Edit & Beta: Direct Kill
Trải qua một năm, vụ án của Liêu Huy phủ bụi lắng xuống. Cái gọi là kỳ hưng dã bột yên, kỳ vong dã hốt yên(1), Liêu tổng Thịnh Vực ngông cuồng tự đại cuối cùng cũng phải chịu tội trước pháp luật, nhưng không phải bởi vì sự việc gây ô nhiễm môi trường mà là đút lót, nhận hối lộ cùng hợp đồng giả, vô số tội như thế, bị lãnh mười tám năm tù giam.
(1) Tạm dịch “nơi ấy bỗng dưng hưng thịch, nơi ấy bất chợt diệt vong”, ý nói sự thay đổi giữa thịnh vượng phồn vinh và diệt vong mất nước luôn không ngừng thay đổi. Câu này được trích từ trong “Tả truyện”, chép rằng: “Vũ, Thang tội kỷ, kỳ hưng dã bột yên; Kiệt, Trụ tội nhân, kỳ vong dã hốt yên.” (tạm dịch: Vua Vũ vua Thang tự trách bản thân, nơi ấy bỗng chốc thịnh vượng phồn vinh; vua Kiệt vua Trụ trách tội người khác, nơi ấy đột ngột suy tàn diệt vọng
Hình Minh đang chuẩn bị ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn, lại một lần nữa được gọi đến văn phòng đài trưởng. Xuất hiện trước mặt cậu là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đài trưởng mới của đài Minh Châu tên là Triệu Cương, năm mươi tuổi, mắt to cằm hơi bạnh, đôi môi cũng thật dày, toàn bộ kết hợp lại, trông giống như Đức Phật uy nghi.
Mặc dù vẻ bề ngoài cánh biệt khá xa đài trưởng tiền nhiệm, nhưng bản lĩnh của đài trưởng Triệu không khác mấy so với Ngu Trọng Dạ.
Nghe đâu cũng có thể viết chữ vẽ tranh, còn biết thổi cả saxophone. Ngày đó hắn ở tiệc mừng thành lập đài bộc lộ tài năng, lập tức thu phục được sự ngưỡng mộ của một nhóm chị em trong đài.
Đài trưởng Triệu rất thân dân, cũng rất dí dỏm, chủ động dọn chỗ cho Hình Minh. Đầu tiên hắn khẳng định Hình Minh liên tục không để ý an nguy cá nhân mà dấn thân vào nguy hiểm, vô luận là dẫn chương trình hay phóng viên, đều có biểu hiện chói mắt. Hắn nói hắn không hy vọng những người dẫn chương trình của đài Minh Châu chỉ học kịch bản máy móc như một con vẹt, ngược lại càng muốn nhìn thấy từng con từng con dám giang rộng đôi cánh vươn mình ra thế giới.
“Tôi biết cậu bởi vì sự cố phát sóng trực tiếp nên phải chịu phạt, hiện tại xem như là hết hạn tù phóng thích, có thể trở về tiếp tục dẫn chương trình ‘Minh Châu kết nối’.”
Lời này đều trong suy đoán của Hình Minh. Cậu biết Lạc Ưu đã nghỉ việc, biên tập viên Lạc khi đến phong quang vô hạn, khi đi lại lặng yên không một tiếng động, từ đó đến nay chưa xuất hiện trước mặt công chúng lần nào.
Đài trưởng Triệu thấy Hình Minh ngẩn ra, liền cười hỏi cậu: “Suy nghĩ thế nào rồi? Tôi so với đài trưởng Ngu của các cậu hào phóng hơn một chút, không cần cậu chịu trách nhiệm về chương trình của mình tròn hay khuyết, tiền lương đãi ngộ một phần không thiếu.”
Hình Minh theo Ngu Trọng Dạ một năm này, ngày càng thành thục lão luyện, biết cái gì gọi là dục cự hoàn nghênh, giả vờ khiêm tốn. Cậu biểu thị tầm mắt bản thân không lớn, kiến thức còn nông, gồng gánh át chủ bài ‘Minh Châu kết nối’ như thế có chút vất vả, nhưng ‘Tầm nhìn Đông Phương’ xuất phát điểm chỉ đưa các tin tức trong nước, cậu rất tình nguyện làm lại từ đầu.
Lấy thân phận vừa là nhà sản xuất vừa là người dẫn chương trình.
Trước đây quản lý mấy ngàn người, hiện tại nhân số chỉ tăng chứ không giảm, Ngu Trọng Dạ chuyển biến rất nhanh, thân là một đài trưởng kiêm quan viên chính phủ, hắn nghiêm túc thận trọng, không có tình người, nhưng bây giờ thân phận là người kinh doanh, hắn hoàn toàn dỡ xuống lớp quần áo trước kia, thỉnh thoảng sẽ tiếp nhận vài cuộc phỏng vấn truyền thống riêng.
Đông Á có một chương trình tên là ‘doanh nhân Châu Á’, nữ dẫn chương trình đem việc Ngu Trọng Dạ từ chức so sánh với việc nhường ngôi, ca ngợi hắn sáng suốt, học rộng, biết nhìn xa trông rộng.
Nhưng Ngu Trọng Dạ chỉ cười phủ nhận, biểu thị trước đây đài Minh Châu cải cách, các công ty con bên mảng kinh doanh của Minh Châu đôi khi cũng đạt những thành tích đáng nể, đối với hắn mà nói những chuyện kia tuy là lướt qua rồi thôi, nhưng trong con người hắn vẫn có máu kinh doanh.
Ngu Trọng Dạ chậm rãi nói, dẫn chương trình bị chọc cho cười không ngừng, cuối cùng còn như đóa hoa e thẹn, thậm chí công khai nói thẳng “Mị lực đài trưởng” đúng là danh bất hư truyền, nếu như đối phương vẫn còn là một đài trưởng, chỉ cần hắn nói một câu, bản thân sẽ không chút do dự nào mà đổi nghề.
Hình Minh chờ ở bên ngoài, trong tay cầm một cốc cà phê nóng hổi, chờ Ngu Trọng Dạ quay xong chương trình, cùng cậu trở về thăm mẹ. Trong lúc chờ đợi bỗng nhận được tin nhắn của cô Tiếu ở trường tiểu học dân lập Đông Ly, đối phương nói cho cậu biết phòng học mới đã được khánh thành, các thiết bị dạy học được đổi mới không ít, số lượng học sinh cũng tăng lên rất nhiều. Trải qua phong ba lớn như vậy, trường tiểu học Đông Ly vẫn còn tồn tại, hơn nữa lại còn tốt hơn trước. Cô Tiếu còn nói cho cậu biết, tất cả đều do hội trưởng Mã của Hội Chữ thập đỏ quyên tặng, không chỉ có phòng học lớn được tân trang, mà cứ hai học sinh lại được tặng một chiếc Macbook mới.
Vị hội trưởng Mã mới nhận chức muốn làm gương cho cấp dưới, chỗ nào có tình hình tai nạn đều thấy bóng dáng của hắn, chuyện thứ nhất làm sau khi nhận chức chính là công khai sổ sách, liên tục nhận được sự khen ngợi của mọi người. Hình Minh lại mắc bệnh nghề nghiệp, dùng tâm tư của phóng viên phỏng đoán động thái này của hội chữ thập đỏ, có thể là vì cứu vãn hình tượng, nhưng không ngờ kết quả thu được lại thành công hơn dự kiến.
Cô Tiếu còn nói, thầy Lưu sau khi bị trúng gió cũng dần khôi phục lại, hiện tại đã có thể đi lại nói chuyện, thầy ấy còn nói tuy mình gặp tai họa nhưng học sinh lại được ban phước, muốn cô thay mặt nói một tiếng cám ơn.
Hình Minh cảm thấy ngại ngùng, lúng túng suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.
Cậu còn nghe nói Hạ giáo sư đã ra tù, vào thời điểm xử án Hạ giáo sư đã được giảm nhẹ tội, bị kết án sáu tháng tù giam và một năm tù treo, sau khi hết hạn ngồi tù thì không phải thực hiện án tù treo nữa. Hiện tại Hạ giáo sư là cố vấn cho công ty dược phẩm Khang Nhạc Nhạc. Ba đợt thí nghiệm thuốc ung thư gan của ông đều tiến hành thuận lợi, cơ hội được bán ra thị trường khá là khả quan.
Tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, vừa có liên hệ với cậu, lại tựa như không có.
Hình Minh ở ngoài trường quay chờ Ngu Trọng Dạ phỏng vấn kết thúc, cậu đứng ở bên cửa sổ, nghe gió bắc thổi vù vù đập lên cửa kính. Thời tiết không có dấu hiệu báo trước đổ tuyết.
Đây là trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay.
Hình Minh nhìn trời trắng xóa tuyết, yên lặng nhớ về Thịnh Vực và Ngu Trọng Dạ, lợi ích của một tập đoàn bị suy sụp, nếu còn ở trên đài sẽ tiếp tục trở thành bia ngắm sống. Ngu Trọng Dạ rất thông minh, vào lúc này lựa chọn vứt bỏ địa vị, lui về đợi sóng yên bể lặng.
Hình Minh càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, càng tính càng cảm thấy khả nghi, cậu đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân mình có lẽ mãi mãi cũng không đấu lại được lão hồ ly này.
Không đấu lại, thì sẽ đấu cả đời.
Ngu Trọng Dạ kết thúc buổi ghi hình, Hình Minh cùng hắn đến thăm Đường Uyển. Giống như quá khứ, cậu đỗ xe vào một góc tối, xa xa nhìn bà.
Nhưng lần nay trong xe còn có một người nữa. Cậu trước đây đã bao lần tưởng tượng ra tình cảnh này. Cậu lái xe, Ngu Trọng Dạ ngồi ở phó lái, giống như hết thảy những cặp đôi yêu nhau bình thường khác.
Sau khi ly hôn với Hướng Dũng Đường Uyển rất nhanh lại lấy chồng mới, bà cùng một người đàn ông xa lạ hạnh phúc khoác tay nhau đi trên đường, khuôn mặt phơi phới như hoa anh đào.
Hình Minh đã không muốn đi truy cứu tại sao năm đó mẹ mình lại lựa chọn từ bỏ lật lại bản án, có lẽ là vì bảo toàn tính mạng của đứa con trai độc nhất, cũng có thể chỉ là ham muốn an nhàn.
Khi đó Đường Uyển từ bỏ, hiện tại cậu cũng bỏ qua.
Bởi cậu đã tìm được lý do để từ bỏ.
Hình Minh dùng ánh mắt ôn nhu hiếm thấy tống biệt Đường Uyển, sau đó lái xe trở về. Cậu chạy qua các dãy nhà cao tầng san sát, chạy qua các ngõ cổ tràn ngập những tác phẩm nghệ thuật, cuối cùng dừng lại trên một khu đất trống đầy tuyết.
Hình Minh ngẩng đầu lên nhìn, xa xa có ba bốn cây hoa mơ, nở đỏ hồng cả một khoảng, xa hơn chút là những cây tùng xếp thành hàng phủ đầy tuyết, ngạo nghễ vươn mình trong trời đông giá rét.
Trước mắt là địa phương cực kì xa lạ, rộng rãi nhưng lại ít người, trên trời thỉnh thoảng lại có từng đàn chim vội vã bay về tổ, đại khái là vùng ngoại thành.
Tuyết đến nhanh, mà đi còn nhanh hơn, trời đất khắp nơi phủ một màu trắng xoá, vừa sạch sẽ lại yên tĩnh.
Hình Minh đột nhiên điên cuồng nhấn còi, mở cửa ô tô vừa lao ra ngoài vừa hét lớn như muốn phát tiết tất cả. Âm thanh cậu quá lớn, phá vỡ cả không gian yên tĩnh mỹ lệ nơi đây, chim chóc trên những tán cây bởi tiếng động lạ mà giật mình bay loạn xạ, một đống lông chim rơi xuống nền tuyết trắng xóa.
Ngu Trọng Dạ cũng xuống xe ngồi, xa xa nhìn, không an ủi, cũng không khuyên nhủ. Hắn chậm rãi đốt một điếu thuốc.
Trên mạng thỉnh thoảng vẫn sẽ đào lại câu chuyện cậu là con trai phạm nhân cưỡng gian, khả năng sau này nổi tiếng có thể sẽ bị hắc, mỗi ngày phải đối mặt với lời công kích.
Hình Minh đã trở lại bình thường. Cậu phát hiện rốt cục mình đã có thể vẫy tay tạm biệt chân dung cậu thanh niên được khắc họa bởi hận thù mười hai năm trước kia. Cậu là cậu, cũng không phải là cậu.
Cậu rốt cục có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, đi dưới ánh mặt trời không hề đỏ mặt, đi đến nơi thuộc về cậu.
Thế giới này thật đẹp đẽ, đáng giá để chúng ta vì nó mà phấn đấu.
Hải Minh Uy đã từng nói những lời này, lần đầu tiên Hình Minh nghe được là ở trong một bộ phim. Bộ phim này có quan điểm lạc quan về tình người, mượn lời thoại của nhân vật để bày tỏ tư tưởng, Hình Minh không phản đối.
Thế giới này không tốt cũng chẳng xấu, chúng ta vì nó mà phấn đấu chưa chắc đã không đáng giá.
“Tốt chưa.” Ngu Trọng Dạ hút xong điếu thuốc trên tay, nghênh đón hỏi Hình Minh, “Đi nơi nào?”
“Thiếu Ngả tối nay sẽ tới ăn cơm, chúng ta cũng nên về sớm một.”
Hình Minh nở nụ cười, cầm lấy tay Ngu Trọng Dạ tiến đến bên môi mình, giống như kẻ nghiện hít lấy mùi khói còn đọng lại nơi đầu ngón tay. Hai người cùng quay đầu sóng vai trở về.
-Hoàn-