Mời Tân Lang Lên Kiệu Hoa

Chương 1: Chương 1






Hoàng hôn in bóng hai người đang đi với nhau thành một vệt dài, cuối cùng dừng lại nghỉ chân tại một chân núi, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi thiếu chút nữa đã quỳ lạy cảm tạ sự ban ân của lão thiên gia, hai chân hắn sắp rụng rồi, hơn nữa lại còn đói và khát, nhưng tiểu chủ tử đang ở đây, hắn không thể mở miệng oán giận được.

"Công tử, ta nhìn thấy phía trước có quán trà, chúng ta qua đó ngồi xuống ăn một chút gì đi." Ánh mắt thiếu niên rưng rưng, nhịp tim đập nhanh hơn.

Bên cạnh hắn bố y nam tử hơi ngửa đầu nhìn trời, nhưng đồng tử chỉ là một mảnh đen kịt không có tiêu cự. "Cát Lợi, bây giờ là giờ nào rồi?"

Thiếu niên tên Cát Lợi nói: "Công tử, bây giờ là giờ thân, mặt trời đã xuống núi rồi."

"Thì ra đã trễ như vậy, chúng ta nên nghỉ ngơi một chút." Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Húc Dương lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, "Chúng ta tới đó ăn một chút gì đi!"

"Vâng" Cát Lợi lanh lợi nâng cánh tay trái của hắn đi đến quán trà.

Tay phải Hoắc Húc Dương cầm một cây gậy trúc thật dài, gõ không ngừng trên đất, mày kiếm nhíu lại, hắn có đôi mắt xinh đẹp nhưng đồng tử lại vô thần, làm cho người ta không khỏi cảm thấy tiếc hận vì hắn. Bất quá nhìn thấy bộ dáng hắn vui vẻ, vân đạm phong khinh, phảng phất như đã vượt qua thống khổ của kiếp này.

Đang lúc thu dọn đồ đạc lão bản kiêm người làm thấy bọn họ đi tới, vội vàng lấy khăn lau trên bả vai xuống phất phất, nhanh chóng nghênh đón, "Hai vị khách quan trễ như vậy mới đến, quán ta đóng cửa rồi."

Hoắc Húc Dương hướng về nơi phát ra tiếng, cười cười nói:

"Không việc gì, thức ăn còn dư lại bao nhiêu cứ đem tới, sẵn tiện lấy thêm một bình trà nóng, chúng ta không kén chọn, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là đủ rồi."

"Như vậy à!" Đã có khách tới cửa, hiển nhiên phải kiếm lời. "Được rồi! Các ngươi ngồi xuống trước, ta đi tìm một chút còn có cái gì có thể ăn được."

Hoắc Húc Dương hữu lễ chấp tay, "Đa tạ."

Cát Lợi dẫn chủ tử đến gần chỗ ngồi, "Công tử, tới, người ngồi ở chỗ này đi."

Sau khi ngồi xuống, hai mắt Hoắc Húc Dương sốt ruột nhìn thẳng phía trước, nói với thiếu niên bên cạnh:

"Cát Lợi, ngươi cũng đã mệt chết rồi, mau ngồi xuống đây! Hiện tại đang ở bên ngoài nên không cần phải giữ lễ tiết."

"Ha ha. . . . . . Đa tạ công tử." Hắn cười ngây ngô hưởng ứng, cởi xuống trường kiếm trên lưng, tạm thời đặt trên bàn, sau đó ngồi xuống theo.

"Ta nói này công tử, sớm biết lộ trình lần này xa xôi như vậy, chúng ta nên mướn một chiếc xe ngựa, hơn nữa mắt của người lại bất tiện, sẽ không chịu nổi đường xá xa xôi."

Hoắc Húc Dương không phải không nghĩ đến điều náy, "Không sao, vất vả bây giờ không tính là gì, ta chỉ lo lắng sư phụ đợi không được ta, nếu không đến nhanh người sẽ kêu đại sư huynh bọn họ đi tìm ta, để lão sư dụng tâm như vậy, trong lòng ta thực không thoải mái."

"Đã như thế, ta lập tức đi mướn một chiếc xe ngựa, thật sớm chạy về Hiệp Khách trang, bằng không cứ đi một chút lại ngừng một chút, thì khi nào mới đến nơi." Cát Lợi nói tiếp theo lời của chủ tử.

Hoắc Húc Dương mỉm cười nói, "Ta xem người sợ chính là ngươi, ước gì được ngồi xe ngựa tương đối rộng rãi!"

Cát Lợi lúng túng gãi gãi đầu, cười gượng hai tiếng, "Đã để cho công tử đoán đúng rồi."

"Còn tưởng rằng theo ta hai năm, có thể giúp ngươi bồi dưỡng một chút tính nhẫn nại, kết quả vẫn bồng bột như vậy." Hoắc Húc Dương cười nhẹ, "Xem ra ngươi còn cần phải tôi luyện cho thật tốt."

"Công tử. . . . . ." Cát Lợi phát ra tiếng kêu cầu xin tha thứ.

Lúc này, lão bản bưng tới vài cái lương khô, và một bình Thiết Quan Âm, "Khách quan, tiểu điếm chỉ còn lại bao nhiêu đó, các ngươi chịu khó ăn chút gì đi, sau khi ăn no tốt nhất nên quay về. Bằng không ở nơi này đợi đến hừng đông, trăm ngàn lần đừng mù quáng lên núi."

Cát Lợi theo bản năng hỏi: "Vì sao?"

"Ai nha! Không nghe lão nhân nói, các ngươi sẽ bị tổn hại, dù sao các ngươi chỉ cần không mò mẫm lên núi là được, bằng không đụng tới thứ không sạch sẽ gì đó, cũng đừng trách ta không cảnh cáo các ngươi trước." Vẻ mặt lão bản thần thần bí khuyên bảo.

"Không sạch sẽ gì đó?" Toàn thân Cát Lợi nổi lên một tầng da gà, lắp bắp hỏi: "Lão bản ngươi nói là. . . . . . Trên núi có ma quái?" Nói xong, hắn còn nuốt nước miếng một cái.

Ánh mắt lão bản lóe ra bối rối trả lời, "Đây là ngươi nói nha."

"Nhưng ngươi vừa mới. . . . . ." Cát Lợi còn muốn nói tiếp cái gì, thì bị Hoắc Húc Dương cắt đứt. "Được rồi, nếu lão bản đã không muốn nhiều lời, thì không nên hỏi nữa."

Vẻ mặt Cát Lợi hơi sợ hỏi: "Công tử, vậy chúng ta không cần lên núi phải không?" Tốt nhất không cần, hắn không muốn gặp thứ dơ bẩn kia nha!

Hoắc Húc Dương nâng ly trà lên, nhẹ nhàng ngửi hương trà, khóe môi hơi vểnh, "Chúng ta đã làm chậm trễ không ít thời gian, phải đi nhanh lên, mà phía trước ngọn núi này lại là đường duy nhất, đương nhiên phải lên núi."

"Người trẻ tuổi, ngươi thật sự không thể không lên núi sao?" Lão bản đánh giá một chút nam tử áo xanh trước mắt, nhìn hắn bất quá hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Chính xác, ánh mắt hắn tuy không nhìn thấy, nhưng biểu hiện lại trầm ổn, nói chuyện gọn gàng ngăn nắp, không nhanh không chậm, nụ cười trên mặt làm cho người ta như được tắm gió xuân thoải mái cảm thụ. Hắn sống đến chừng ấy năm đây là đầu gặp được dạng người như nam tử trước mặt này, nhịn không được giống như gà mẹ muốn trông nom một chút việc không lien quan đến mình.

"Đúng vậy." Bờ môi ấm áp tươi cười như trước.

Lão bản thở dài, "Được rồi! Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, ngọn núi trước mặt kia vốn tên là Phàn Hà Phong. Nhưng không biết bắt nguồn từ đâu, mọi người gọi nó là núi Điểu Cảnh, bởi vì có rất nhiều người thích thắt cổ tự sát ở đó, mà trong núi có một Ly Hồn cốc, chỉ cần mọi người trèo qua nó nhất định sẽ gặp chuyện không may, nghe nói rất nhiều người đã đụng tới nó. . . . . . Ách, dù sao chính là vật kia, người nhát gan y như rằng sẽ bị hù chết, hốt hoảng té xuống núi, ngã thành tàn phế."

"Thật, thật, thật vậy chăng?" Cát Lợi khẩn trương dồn sức nuốt nước miếng hỏi.

Lão bản uống một ngụm trà nói, "Vô nghĩa! Đương nhiên là thật rồi, mọi người nói bọn họ đã thấy một nữ quỷ mặc áo trắng, ở trong rừng cây bay tới bay lui, muốn tìm nam nhân hấp thụ tinh khí, nếu không cẩn thận bị coi trọng, sẽ làm gia con rể Diêm vương la! Ta đã nói như vậy, các ngươi còn dám đi không?"

Cát Lợi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ngập ngừng nói : "Công tử. . . . . . Ta xem chúng ta nên đợi ngày mai hừng đông rồi nói sau!"

"Tử nói không trách lực loạn thần, Hoắc mỗ bình sinh không làm việc trái với lương tâm, làm gì e ngại ma quỷ quấy phá." Hoắc Húc Dương cười trừ, không để ở trong lòng việc này.

"Bất quá, vẫn đa tạ ý tốt của lão bản."

Lão bản cũng đành chịu, quyết định không tốn nước miếng với hắn nữa. "Quên đi! Các ngươi đã không sợ vậy ta thừa dịp trời còn sớm thu dọn một chút rồi về nhà."

"Công tử, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Cát Lợi ấp úng nói không nên lời đầy đủ một câu. Hoắc Húc Dương bật cười, "Sợ?"

"Công tử đừng cười ta, ta từ nhỏ sợ nhất nghe chuyện xưa về ma quỷ, nếu thật sự gặp gỡ loại đồ vật này, cho dù lá gan ta có lớn hơn nữa cũng sẽ bị dọa rách nát." Cát lợi buồn rầu cau mày nói.

Hắn cũng không ép buộc. "Vậy thì ngươi ở lại chỗ này đi, sáng mai hãy đuổi theo ta."

Cát Lợi hú lên quái dị, "Như vậy sao được? Vạn nhất công tử có sơ xuất gì, chưởng môn tuyệt đối sẽ không tha cho ta, không chỉ hắn, còn có rất nhiều người sẽ đem ta băm thành thịt vụn cho chó ăn." Kết cục kia tuyệt đối thực thảm, hắn cũng không lấy mệnh mình ra để đùa giỡn.

"Vậy ngươi đành phải đi theo ta." Một mặt Hoắc Húc Dương cười khẽ, một mặt ăn bánh bao, "Chuyện ma quỷ bất quá chỉ là lời đồn bậy, bản thân ta không tin trên đời này thật sự có quỷ."

"Công tử từ trước đến nay chính khí nghiêm nghị, đương nhiên không sợ." Cát Lợi cúi đầu thì thào tự nói.

Hắn nếm vị Thiết Quan Âm, tuy chỉ là trà thô, nhưng cũng không nói gì. "Như vậy ngươi hãy đi nhanh cùng ta, không có việc gì đâu."

"Dạ, công tử." Khuôn mặt Cát Lợi đành chịu khổ nói. Chủ tử đã nói như vậy, hắn có thể nói không sao?

Trên núi Điểu Cảnh gió núi thổi vù vù, càng làm cho Cát Lợi sợ tới mức tim gan muốn rớt ra ngoài, hai tay dìu Hoắc Húc Dương nhịn không được run lên, còn bất chợt đánh giá bốn phía, chỉ sợ một cái mặt quỷ sẽ đột nhiên nhảy ra từ phía sau lưng.

"Cát Lợi. . . . . ." Xem hắn đã sợ thành cái bộ dạng này, khiến Hoắc Húc Dương không biết nên nói gì cho phải.

Hai tròng mắt Cát Lợi khóa lại trợn thật lớn, chỉ sợ nhìn sai cái gì.

"Thực xin lỗi, công tử, ta, ta chính là nhịn không được. . . . . . A ―― có cái gì đó đang chuyển động. . . . . . Ách, hình như là bóng cây. . . . . . Chao ôi!, thật là dọa ta giật mình." Mỗi lần chỉ cần có một gió thổi cỏ lay, thì hắn sẽ bị dọa đến chết khiếp.

Hoắc Húc Dương lắc lắc đầu, "Tốt lắm, đừng run nữa, trước hết nên tìm thứ gì đó tới nhúm lửa."

"Hả, chẳng lẽ công tử muốn ăn ngủ ở chỗ này?" Hai hàng răng của Cát lợi va chạm liên tục.

Hoắc Húc Dương buồn cười hỏi lại một câu, "Sao vậy! Không phải ngươi muốn tiếp tục đi nữa chứ?"

"Nếu công tử nguyện ý đương nhiên được, ở nơi như thế này ta làm sao có thể ngủ chứ!" Hắn ước gì được nhanh chóng xuống núi, nếu không trái tim sớm muộn gì chịu không được, hai mắt khẽ đảo, đi gặp Diêm Vương sớm hơn.

"Phải không? Vậy tiếp tục đi thôi!" Không nghĩ tới Cát Lợi thật sự rất nhát gan.

"Đi mau, đi mau." Cát Lợi như nhận được đại xá dìu chủ tử đi về phía trước. Cũng may nhờ có ánh trăng sáng ngời, nếu không sợ là ngay cả đường đi hắn cũng nhìn thấy không rõ, thì làm sao mà xuống núi.

Hoắc Húc Dương bị bắt đi theo có chút bất đắc dĩ, nghĩ rằng, sau này cần phải rèn luyện Cát Lợi tốt một chút mới được, bằng không tương lai sao hắn có thể sống yên ổn ở trên giang hồ.

Thình lình, một chuỗi tiếng cười ma quái của nữ tử vang lên ở ngọn cây trong rừng, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, làm người ta không biết nắm lấy, hiện ra hết sức tà mị.

"Khanh khách . . . . . ."

Hoắc Húc Dương dừng lại cước bộ, lông mày tuấn tú nheo lại nghe âm thanh quái lạ kia.

"Công, công tử, ngươi co nghe thấy hay không?" Một cỗ khí lạnh theo bàn chân Cát Lợi xông lên, lần này hắn run rẩy lợi hại hơn.

"Nó. . . . . . Là âm thanh gì thế?"

Hoắc Húc Dương thản nhiên nói: "Tiếng cười nữ nhân."

"Dạ, là tiếng cười của quỷ. . . . . ." Ai nha mẹ ta ơi! Thật sự có đồ không sạch sẽ nha! Cát Lợi sợ tới mức tay càng ôm sát chủ tử.

"Nói bậy! Trên đời này ở đâu ra quỷ." Hoắc Húc Dương cúi đầu nghiêm nghị.

Cát Lợi cố nuốt nước miếng xuống, ngẩng mặt tìm kiếm bóng dáng nữ quỷ trên không trung, "Công, công tử, ta, ta không phát hiện có người, cho nên. . . . . . Nhất định là quỷ, ta, chúng ta nhanh rời đi thôi."

Hoắc Húc Dương nghiêng khuôn mặt chuyên chú lắng nghe, từ sau khi hai mắt bị mù, thính lực của hắn liền cao hơn người thường một bậc, cho dù là tiếng vang rất nhỏ cũng chạy không thoát khỏi tai của hắn.

"Có ít nhất bốn người, tuyệt đối không phải quỷ."

"Thật, thật vậy chăng?" Trong lòng Cát Lợi còn có nghi hoặc, ánh mắt mơ hồ liếc bốn phía.

Tiếng cười nữ tử giống như âm hồn dần dần tới gần."Ha ha a. . . . . ."

"Đến đây, đến đây." Mặc dù võ công của hắn kém, bất quá Cát Lợi vẫn sẽ không cho đối phương tới gần bọn họ.

Đang lúc miệng nói thân không phòng ngự, thì bất ngờ một luồng khói trắng giống như một bóng dáng di chuyển qua lại trước mặt hắn, lập tức hắn sợ tới mức đầu lưỡi tê cứng lại."Có, có, có quỷ!"

"Ha ha. . . . . ." Lại thêm một luồng sương mù giống như bóng dáng nữ tử bay tới trước mặt.

Bỗng dưng hai tròng mắt Cát Lợi mở thật lớn, sau đó hướng lên trên đảo một cái, cuối cùng “ầm” một tiếng, thẳng tắp ngã xuống đất.

"Cát Lợi?" Hoắc Húc Dương nhận thấy được sự khác lạ của hắn, rất nhanh ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, xác định hắn chỉ bất tỉnh, mới thoáng an tâm một chút.

Tiếng cười nữ tử như trước vang lên bốn phía bồi hồi không đi."Ha ha a. . . . . ."

Hai tay Hoắc Húc Dương cầm gậy trúc, không chút động đậy đứng sừng sững tại chỗ, nét mặt nghiêm túc, tương đối xem thường hành vi của người cố ý giả thần giả quỷ kia.

Ngay sau đó là một trận cười duyên như chuông bạc dễ nghe trong đêm đen truyền ra, tiếng cười kia rất hồn nhiên, khá bướng bỉnh, mặc dù không giống tiếng cười quỷ dị vừa rồi. Nhưng, rõ ràng mang theo điểm ác ý.

"Ngươi không sợ sao?" Chủ nhân của tiếng cười thú vị hỏi.

Đây là đầu tiên hắn ngửi được mùi thơm trên người một cô nương, hơn nữa câu hỏi của nữ tử kia mang theo hương vị ngây thơ, chắc là tuổi của đối phương không lớn lắm, với lại hành vi giả quỷ dọa người lần này rất có thể đơn thuần chỉ là một trò đùa dai thôi.

"Sợ cái gì?" Bất quá loại trò đùa này cũng hơi quá đáng.

Lại là vài tiếng cười duyên."Sợ quỷ nha!"

Khóe miệng Hoắc Húc Dương khẽ nhếch, trong lời nói khó có được một chút đùa cợt, "Nếu không phải mắt Hoắc mỗ không nhìn thấy, thật đúng là muốn tận mắt nhìn xem quỷ lớn lên trông thế nào."

"Thì ra là ngươi không nhìn thấy, khó trách không sợ quỷ. Đáng tiếc, ngươi xinh đẹp như vậy, nhưng lại là người mù." Không sợ lời nói thẳng của mình sẽ làm tâm đối phương bị thương tổn, nữ tử thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình.

Hoắc Húc Dương cảm giác được có người đứng ở trước mặt mình, khoảng cách giữa hai người chỉ có một bước xa, hơn nữa còn xuất hiện hai đạo tầm mắt nóng rực đang nhìn mình chằm chằm, thậm chí vươn năm ngón tay đung đưa trước mắt hắn, để xác định xem hắn có phải thật sự là không nhìn thấy, hắn đoán nàng chính là một trong những cô nương giả quỷ dọa người.

Mi tâm hắn không tự chủ cau lại, "Cô nương cho rằng cái trò chơi này chơi rất hay sao?"

"Bởi vì ta thật nhàm chán! Cho nên mới cố ý hù dọa người lên núi, ai bảo những người đó nhát gan, bị hù chết đáng đời, lại không thể trách ta." Nàng không có một chút hối hận, thản nhiên trả lời.

Nghe lời nói không chịu trách nhiệm của nàng, có thể thấy được nàng không phải là được cưng chìu mà sinh hư, chỉ là khiếm khuyết giáo dưỡng thôi, nên mới làm theo ý mình như thế, muốn làm gì thì làm, Hoắc Húc Dương sinh lòng không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Hoắc mỗ còn phải đi, cáo từ." Hắn cúi xuống ý đồ muốn đánh thức kiếm đồng đang hôn mê."Cát Lợi, Cát Lợi, mau đứng lên, Cát Lợi――"

Cô nương giả quỷ cảm thấy hắn rất chính nghĩa, chủ động bắt chuyện với hắn.

"Này! Ngươi tên là cái gì Hoắc?"

Hoắc Húc Dương không muốn cùng nàng có bất kỳ liên quan nào. "Không tiện trả lời."

"Keo kiệt!" Nàng bĩu môi lẩm bẩm.

Mặc dù bị loạng choạng hắn vẫn mười phần nhẫn nại muốn lay tỉnh kiếm đồng, nhưng lại hờ hững với nàng.

"Cát Lợi, tỉnh, Cát Lợi."

"Ưm. . . . . . Công tử?" Cát Lợi khó khăn mở mắt ra, lắc lắc đầu.

"Ta làm sao vậy?!" Hắn nhớ tới thân thể mình, cái gáy truyền đến cảm giác đau đớn, tay vừa sờ, sợ hãi kêu lên: "Cái ót của ta sao lại sưng lên như cái bao thế?"

"Đại khái là vừa rồi té xỉu đụng vào trên đất." Hoắc Húc Dương thuận tay kéo hắn đến nói.

Đột nhiên, Cát Lợi nhớ tới trước khi hôn mê thấy cái đó.

"Đúng rồi, công tử, có quỷ, ta đã nhìn thấy ―― mà!" Khóe mắt Cát Lợi thoáng nhìn cô nương mặc áo trắng trước mặt, lập tức kinh hãi thét chói tai, giống tôm tép nhảy thật cao.

"Quỷ ――"

"Phốc xích!" Một tiếng cười duyên bật ra từ trong miệng “nữ quỷ”. Nghe thấy kiếm đồng hoảng sợ, tuấn nhan Hoắc Húc Dương trầm xuống, "Nàng không phải quỷ."

"Không, không phải sao?" Cát Lợi dùng sức dụi dụi mắt, xem nàng cho rõ ràng, chỉ thấy đối phương mặc áo váy màu trắng phêu dật, ngay cả giày cũng màu trắng, hơn nữa trên mặt còn che một cái khăn lụa mỏng màu trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp giảo hoạt, thỉnh thoảng chớp chớp mắt, cho dù không thấy rõ diện mạo của nàng, nhưng con ngươi kia một nửa là quyến rũ, một nửa là ranh mãnh. Mắt hắn không mù, vậy mà vừa rồi lại còn tưởng lầm nàng là quỷ.

Đôi môi đỏ mọng sau khăn lụa mỏng cất giọng, "Này, mới vừa rồi ngươi gọi hắn là công tử có phải hay không?"

Cát Lợi ngây ngốc trả lời: "Đúng nha!"

"Vậy hắn tên gì?"

Cát Lợi không chút đề phòng, lưu loát trả lời. "Công tử nhà ta tên Hoắc ――"

"Cát Lợi!" Hoắc Húc Dương khẽ quát một tiếng, ngăn trở hắn.

"Ách, thực xin lỗi, công tử." Hắn cúi đầu nhận lỗi.

"Nói cho người ta biết tên mình thì có sao đâu, làm gì mà nhỏ mọn vậy?" Đôi môi đỏ mọng không khỏi mím lại, bất quá khóe miệng lập tức hướng hai bên giơ lên, mắt lần nữa liếc xéo Cát Lợi, "Mở miệng ra."

Cát Lợi không biết gì a một tiếng, miệng tự động mở ra.

“Rắc!” một viên thịt màu đen không biết là thứ gì thẳng tắp bay vào trong miệng hắn, hắn không cẩn thận, cứ như vậy nuốt vào trong bụng.

"Oa―― ngươi cho ta ăn cái gì thế?" Lúc này hắn mới khẩn trương hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?" Hoắc Húc Dương nhíu mi quay đầu hỏi.

Sắt mặt Cát Lợi bị dọa trắng bệt, giọng nói run rẩy: "Công tử, nàng, nàng cho ta ăn một viên. . . Viên thuốc. . . . . ."

"Cô nương, nàng cho hắn ăn cái gì?"

Bạch y nữ tử cười hì hì vì bọn họ giải thích nghi hoặc. "Nó kêu là “Trăm bước xuyên tràng hoàn”, tên như ý nghĩa, chỉ cần không ăn được giải dược, sau khi hắn đi đủ trăm bước ruột trong bụng sẽ bị vỡ, thống khổ mà chết."

"Ô. . . . . . Công tử, người phải cứu ta!" Cát Lợi bỗng chốc lên tiếng khóc rống, cầu cứu chủ tử.

Cơ bắp toàn thân Hoắc Húc Dương phút chốc căng thẳng. "Giao giải dược ra đây!"

"Muốn ta giao ra giải dược, chỉ cần nói cho ta biết ngươi tên gì, ta lập tức liền cho ngươi." Vì đạt tới mục đích, nàng có thể không từ thủ đoạn.

"Cô nương nếu không giao ra giải dược, Hoắc mỗ chỉ có thể đắc tội rồi." Giọng nói nhẹ nhàng, gậy trúc trong tay mang theo khí thế sắc bén hướng nàng đánh tới, nghĩ rằng chỉ cần chế trụ nàng, không sợ lấy không được giải dược.

"Ha ha. . . . . . Mau tới bắt ta nha!" Bạch y nữ tử xoay nhẹ một cái, thân mình uyển chuyển như con bướm bay lên trời, trên tay ném ra một sợi dây bằng lụa trắng, giống như có sinh mệnh trợ giúp nàng rong chơi từ cây này sang cây khác, vẫn không quên cười khanh khách nói:

"Ta ở trong này, mau tới bắt ta nè!"

Tiếng cười bướng bỉnh kia vang lên bên tai, Hoắc Húc Dương có chút tức giận vì nàng đã đem mạng người ra để đùa giỡn, thân hình cao to nhúng người nhảy lên, gậy trúc trong tay nhanh nhẹn hướng nàng đâm tới――

Trong lòng bạch y nữ tử thoáng chốc giật mình, chật vật né tránh, lần này không dám khinh thường ."Wow! Ngươi thật là lợi hại, mắt không nhìn thấy, lại có biện pháp đuổi kịp ta."

"Nếu không giao ra giải dược, Hoắc mỗ sẽ không khách khí nữa." Hoắc Húc Dương hét lớn.

Bỗng dưng, Cát Lợi ôm bụng kêu to, "Ai nha! Bụng của ta đau quá. . . . . . Công tử cứu mạng. . . . . ."

"Cát Lợi?" Thân ảnh của hắn mềm mại vững vàng rơi xuống đất, trở lại bên cạnh Cát Lợi."Ngươi làm sao?"

Cát Lợi đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Công tử. . . . . . Ta nhất định là sắp chết. . . . . ."

Nàng theo ngọn cây lay động đáp xuống đất, thu dây lụa vào."Độc tính phát tác! Ai bảo ngươi không nhanh nói tên cho ta biết, vạn nhất hắn chết ―― chính là do ngươi làm hại hắn."

"Nàng――" Hành tẩu giang hồ, Hoắc Húc Dương chưa từng gặp qua nữ tử nào không thể nói lý giống như nàng.

"Như thế nào? Có nói hay không?" Không sợ hắn không phá bỏ quy tắc.

Cắn răng một cái, vì tánh mạng kiếm đồng, hắn không thể không cúi đầu.

"Phái Tung Sơn Hoắc Húc Dương."

Lúm đồng tiền sau khăn che mặt giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ."Tên viết như thế nào?"

Hoắc Húc Dương cứng rắn nói: "Húc ấm áp, Dương mặt trời."

"Hoắc, Húc, Dương, ừ! Quả nhiên là tên đẹp." Nàng vừa lòng vỗ nhẹ cái trán đẹp của mình, "Ta gọi là Bạch Linh Chi, Bạch màu trắng, Linh Chi cỏ linh chi tiên thảo."

Mặt hắn lộ vẻ tức giận, "Hoắc mỗ không muốn biết."

Bạch Linh Chi không co là đúng."Nhưng ta muốn cho ngươi biết, tránh cho ngươi quên ta."

"Hiện tại nàng có thể đem giải dược giao ra đây rồi chứ!" Hoắc Húc Dương không muốn dây dưa với nàng, trực tiếp đi vào chủ đề.

"Đương nhiên có thể."

Nàng đem một viên thuốc màu đỏ đưa cho Cát Lợi mồ hôi đã sớm ướt đẫm, chờ hắn nuốt vào, mới trong chốc lát, hắn không còn đau đớn nữa.

"Kỳ thật, thứ kia căn bản không phải là trăm bước xuyên tràng hoàn gì, chỉ là dùng bả đậu chế thuốc xổ mà thôi, xem các ngươi bị dọa thành dáng vẻ đó, thật sự rất là thích”. Giống như vừa được xem kịch vui, Linh Chi cười duyên giễu cợt.

Tuấn nhan Hoắc Húc Dương trầm xuống, lộ ra sắc mặt giận dữ hiếm thấy, "Cô nương, nàng đùa giỡn quá mức rồi đó."

"Chỉ là giỡn thôi mà, làm gì phải nghiêm chỉnh vậy." Vẻ mặt Bạch Linh Chi ý chỉ “các ngươi làm quá”. "Dù sao người khác không có sao, mà ta cũng không có hại chết hắn."

Sắc mặt Hoắc Húc Dương ngày càng khó coi, "Không có ai dạy nàng mạng người là đáng quý sao?"

Bạch Linh Chi chớp chớp đôi mắt đẹp, nhìn không ra nửa điểm tức giận. "Ngươi mắng ta?"

"Không sai." Tiểu nữ tử này đúng là thiếu người dạy bảo.

"Chưa từng có người mắng ta nha!" Vẻ mặt nàng rất ngạc nhiên, không chớp mắt nhìn gương mặt tuấn dật phi phàm của Hoắc Húc Dương, kinh sợ nói:

"Ngươi mắng nhiều hơn một chút, cảm giác thật tốt nha!"

"Nàng ──" Hoắc Húc Dương lâm vào chán nản.

Vẻ mặt nàng hứng thú chờ đợi hắn mắng chửi mình, "Làm sao vậy? Sao không mắng tiếp?"

"Hoắc mỗ đang gấp gáp xuống núi, không có thời gian cùng cô nương chơi trò chơi." Chưa từng có người nào có thể chọc giận hắn, nàng là người đầu tiên làm được.

"Cát Lợi, chúng ta đi."

Bĩu môi, bàn tay mềm của Bạch Linh Chi giương lên, vài đạo bóng trắng từ các phương hướng khác nhau bay vút xuống.

Hoắc Húc Dương cảm giác được, theo bản năng cầm gậy trúc, chuẩn bị nghênh chiến.

"Công tử, mau cứu ta!" Thoáng chốc, Cát Lợi bị mấy bạch y nữ tử bắt được, người bị treo lên, cách mặt đất ngày càng xa, tiếng kêu thê lương cũng càng ngày càng nhỏ.

"Cát Lợi!" Hắn cư nhiên không đề phòng đến điểm này! "Các nàng bắt hắn làm gì?" Hắn lạnh lùng chất vấn.

"Ngươi thực ngốc, biết rồi còn hỏi, đương nhiên là dùng để uy hiếp ngươi." Hai tay Bạch Linh Chi chắp sau thắt lưng, đảo quanh bên người Hoắc Húc Dương, ánh mắt tràn ngập tò mò cùng thưởng thức.

"Uy hiếp Hoắc mỗ?"

"Đúng vậy, ta nghĩ muốn mời ngươi về nhà ta làm khách vài ngày, lại sợ ngươi không đi, cho nên đành phải bắt hắn đi! Nếu ngươi dám không theo ── ta đây sẽ không trả lại hắn cho ngươi, mà ngươi lại là người mù, nếu không có người dẫn đường cho ngươi, ngươi sẽ không ra được ngọn núi này ."

"Cô nương, chúng ta vốn không quen biết, vì sao phải làm khó dễ Hoắc mỗ?" Hắn mạnh mẽ kiềm chế cơn thịnh nộ hỏi.

"Ta cũng không biết, chẳng qua là cảm thấy muốn làm thì làm thôi!" Bạch Linh Chi nhún nhún vai, bản thân không nghĩ ra.

Hoắc Húc Dương hít một hơi thật sâu, "Rốt cuộc cô nương muốn gì?"

"Thật ra thì ta không có hứng thú gì với hắn, chỉ là cảm thấy ngươi rất thú vị, muốn để ngươi ở lại khoảng vài ngày, giúp ta nói chuyện giải sầu!" Nàng một bộ dạng bất đắc dĩ thở dài, giữa hai hàng lông mày có thể thấy được loáng thoáng tính trẻ con.

"Ngươi không hiểu được từ nhỏ ta đã ở trong sơn cốc, mỗi ngày cũng chỉ gặp được có mấy gương mặt, thật sự rất nhàm chán, vất vả lắm mới gặp được một người ở bên ngoài giống ngươi như vậy, sẽ không khúm núm với ta, hơn nữa còn dám mở miệng mắng ta, ta cảm thấy rất mới mẻ, rất vui vẻ."

Hắn nhướng mày. Sớm biết cô nương này có sở thích quái dị như vậy, hắn tuyệt đối sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm.

"Ở vài ngày là sao?"

Bạch Linh Chi đứng thẳng, "Chờ ta chán, dĩ nhiên sẽ cho các ngươi đi!"

"Được, hi vọng cô nương nói lời giữ lời."

Nàng quay đầu, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Ngươi, người này nói chuyện đều phải nghiêm chỉnh như vậy sao?"

"Kính xin cô nương dẫn đường." Hoắc Húc Dương không muốn cãi nhau với nàng.

Hắn tự nhận từ trước đến nay đều có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, dù cho bị bắt cũng giống như vậy, mặc kệ nàng xảo quyệt thế nào cũng vô pháp ảnh hưởng hắn.

*****

"Tiểu thư, hôm nay người một lần mang hai nam nhân trở về, vạn nhất phu nhân biết. . . . . ." Hai người mặc váy áo màu trắng giống nhau, trên mặt che khăn lụa, thần sắc sợ hãi hỏi.

Nghe xong lời của các nàng, Bạch Linh Chi vẫn là một bộ dạng không sợ sệt.

"Chỗ nương ta sẽ tự chịu trách nhiệm, không để liên lụy đến các ngươi." Cũng là bởi vì mẹ ruột sủng ái nàng, vô luận nàng làm chuyện gì, vẫn luôn luôn không can thiệp, cho nên mới nuôi nàng thành cái tính không sợ trời không sợ đất như vậy.

Một thị nữ khác tên Phù Linh vẫn có chút bất an, "Tiểu thư, ngươi hãy để cho bọn họ đi đi!"

"Ta không chịu!" Nàng thật vất vả mới tìm được thú vui, không nghĩ nhanh như vậy liền chấm dứt.

"Chẳng lẽ các ngươi không biết hắn và các nam nhân thường bị chúng ta trêu cợt không giống nhau sao? Hắn chẳng những rất cá tính, hơn nữa không sợ cường quyền, cho dù rơi xuống thế hạ phong, vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh, bất quá chính là đầu óc rất cứng nhắt, quá chính trực rồi, nếu có thể sửa lại những khuyết điểm này thì tốt rồi".

Trong lòng Kết Ngạnh thất kinh, "Tiểu thư thích hắn?"

"Đúng vậy! Ta thích hắn." Bạch Linh Chi không chút ngượng nghịu, thoải mái thừa nhận. Hoắc Húc Dương là nam nhân mà nàng nhìn thấy thuận mắt nhất, hơn nữa võ công của hắn cao hơn so với nàng, dung mạo lại tuấn tú, có cô nương nào sẽ ghét bỏ hắn chứ!

Nghe vậy, nàng nhất thời cứng họng, "Tiểu thư, hắn, hắn, hắn là người mù"

Bạch Linh Chi nhăn chiếc mũi thanh tú lại, khịt mũi coi thường." Người mù thì thế nào? Thích chính là thích, cho dù tứ chi hắn tàn phế, ta vẫn muốn thích hắn, mới sẽ không so đo nhiều như vậy."

"Nhưng. . . . . ."

"Được rồi, các ngươi đừng nữa nói!" Tiếng quát khiến cho Kết Ngạnh và Phù Linh ngậm miệng lại." Chuyện của ta tự ta sẽ phụ trách, không cần các ngươi trông coi."

Hai người kinh hoàng gục đầu xuống, "Dạ, tiểu thư."

"Tiểu thư." Vẫn là trang phục màu trắng Nhương Hà tiến lên ôm quyền bẩm báo, "Nô tỳ đã sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ."

Trong mắt nàng lộ ra sắc mặt vui mừng, đôi môi đỏ mọng không tự giác vẻ ra một nụ cười mê hồn."Bây giờ ta sẽ đi ngay để nhìn hắn."

Sắc mặt Phù Linh lộ vẻ khó khăn lớn mật ngăn cản, "Tiểu thư, bây giờ là nửa đêm, ngươi cứ như vậy chạy đến phòng nam nhân chỉ sợ không tốt lắm đâu!"

"Chẳng lẽ ngươi sợ hắn ăn ta?" Quăng cho nàng một ánh mắt khinh thường, Bạch Linh Chi không chờ đợi được nữa liền tiêu sái rời đi.

Nhìn theo bóng dáng tiểu thư nhảy nhót rời đi, ba thị nữ tử thần sắc khác nhau.

"Nhương Hà, ngươi xem, chúng ta có nên nói việc này cho phu nhân biết không? Biết rõ sự tình mà không báo, thì tội sẽ càng nặng hơn." Kết Ngạnh sốt ruột hỏi.

Phù Linh cũng phiền não như các nàng.

"Đúng thế! Ta đang vì chuyện này mà tổn hao tâm trí đây, tiểu thư cố chấp như vậy, nếu để phu nhân biết, không biết sẽ phát sinh bao nhiêu nóng giận nữa." Cho dù các nàng có chín cái mạng cũng chịu không nỗi tức giận của phu nhân nha!

"Các nàng thật cho là phát sinh chuyện lớn như vậy, phu nhân vẫn còn không hay biết gì sao?" Nhương Hà cười cười hỏi lại.

Hai người đồng thời trừng to mắt hô nhỏ, "Ngươi nói là phu nhân đã biết?"

Nhương Hà bình tĩnh phân tích, "Tuy rằng phu nhân để mặc cho tiểu thư hành động, nhưng không phải không chút nào quan tâm, các ngươi không cần phiền não có nên nói hay không, chỉ cần làm tốt bổn phận là được, về phần những chuyện khác chúng ta vốn không nên xen vào."

"Đã biết." Cũng chỉ có như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.