Chương 118. Hai người kia, đang yêu đương?
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhu Di nhìn Chung Dụ Giai một cái, Chung Dụ Giai vội vàng lôi kéo chồng cùng con trai mình, nhắc nhở bọn họ không cần quá phận.
Dù sao cũng là nha đầu, xem cô bộ dáng này, Thanh Thanh Thuần Thuần xem ra cái gì cũng đều không hiểu, cho dù là làm những cái chuyện này, đại khái cũng là Tử Khâm lừa cô làm.
Mặc dù nhiều năm qua như vậy loại chuyện Tử Khâm vẫn không gần nữ sắc biết dỗ một tiểu nha đầu này nghe qua tựa hồ có chút làm cho người ta không dám tin như thế, nhưng, dù sao Mộ Tử Khâm đã là người đàn ông 27 tuổi, nha đầu kia... Nhìn vẫn còn không đủ 20 đi?
Mộ Ứng Thiên khụ một tiếng, rốt cục thu hồi ánh mắt có phần làm càn, nói câu “Chăm sóc nó tốt”, liền cùng Mộ Tử Xuyên cùng nhau đi ra phòng bệnh.
Danh Khả cũng không biết bọn họ là trực tiếp đi trở về hay là vẫn ở trong bệnh viện, bất quá, hai người kia sau khi rời khỏi, cô nhất thời liền cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, bộ dáng thả lỏng đi xuống này liền ngay cả Nhu Di cùng Chung Dụ Giai đều đã cảm giác được rồi.
“Đừng sợ, bọn họ chỉ là tò mò Tử Khâm khi nào thì tìm cái bạn gái nhỏ, cho nên nhìn nhiều cháu chút, không ác ý.” Chung Dụ Giai cười nói.
Bạn gái nhỏ... Danh Khả nhất thời trợn to một đôi mắt, gương mặt lớn cỡ bàn tay bởi vì câu này càng hồng, bộ dáng khó xử này càng làm cho người thấy yêu thích không buông tay.
Cô vội lắc đầu giải thích nói: “Cháu cùng anh... Chúng ta không phải... Không phải loại quan hệ kia, cháu chỉ là... Cùng anh chỉ là đúng lúc gặp được, mới có thể...”
Nhưng, việc này thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào cùng các bà, lập tức cũng giải thích không đến, đúng dịp đụng tới sau đó anh phát tác tràng vị viêm đau đớn như vậy cũng không trở về nhà, càng không có đi bệnh viện mà là đi khách sạn thuê phòng...
Nói bọn họ không phải đi khách sạn sau đó đúng dịp đụng tới Mộ Tử Khâm phát tác tràng vị viêm, ai tin a?
Cô thật sự giải thích không đến.
Thấy cô quẫn đỏ bừng, ngay cả nói đều nói không lưu loát, Nhu Di cùng Chung Dụ Giai nhìn nhau một cái, Nhu Di vội hỏi: “Không có việc gì, chúng ta không có bất luận cái ý tứ trách cứ gì, người trẻ tuổi thôi, bình thường, Khả Khả bỏ qua cho, thế hệ trước chúng ta sẽ không nói, cháu đừng nóng giận a.”
“Không có.” Cô thật sự không tức giận, chỉ là các bà hiểu lầm cái gì kia, nhất thời quẫn bách.
Nói đến cùng, cô cùng Mộ Tử Khâm ngay cả bằng hữu bình thường đều đã không thể nói rõ.
Cuối cùng Danh Khả vẫn là giữ lại, không vì cái gì khác, đơn giản là đêm nay Mộ Tử Khâm trên cơ bản cùng cô có quan hệ rất lớn.
Về phần người Mộ gia hiểu lầm có lẽ cũng không có cần thiết đi giải thích, chờ Mộ Tử Khâm tốt lên cô cùng anh sẽ không còn có bất luận cái liên lụy gì, cái hiểu lầm gì đến lúc đó tự nhiên mà cũng giải trừ rồi.
Cô tại gian phòng cách vách phòng bệnh Mộ Tử Khâm ngủ một giấc, người Mộ gia sợ cô quá mỏi mệt đặc biệt để cho y tá sắp xếp phòng cho cô.
Buổi tối vốn là bị Bắc Minh Dạ hung hăng lăn qua lăn lại hai lần, hơn nữa cả một đêm đều đã chăm sóc Mộ Tử Khâm, sau khi cô nằm xuống vừa tỉnh ngủ cư nhiên đã đến giữa trưa 12 giờ, vẫn lại là Chung Dụ Giai đến tìm cô mới đem cô đánh thức.
“Tử Khâm ầm ĩ muốn xuất viện, Khả Khả, con đi khuyên nhủ anh đi.” Chung Dụ Giai nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt lo lắng.
Danh Khả có phần mơ hồ bò lên, đơn giản rửa mặt một phen thu thập chính mình ngay cả tóc đều đã chỉ là tùy ý cột lên, đi theo Chung Dụ Giai đến chỗ phòng bệnh cách vách.
Trong phòng bệnh rất nhiều người đến đây, trừ bỏ người Mộ gia còn có mấy gương mặt quen thuộc, nhưng bởi vì vừa vào cửa đã bị Nhu Di kéo qua đi cô căn bản không kịp thấy rõ trong phòng có người nào, chỉ là rõ ràng cảm giác được, nhiệt độ trong phòng bệnh không hiểu có vài phần trầm thấp.
“Khả Khả, cháu tới nhanh khuyên nhủ nó, nó ngay cả kim tiêm đều đã rút.” Danh Khả còn đang tại mơ màng người đã bị đẩy bên cạnh Mộ Tử Khâm bệnh ** **.
Ngẩng đầu liền đối với ánh mắt Mộ Tử Khâm đạm mạc, nhiệt độ bên trong cặp mắt này so với bất luận cái thời điểm gì đều phải băng lãnh.
Cô xoa xoa ánh mắt có phần chua xót mới mở miệng nói chuyện, mới phát hiện thanh âm chính mình khàn khàn: “Anh không khỏe, làm cái gì đem kim tiêm nhổ ra?”
Mộ Tử Khâm ngồi ở trên bệnh ** nhìn cô, ánh mắt có vài phần phức tạp, lúc sáng lúc tối ai cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì: “Cô như thế nào còn ở nơi này?”
Danh Khả không nói chuyện, Nhu Di lập tức cướp lời: “Ngày hôm qua Khả Khả chiếu cố con một buổi tối, gần bình minh chúng ta mới khiến cho y tá thu thập một cái phòng cách vách để cho cô đi vào ngủ một hồi, con nhìn cô một cái bộ dáng này, vì chăm sóc con đều đã tiều tụy thành bộ dáng gì nữa rồi.”
Nói xong, vẫn còn không quên lôi kéo Danh Khả hướng trên người anh đẩy đẩy.
Danh khả vẫn không thể nào từ trong mệt mỏi hoàn toàn khôi phục lại, bị Nhu Di đẩy như vậy người liền hướng trên người Mộ Tử Khâm ngã.
Mộ Tử Khâm đưa tay thay cô nâng đỡ, ngủ **, cũng uống thuốc xong, lúc này người đã dễ chịu hơn, chỉ là còn có chút suy yếu như thế.
Danh Khả sợ chính mình đè hỏng anh, vội vàng đứng thẳng thân thể, lo lắng: “Cảm giác như thế nào? Khá hơn chút nào không?”
Thấy anh không nói lời nào chỉ là vẫn lấy một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm chính mình, cô mấp máy môi mỏng, một tia áy náy: “Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ đem anh lăn qua lăn lại thành như vậy.”
“Không có việc gì, tôi lại không trách cô.” Điểm ánh sáng phức tạp đáy mắt anh đó bỗng nhiên liền thu đi, lúc này mà lại chủ động đưa tay thay cô đem tóc dài không kịp sửa sang hiện giờ đang chảy xuống ở trên mặt đến sau tai, động tác ôn nhu cùng che chở nói không nên lời.
Hành động này, mọi người trong phòng thấy nhất thời mâu quang chớp động, một cái ý niệm trong đầu nhất thời chạy toán loạn: Hai người kia, đang yêu?
Trong đó tự nhiên không bao quát người Mộ gia, từ lúc rạng sáng tới rồi thấy Danh Khả, bọn họ cũng sớm đã nhận định Danh Khả là bạn gái Mộ Tử Khâm.
Đừng nói những người khác liền ngay cả Danh Khả cũng bị hành động của anh hoảng sợ, đang theo bản năng muốn lui về phía sau, Mộ Tử Khâm lại nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo: “Tối hôm qua có mệt hay không? Hiện tại nghỉ ngơi khỏe sao?”
Cô gật gật đầu, vẫn lại là có phần phản ứng không kịp, Mộ Tử Khâm trước sau biến hóa quá rõ ràng, vừa rồi thời điểm cô vào anh cả người rõ ràng vẫn lại là lạnh như băng, lãnh như một tòa băng sơn, mà lúc này bỗng nhiên lại ôn nhu nhiệt tình.
Cô nhìn không thấu, nhưng, Nhu Di một bên căn bản không cho cô thời gian đi suy nghĩ, vội hỏi: “Khả Khả, con khuyên nhủ người nầy, người còn suy yếu như vậy cư nhiên đã nghĩ muốn xuất viện, tính tình lại vẫn bướng bỉnh như đứa bé, con khẩn trương nói anh một chút.”
Nhu Di nói để cho nhu hòa đáy mắt Mộ Tử Khâm nhất thời tán đi hơn phân nửa, sắc mặt trầm xuống, âm thanh anh lạnh lùng nói: “Con đã khỏe, hiện tại là có thể xuất viện.”
Nói xong, buông tay Danh Khả ra, thật đúng là muốn hướng ** dưới lật chuyển.
Nhu Di tự nhiên là muốn cản, Mộ Tử Xuyên vẫn đứng ở trong góc nhỏ không nói lời nào cũng đi nhanh tới, đỡ đầu vai anh hòa nhã nói: “Nghỉ chưa khỏe, ở lại hai ngày đi, nếu... Không thích thấy chúng ta, ta cùng mẹ rời đi trước, được không?”
Mộ Tử Khâm chỉ là nhẹ nhàng nâng nâng tay, nâng bàn tay to chính mình đẩy anh ta ra ngoài, ánh mắt lạnh, mặc dù không đến mức có biểu hiện cái tức giận gì, nhưng kháng cự cực kỳ rõ ràng đối với người anh trai này: “Chuyện của tôi không nhọc anh quan tâm.”