Mối Tình 2D

Chương 30: Chương 30




Chuông báo thức vang lên, lấp đầy căn phòng với một bài hát sến cũ rích của nhóm Lifehouse. Tự rủa mình vì đêm qua đã quên tắt chuông, Juiie lăn người lại và giật sợi dây cắm điện khỏi tường, nhưng tiếng nhạc vẫn tiếp tục. Cục pin dự phòng chết tiệt! Nó đã đi ngủ từ bảy giờ tối hôm trước sau khi lí nhí gì đó qua cửa với cô Erin để nói là mình cảm thấy không được khỏe. Mắt nó đau rát, đầu và tim đau nhói. Mọi thứ đều đau. Thật ra chẳng có lí do nào để thức dậy, ngoại trừ việc hoàn tất đóng gói đồ đạc. Nó sẽ dọn tới chỗ Dana vào ngày mai. Nó muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nhưng cái ý tưởng huy động sức lực cần có để đóng đồ chỉ càng làm nó kiệt sức. Ngay cả với thứ âm nhạc tra tấn, căn phòng tối om vẫn an toàn. Thế giới đang ở trạng thái tạm dừng.

Nhốt mình trong phòng kể từ sau cuộc nói chuyện tàn nhẫn với Matt có thể giống như trò trẻ con, nhưng nó không cần biết. Tất nhiên, đây không thực sự là phòng của nó. Mà là phòng của Matt. Chắc anh đã phải dọn đi để cả gia đình không phải đối diện với nỗi đau mà căn phòng trống của anh Finn gợi lên. Julie gác tay che mắt. Anh Matt tội nghiệp đã phải đỡ lấy gánh nặng đau buồn của cả nhà.

Sau khi nằm trên giường thêm một tiếng đồng hồ và chịu trận suốt Giờ lãng mạn trên đài phát thanh địa phương, rốt cuộc nó cũng cất mình ra khỏi đống chăn nệm và ngồi vào máy tính. Còn một việc nữa mà nó phải làm. Nó nhắp chuột vào trang của Finn Chúa tể một lần cuối và đọc lại những cập nhật trạng thái của anh ta. Của anh Matt. Thật khó để dung hòa giữa sự thật và điều nó đã tin tưởng trong biết bao tháng ngày qua. Nó di chuyển con trỏ để xóa anh khỏi danh sách bạn bè, nhưng rồi khựng lại. Bên dưới tấm ảnh chân dung của anh, nó đã nhìn thấy một thứ. Hôm nay là sinh nhật của anh. Sinh nhật của Finn thật. Không thể chịu nổi nữa, nó xóa tên anh tức khắc.

Julie không hiểu tại sao nó lại cảm thấy mất mát như thế. Đâu phải là nó đã thực sự biết anh Finn. Toàn là anh Matt cả thôi. Về mặt kĩ thuật mà nói, nó chẳng mất ai hết. Nhưng nó vẫn có cảm giác mất mát. Thêm vào nỗi khổ sở của nó là việc nó đã làm anh Matt đau đớn khủng khiếp ngày hôm qua. Đây có lẽ là chi tiết tồi tệ hơn hết thảy.

Julie nghe thấy tiếng điện thoại bàn đổ chuông, và vài phút sau tiếng anh Matt vang lên khắp nhà:

- Julie! Julie!

Từ sau khi rời vòng tay anh và lủi vào phòng mình ngày hôm qua, nó không hề nhìn thấy anh Matt. Điều cuối cùng mà nó muốn lúc này là chạm mặt anh, nhưng giọng điệu của anh khiến nó hiểu có chuyện không ổn đã xảy ra.

- Julie! - Matt mở toang cửa phòng. - Celeste bỏ đi rồi.

- Cái gì? Bỏ đi là sao?

- Con bé không đến trường để bắt đầu học kì thứ ba hôm nay. Mẹ anh vừa gọi điện báo. Bố mẹ anh đang lao đến trường để xem liệu có ai nhìn thấy con bé hay không. Hôm nay là... hôm nay là...

- Em biết rồi. - Julie đứng lên. - Hôm nay là sinh nhật của anh Finn. - Ngày hôm nay hẳn là cực kì đau đớn. Nó lao đến tủ đồ và lôi ra một chiếc áo thun. - Chúng ta sẽ đi tìm con bé.

- Anh không biết con bé có thể ở đâu được. Chuyện này không ổn đâu. Con bé chưa bao giờ cúp học.

- Anh đi khởi động xe đi. Em sẽ xuống ngay.

Matt gật đầu.

- OK. Julie, cám ơn em. Anh biết lúc này em đang rất ghét anh.

Anh biến mất trước khi Julie kịp phản bác.

Mười phút sau, Matt và Julie đã ở trong xe và hướng đến trường học của Celeste. Có lẽ cũng nên lái xe quanh khu này với cơ may con bé có thể ở đâu đó. Julie đã gọi đến nhà Rachel, tuy nhiên mẹ của Rachel không nghe thấy tin tức gì về Celeste, và rất nhiều khả năng Rachel đang ở trường. Julie đã hi vọng hai đứa cùng nhau cúp học. Mẹ Rachel hứa sẽ gọi lại nếu có tin tức.

Matt đập tay vào vô lăng.

- Con bé có thể ở đâu mới được? Con bé có thể ở đâu chứ?

- Con bé sẽ ổn thôi. Con bé không thể làm chuyện ngu ngốc được. Hôm nay là một ngày khó khăn đối với con bé. Đối với tất cả gia đình anh.

- Ừ. - Matt nhìn thẳng phía trước. - Anh đã phải kể cho con bé nghe về cuộc nói chuyện của anh và em. Con bé đã đoán ra có chuyện không ổn. Anh không nghĩ việc đó giúp gì được cho Celeste.

- Em xin lỗi. Hôm qua em không chủ ý... nhẫn tâm như thế. Em chỉ không thể... - Nó lạc giọng. - Em hiểu lí do khiến anh làm điều anh đã làm.

- Em không cần phải giải thích nữa. Thật đấy.

Julie nhịp nhịp chân. Nó không muốn nghĩ về ngày hôm qua. Matt trông hoàn toàn mệt mỏi. Thậm chí còn tồi tệ hơn cả nó. Và anh đã khép lòng với nó trở lại. Toàn bộ quá trình trút bầu tâm sự đã chấm dứt. Lúc này điều quan trọng duy nhất là tìm ra Celeste. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ trong khi Matt lái xe lòng vòng vô định, với hi vọng bắt gặp đứa em gái. Julie nhắm mắt lại. Nghĩ đi. Nghĩ đi nào. Celeste có thể đi đâu được?

- Matt, quẹo trái đi. Ở đây. Ngay đây!

- Tại sao?

- Em biết con bé ở đâu rồi.

Matt bẻ vô lăng và hướng đến sông Charlie.

- Không thể nào. - Anh nói một cách hoài nghi. - Sao con bé lại đến đó chứ?

- Con bé đi tới chỗ xảy ra tai nạn. Hẳn là thế.

Hai người lái xe xuôi theo Memorial Drive. Hôm nay thời tiết đẹp, với nhiệt độ dễ chịu, bầu trời xanh và gió mát. Trớ trêu thay, cả nó và anh đều cảm thấy rất tồi tệ trong lòng.

Bỗng Matt đánh xe lên lề rồi đạp thắng.

- Con bé kia rồi.

Hai đứa cùng xuống xe và chạy tới chỗ Celeste. Con bé đang ngồi trên một băng ghế gỗ, mắt nhìn mặt nước lăn tăn sóng. Matt và Julie băng qua một bãi cỏ, đi giữa các sinh viên đang trải khăn ngồi đọc sách và những người đi xe đạp đang nghỉ giải lao, trước khi ngồi xuống ở hai bên Celeste.

- Hôm nay thật đẹp để đi chèo thuyền, đúng không? - Rốt cuộc Celeste lên tiếng hỏi. Con bé đặt tay mình vào tay Matt, nhưng vẫn tiếp tục nhìn đăm đăm xuống dòng sông. - Em luôn nghĩ sẽ thật hay khi làm một chuyến chèo thuyền xuôi dòng sông này.

- Một lúc nào đó chúng ta có thể thực hiện mà. Người ta cho thuê thuyền ở đây, em biết không? - Julie đong đưa hai chân. - Chị sẽ rất thích nếu được đi thuyền cùng với em.

Ba người ngồi yên lặng vài phút, quan sát những chiếc thuyền trôi qua.

Cuối cùng, Celeste quay lại nhìn Julie. Đối mắt con bé đỏ mọng, nhưng giọng nói vẫn trong. - Em không điên đâu, chị biết đấy.

Julie gật đầu.

- Chị biết điều đó.

- Em biết anh Finn đã chết. Mặc cho mối liên hệ tưởng như không thể phá vỡ với Finn Phẳng, em luôn biết điều đó. Em không ảo tưởng.

- Chị hiểu.

- Em đã rất yêu quý anh Finn. Lẽ ra chị sẽ rất thích anh ấy. Anh ấy thật thần kỳ, đúng không, anh Matty?

- Đúng. - Matt công nhận. - Anh Finn là một người đặc biệt.

Celeste ngả đầu vào vai anh trai.

- Anh cũng thế. Em quý anh lắm, Matthew. Em biết anh nghĩ em thích anh Finn nhiều hơn. Không phải thế. Anh cũng là một phần của em, nhiều như anh Finn vậy. Em ngưỡng mộ cả hai anh. Vẫn luôn như thế và sẽ mãi mãi như thế. Nếu anh là người qua đời, chắc sẽ có một Matt Phẳng. Chắc em sẽ cười suốt vì hai chữ đó chẳng ăn vần với nhau.

- Matt ngửa đầu ra sau và nhìn lên bầu trời xanh.

- Cưng à, đừng... xin em đừng.

- Em vô cùng xin lỗi, chị Julie. - Celeste nói tiếp. - Em đã quyết định tạo ra Finn Phẳng, và em quyết định tin rằng anh Finn đang đi du lịch. Đây là trách nhiệm của em. Em có một óc tưởng tượng quá mạnh, và em đã làm mọi người phải chịu đựng sự mơ mộng của em. Bọn em không chủ ý lừa chị.

- Em không phải xin lỗi cho bất cứ điều gì. - Julie nói.

- Mai chị sẽ dọn đi. Em sẽ không còn gặp lại chị nữa.

- Chị nghĩ chị sẽ đi ngay tối nay. Như thế là tốt nhất. - Julie có thể cảm thấy Matt nhìn mình. - Nhưng em sẽ gặp chị thường xuyên mà. Chị em mình sẽ gặp nhau một lần mỗi tuần tại quảng trường Harvard. Chị hứa đấy.

- Cả anh Matt nữa. Anh Matt cũng có thể tham dự. - Celeste đề nghị.

- Chúng ta sẽ xem xét. - Julie đáp.

- Xin chị đừng giận anh ấy. Tại em nên anh Matt mới làm chuyện anh ấy đã làm. Anh ấy cực kỳ yêu chị đấy, Julie. Yêu say đắm luôn. Em nhìn thấy điều đó trong mắt anh ấy. Mặc dù hôm nay trông anh ấy cực kỳ xuống tinh thần, em vẫn có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh ấy. Nếu chị hoàn toàn không giận em, thì chị cũng đâu thể giận anh ấy. Như thế không công bằng.

- Chị không giận đâu.

Julie từ chối nhìn sang phía Matt. Chuyện này thật khó xử. Cảm xúc của nó đang cực kỳ thô ráp, và nó gần như không thể chịu nổi việc ở gần anh. Chỉ vì sự an nguy của Celeste nên nó mới ở cùng anh lúc này.

- Em đang xin chị đừng gạt bỏ một thứ gì đó mạnh mẽ đến như thế. Nó rất hiếm có.

Julie buộc phải ngăn con bé lại.

- Chị không thể nghe chuyện đó vào lúc này. Không phải bây giờ.

- Em nên để cho chị ấy yên, Celeste. Chị ấy đã chịu đựng quá đủ rồi. - Matt choàng tay qua vai Celeste. - Em ổn không? Bọn anh rất lo lắng cho em.

Con bé cố gượng cười.

- Em sẽ ổn thôi. Anh ở đây với em chứ, Matty? Chỉ một lát thôi. Ở đây em cảm thấy gần gũi với anh Finn.

- Nếu đó là điều em muốn thì được.

Celeste nép vào vòng tay anh trai.

- Anh hãy kể lại cho em nghe về lần hai anh cắm trại ở sân sau và chuyện cái lều đã bắt lửa như thế nào khi anh Finn quyết định nướng kẹo dẻo trong lều.

Julie đứng lên. Nó cúi xuống cầm lấy chiếc chìa khóa xe hơi trong tay Matt. Anh ngước lên nhìn nó. Matt thật can đảm khi ngồi đây cùng với Celeste, trên băng ghế ngay cạnh nơi anh trai của hai người đã bỏ mạng một cách kinh hoàng và tàn nhẫn. Không thể chịu nổi nỗi buồn trong mắt Matt, nó chỉ nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay mình.

- Em sẽ lái xe về nhà và gọi cho cô chú.

- Julie. - Giọng anh khàn đi, khiến nó nhói lòng. - Cám ơn em. Về mọi chuyện.

- Anh Matt... - Không thể nói lời từ biệt, Julie quay lưng chạy về phía chiếc xe, tự nhủ rằng mắt nó bị cay chỉ vì ngọn gió sông lạnh lẽo.

***

Còn vừa đủ băng dính để dán nốt thùng đồ cuối cùng. Dana và Jamie sẽ ở đây trong nửa tiếng nữa để giúp nó chuyển nhà. Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để chất lên xe Jeep của cậu ta, nên ít nhất chuyện này sẽ diễn ra nhanh chóng.

Một tiếng gõ cửa vang lên, và cô Erin bước vào phòng.

- Có vẻ như cháu đã sẵn sàng. Có cần cô giúp gì không?

Julie lắc đầu.

- Không ạ. Cháu nghĩ như vậy là xong rồi.

Cô Erin ngồi xuống giường và hít một hơi thật sâu.

- Cháu mới khóc.

Julie gật đầu.

Cô đã nói chuyện rất lâu với chú Roger và Matthew chiều nay. Cám ơn cháu đã tìm ra Celeste hôm nay. Bọn cô đã rất hoảng loạn, như cháu có thể hình dung.

- Cháu mừng là con bé ổn. Đó là điều quan trọng nhất.

- Về mặt cơ thể thì nó ổn. Nhưng nó không ổn về tinh thần. Chẳng ai trong bọn cô ổn cả. Julie, cô muốn nói với cháu vài điều, nếu cháu không phiền. - Cô Erin đan hai tay vào nhau. - Matthew nói với cô rằng cháu đã biết về chuyện của Finn. Về vụ tai nạn.

- Dạ. Cháu rất tiếc. - Julie ngồi xuống bên cạnh cô Erin. - Cháu không biết phải nói gì. Cháu không thể hiểu được chuyện này đã khó khăn như thế nào.

- Có vài thứ về vụ tai nạn mà cháu không biết, và điều này có thể giúp cháu hiểu tại sao cô không bao giờ nhắc lại toàn bộ câu chuyện rắc rối này.

- Cô Erin, cô không mắc nợ cháu một lời giải thích nào hết. Thật mà.

- Cô muốn cháu nghe. Nó có thể làm dịu bớt những gì cháu đang trải qua. - Cô Erin chà hai bàn tay vào đầu gối, ngừng lời trước khi nói tiếp. - Vụ tai nạn hoàn toàn là do lỗi của cô. Đáng lẽ cô không được lái xe ngày hôm đó. Cô đã giết Finn. Một mình cô phải chịu trách nhiệm cho cái chết của thằng bé.

- Đó là một vụ tai nạn. Không ai trách cô đâu.

- Đúng, đó là một vụ tai nạn, nhưng còn nhiều điều nữa. Cô nghi Matthew đã không kể cho cháu nghe về phần này của câu chuyện, vì thằng bé muốn bảo vệ cô. Cô đoán cháu đã biết cô có tiền sử bị trầm cảm nặng? Không sao. Bí mật thế là đủ rồi. Trầm cảm không phải là thứ đáng xấu hổ. Cô biết điều đó, nhưng cô vẫn đang nỗ lực xử lí nó. Cô đã rất ổn khi dùng thuốc. Cô làm việc được, thậm chí còn hạnh phúc. Thế rồi cô làm điều mà nhiều người làm. Cô bỏ thuốc. Cô hài lòng, tận hưởng cuộc sống, và cảm thấy khỏe mạnh tới nỗi cô không cần đến thuốc nữa. Cô tưởng mình vẫn ổn, nhưng không. Không ai bị chứng trầm cảm như cô có thể ổn khi không có thuốc. Cô tuột dốc rất nhanh, chuyện đó hẳn là rất kinh khủng đối với gia đình cô. Roger không thể thuyết phục cô bắt đầu dùng thuốc trở lại. Cô biết chuyện đó thật kỳ lạ, nhưng trong tình trạng trầm cảm của cô lúc đó, cô không thể xem xét mọi việc một cách thấu đáo được. Cô từ chối dùng thuốc. Cô tuyệt vọng và mệt mỏi vì phải đấu tranh với sự tuyệt vọng của mình.

- Vào cái ngày tháng Hai ấy, cô hoàn toàn xa cách thực tại. Bơ vơ và tách biệt, thật đấy. Cô chui vào trong xe với một ý nghĩ mơ hồ là một chuyến đi có thể cho cô cảm giác giải thoát. Cô không nhớ chuyện này đã xảy ra thế nào, nhưng hình như Finn nghe thấy cô khởi động xe. Thằng bé đã đuổi theo cô và nhảy vào băng ghế sau. Cô lái xe dọc theo con sông. Lúc này cô loáng thoáng nghe thấy giọng của thằng bé, những điều nó nói với cô, cách nó cố gắng buộc cô dừng xe lại. Nhưng ngày hôm đó, khi lái xe, cô hoàn toàn không ý thức được rằng Finn đang đi cùng mình, Julie à. Cháu có thể tin chuyện đó được không? Cô đã rối trí đến mức quên mất con trai mình đang ở đó. Cô không thể nhìn thấy nó hay hiểu những gì nó nói với mình. Không một chút nào. Tình trạng trầm cảm đã ngăn lại mọi thứ, ngoại trừ ý niệm về sự nhẹ nhõm, dù chỉ là tạm thời. Thật dễ dàng khi để cho cảm giác mơ hồ chế ngự trong một chốc lát. Có cảm giác như việc lái xe lòng vòng không có mục đích và để cho cơn trầm cảm điều khiển mình sẽ là hữu ích. Lẽ ra cô không nên ngồi vào tay lái ngày hôm đó. Chiếc xe cán phải một mảng băng phủ trên mặt đường, xoay một vòng rồi đâm vào cây.

- Cô Erin...

- Cháu không cần phải nghe chi tiết của vụ tai nạn. Chỉ cần biết nó rất kinh khủng. Cô bị ám ảnh mãi mãi với những gì đã nhìn thấy ngày hôm đó. - Cô Erin chạm một bàn tay vào má và nhắm mắt lại. - Hôm đó băng đóng rất nhiều. Tai nạn xảy ra ở nhiều nơi trong thành phố. Cảnh sát kết luận vụ tai nạn của cô là do thời tiết. Đơn giản có thế. Đó là sự thật, ở một mức độ nào đó, nhưng việc cô bỏ thuốc mới là nguyên nhân thực sự khiến cô mất kiểm soát đối với chiếc xe. Roger đã thu xếp cho cô đi điều trị nội trú. Lúc đó Matthew không biết vụ tai nạn là kết quả của việc ngưng thuốc đầy ngu ngốc của cô. Cô chú đã nói với nó sau này. Thằng bé không kể cho cháu nghe vì nó không muốn cháu nghĩ xấu về cô. Có lẽ đằng nào một vụ tai nạn cũng xảy ra ngay cả khi cô hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng Finn đáng lẽ đã không ngồi ở băng ghế sau mà không cài dây an toàn, và thằng bé đáng lẽ đã không chết. Sự thật cay đắng là cô đã giết con trai mình, Julie à. Đó là nguyên nhân tại sao cô tránh mặt gia đình mình kể từ hôm đó. Cô không xứng đáng là một người mẹ. Cô không thể chăm lo cho Matthew và Celeste sau việc cô đã làm. Cô không biết cách.

Julie đặt một bàn tay lên lưng cô Erin.a

- Cô vẫn là mẹ của họ. Sẽ mãi như vậy.

Erin gật đầu một cách dứt khoát và mở mắt ra.

- Cuối cùng cô đã hiểu ra điều đó. Cô sẽ làm được. Nhưng cô cần một chút hỗ trợ. Bị che mắt trong một khoảng thời gian lâu đến thế khiến việc tiếp tục sống là không thể. Finn Phẳng đã để cho cô giả vờ. Từ giờ trở đi, cô cần phải làm tốt hơn. Cô sẽ làm tốt hơn. Tất cả bọn cô đều phải tìm ra một cách để vượt qua chuyện này.

Mọi điều mà Julie có thể nghĩ ra để nói đều không còn thích hợp nữa. Nó vòng tay quanh người cô Erin và ôm lấy cô trong khi cô bật khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.