Chương 9: Chương 9




Edit & Beta: Direct Kill

Lúc Hình Minh tỉnh lại đã là một giờ chiều, ngày thường cậu đều kiên trì giữ thói quen sáu giờ rời giường, chạy bộ buổi sáng, đi tắm, ăn điểm tâm, nghe tin tức đài CNN… Đồng hồ sinh học hiếm thấy không đúng giờ, một nửa chắc là do hôm qua uống rượu quá chén, còn một nửa chắc là do tên ‘quái vật’ Ngu Trọng Dạ gây ra —— Hình Minh trẻ hơn Ngu Trọng Dạ gần hai mươi tuổi, nhưng mà khi thân thể hai người cùng chiến đấu thì lại không chiếm được chút tiện nghi nào. Hình Minh lưng mỏi chân đau, nằm lì trên giường một lúc mới hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt còn có chút lờ mờ, nhưng vẫn may chưa có bị mù. Cậu cứ thế không mặc gì mà đi vào buồng tắm, đứng ở bên bồn rửa tay đối mặt với gương nhà tắm. Đầu tiên cậu sợ đến hết hồn, đơ mất vài giây, cậu bị người đàn ông trong gương dọa đến phát hoảng, cả người bẩn thỉu, không ra thể thống gì.

Hình Minh tìm đồ súc miệng mới trong nhà tắm, sau đó liền vội vàng đi tắm rửa. Quần áo phải mang đi giặt, chỉ có thể bất đắc dĩ mặc tạm áo sơ mi của Ngu Trọng Dạ, lớn hơn một cỡ, nhưng bản thân cậu cao một mét tám lăm vẫn có thể tạm mặc được.

Đem những suy nghĩ tiêu cực cất vào trong lòng, giấu chúng thật kỹ, dọn dẹp lại tinh thần bản thân cho phấn chấn, đi ra phòng ngủ, đi xuống cầu thang.

Ngu Trọng Dạ đã ngồi ở đó, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hình Minh một cái: “Lại đây ngồi.”

Hình Minh thuận theo mà ngồi ở bên cạnh Ngu Trọng Dạ, nhìn một bàn thức ăn thanh đạm, cậu vùi đầu ăn như hổ như sói. Lúc này dạ dày cậu đang kêu gào thảm thiết, sắp chết đói rồi.

Ngu Trọng Dạ quanh năm vẫn duy trì thói quen chỉ ăn no bảy phần, bây giờ đã dừng đũa. Hắn quan sát Hình Minh chốc lát, đột nhiên nhấc tay nâng cằm của cậu —— Hình Minh theo bản năng giơ tay chặn lại, đánh vào tay hắn, “Bốp” một tiếng vang lên, ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, trong lòng cậu không muốn quá thân cận cùng người khác.

Đối diện với một đôi mắt thâm thúy, bây giờ cậu mới phản ứng lại đối phương là ai, hối hận, thành thật gọi một tiếng, thầy.

“Cậu nhìn qua không được tốt lắm nhỉ, ” Ngu Trọng Dạ không có tức giận, “Tự thả cho mình mấy ngày nghỉ đi.”

Lời này có vẻ thừa thãi, người khởi xướng chuyện này lại ở đây giả mèo khóc chuột, Hình Minh theo thói quen từ chối: “Hôm nay là thứ hai, em còn phải đến đài…”

“Không cho cậu nghỉ ngơi thật sự, ” Ngu Trọng Dạ đánh gãy lời Hình Minh nói, đem một xấp văn kiện đặt ở trên bàn đẩy đến trước mặt của cậu, “Nhìn.”

Một tập rất dày, Hình Minh vừa nghi ngờ vừa mở văn kiện ra, hai trang đầu có dòng chữ ——hòm thư đài trưởng, Hình Minh biết từ khi đài Minh Châu được thành lập đã có truyền thống này rồi, bất luận người nào cũng có thể dấu tên gửi báo cáo cho đài trưởng, trách cứ hoặc mâu thuẫn nội bộ giữa các nhân viên. Mà bình thường đài trưởng đài Minh Châu bận trăm công nghìn việc, không thể hồi đáp từng bức thư một, các bưu kiện hoặc thư tín của đài trưởng hầu hết do người của phòng làm việc xử lý, lâu dần không còn ai phí công bỏ thư vào đó nữa.

Hình Minh có chút kinh ngạc, cậu vẫn cho rằng hòm thư đài trưởng chỉ là đồ vật để trang trí, bày ra để cho có lệ, nhưng không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ cư nhiên lại sai người đem những báo cáo khiếu nại chỉnh lý in ra, tiêu tốn thời gian nhìn một chút.

Hình Minh liếc qua một lượt, nội dung trên giấy cơ bản đều có liên quan đến mình, nhưng mà những lời khen ngợi, có thể khẳng định chắc chắn không có, một xấp giấy dày như vậy tất cả đều là công kích hoặc kể tội cậu.

Ở trong ngành nghề này, hầu như tất cả người dẫn chương trình đều quen thuộc với việc học thuộc và làm theo kịch bản, nhưng Hình Minh thì lại xem thường việc này, cậu chỉ dựa vào một phần kịch bản, so với khi mới vào đài Minh Châu khiêm tốn ôn hòa cậu đã thay đổi rất nhiều, bình thường không những tự mình chủ động đưa ra những đề tài cho chương trình, thậm chí trong quá trình quay phim đã nhiều lần xảy ra xung đột với nhà sản xuất và đạo diễn, làm họ mất mặt trước không ít người.

Tỷ như trong hai ngày họp, cậu ra lệnh cưỡng chế toàn bộ các thành viên trong tổ mang chăn đệm đến trung tâm tin tức, thậm chí việc hiếu hỉ cũng không cho phép nghỉ; lại tỷ như khi trung tâm tin tức tổ chức đại hội, cậu là người duy nhất dám ở lúc người khác đang vỗ tay nói “Tôi còn có một bản thảo muốn chuẩn bị”… Hình Minh còn không nhớ rõ chính mình đã làm ra những hành động vô liêm sỉ như vậy, bình thường không ai nhắc nhở cậu, lúc đó danh tiếng của cậu đang phát triển, tài hoa xuất chúng, góc nhìn đặc biệt, các chương trình cùng thể loại hoặc chủ đề như thế thì không có gì mới mẻ, ‘Minh Châu kết nối’ không đi vào lối mòn cũ, khi cần cảm động thì đều khiến người ta phải rơi lệ, nên sắc bén thì lại khiến người tỉnh ngộ. Bởi vậy trong trung tâm tin tức mọi người sợ cậu như hổ, chỉ dám ném đá trong âm thầm, oán giận hoặc trực tiếp gửi thư nặc danh cho đài trưởng.

Những bức thư này gợi cho Hình Minh nhớ về bản thân cậu trong quá khứ mà chính cậu cũng không nhận ra được, cứng rắn, sắc bén, thậm chí là cay nghiệt, ác độc.

Cậu lựa chọn đề tài, theo kịch bản, cùng ống kính, cùng sự tích cực hết sức, cùng đạo diễn, cùng hậu kỳ, cùng camera, cùng tất cả mọi người phân cao thấp.

Cuối cùng, không phải không muốn thua người khác, mà là không muốn thua chính mình.

Ngu Trọng Dạ uống một hớp trà, nói: “Thấy thế nào?”

Hình Minh ăn ngay nói thật: “Một người rất ích kỷ, không thế nào nhận được sự yêu thích của người khác.”

Ngu Trọng Dạ đặt chén trà xuống: “Tôi ngược lại nhìn thấy một người trẻ tuổi mang trong mình lý tưởng, chỉ là chưa học chạy đã muốn bay, quá nóng vội.”

Lời nói này tương tự câu nói của lão Trần, nhưng ngữ cảnh và ý nghĩa lời nói hoàn toàn khác nhau. Hình Minh dùng tốc độ nhanh nhất nhắc lại cậu nói này một lần trong đầu, những lời nói này có ý tứ khen ngợi hơn là xúc phạm.

“Muốn mời có thể mời tới, muốn để lại có thể lưu lại, đều là những anh tài trong ngành.” Ngu Trọng Dạ hơi nhếch khóe miệng, nhìn xoáy sâu vào mắt Hình Minh, “Chỉ bằng vào điểm ấy, cậu còn không bằng lão Trần.”

Hình Minh không phải không chịu nổi những lời phê bình, càng không phải không thể chịu thua lão Trần, nhưng khuôn mặt không cảm xúc của Ngu Trọng Dạ lúc nói chuyện khiến cho cậu có cảm giác ngột ngạt, thở cũng không dám thở mạnh, lời nói cũng không dám lớn, cảm thấy cả người đều không dễ chịu.

“Em ăn xong rồi.” Hình Minh nhanh chóng muốn trốn tránh loại cảm giác ngột ngạt này, vậy mà vừa mới đứng lên, Ngu Trọng Dạ đang ngồi đột nhiên kéo cậu qua bên hắn, bắt cậu ngồi ở trên chân mình.

Mội người phụ nữ đang phục vụ bên bàn liếc mắt nhìn họ một chút, cô ta chừng ba mươi tuổi, thân hình nhỏ bé xinh đẹp, tay chân lanh lẹ. Hình Minh biết cô ta tên là Phỉ Bỉ, đến từ tiểu quốc nào đó ở Đông Nam Á, chịu trách nhiệm sắp xếp sinh hoạt ngày thường của Ngu Trọng Dạ đã lâu.

Đang ở trước mặt Phỉ Bỉ, mà đầu gối Ngu Trọng Dạ cứ đỉnh vào giữa hai chân Hình Minh, tự mình mở hai nút áo sơ mi của cậu.

Hai mắt Phỉ bỉ cũng nhìn Hình Minh chằm chằm.

Hình Minh không chịu được loại ánh mắt này của người bên ngoài, xem thường pha chút thương hại, so với đao kiếm lại càng sắc bén hơn. Toàn thân cậu cứng ngắc, xương sống vặn vẹo thành hình dáng kỳ dị, lông trên lưng dựng thẳng lên như mèo, thể hiện sự sốt sắng cao độ cùng trạng thái bất an.

Ngu Trọng Dạ cởi toàn bộ cúc áo của Hình Minh, thân thể đầy dấu vết tình dục lộ ra, ngón tay của hắn rất quen thuộc mà nắn bóp hai đầu v*, chơi đùa đến khi chúng dựng đứng lên mới thôi, sau đó hắn trượt xuống cơ ngực, một đường sờ nắn vân vê xuống bụng dưới.

“Thầy… Đừng ở chỗ này…” Hình Minh toàn thân như bị đốt cháy, làn da nóng bỏng, hơi thở gấp gáp, mồ hôi rịn ra dính dấp khắp cơ thể.

“Thả lỏng một chút nào, ” Ngu Trọng Dạ đột nhiên lên tiếng, “Cúc áo bị cài lệch.” Hắn ôm lấy eo Hình Minh, khoác lại áo sơ mi cho cậu.

Hình Minh không nhớ rõ trước khi đi ra buồng tắm mình có cài nhầm cúc hay không, nhưng mấy giây sau cậu đã nhìn ra ý tứ trêu tức của Ngu Trọng Dạ trong ánh mắt hắn.

Ánh mắt này càng làm cho trái tim Hình Minh không theo nhịp điệu mà đập liên hồi, người đàn ông này lông mi thật dài, lại còn dày, làm nổi bật đôi mắt thâm thúy trời sinh đa tình, tựa như hồ Thanh Sơn, phản chiếu mọi thứ.

Hình Minh hơi nín thở, cảm thụ ngón tay thon dài lạnh như băng chầm chậm vuốt nhẹ quá khóe môi rồi đến cằm của cậu… Sau đó cậu thấy đài trưởng Ngu nở nụ cười, nói, nghỉ ngơi thật tốt, một gương mặt xinh đẹp như vậy, để lại sẹo quá đáng tiếc.

Trên mặt Hình Minh vẫn còn vết sẹo hơi mờ, là do hôm đó cùng bảo an đánh lộn, bị thủy tinh cào qua mặt ngay tại văn phòng của Ngu Trọng Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.