Chương 142. Dù sao vẫn trả nợ
Editor: Quỳnh Nguyễn
Một hồi lâu, hai người đều không có nói nữa, chỉ là dùng lực ôm ấp cùng một chỗ.
Địa phương là của người khác, ở trong này nhưng không có bất luận kẻ nào dám đến quấy rầy bọn họ, liền ngay cả Du Phi Phàm cũng tại lúc ban đầu né tránh xa xa, chỉ cùng bọn họ thương lượng rốt cuộc phải về trường học hay là muốn đi đâu.
Không biết qua bao lâu, Mộ Tử Khâm mới hít sâu một hơi, từ cổ Danh Khả ngẩng đầu, buông xuống mâu vừa thấy trong mắt cô có lệ, chỉ là cố gắng chịu đựng.
Hình ảnh này nhất thời để cho trong lòng anh ấm, ngón tay dài anh thăm dò khóe mắt cô đem lệ lau đi , thanh âm rốt cục tìm về một tia trong sáng : “Đều đã đi qua, chuyện tình mười mấy năm trước anh cơ hồ đã phai nhạt rồi.”
Mặc dù anh nói như vậy nhưng Danh Khả cũng biết, anh vẫn không có quên lãng, vẫn đem việc này dấu ở trong lòng.
“ Sở dĩ nói cho em những thứ này chỉ là muốn giải thích rõ ràng cùng em, anh vì cái gì hiện đang quyết định thích em.” Anh vừa nhắc lại, nắm tay cô trong lòng bàn tay chính mình: “Đêm qua tại hậu viện nhà Nam Cung...”
Anh cũng không nói gì tiếp chỉ là rũ mắt nhìn cô, nhìn nghiêm túc mà cẩn thận.
Suy nghĩ đến tình hình đêm qua, trên gương mặt tái nhợt kia Danh Khả rốt cục hiện lên một chút ửng đỏ, tối hôm qua anh không chỉ có thiếu chút nữa hôn cô, còn Lại còn nổi lên kích thích.
Bỗng nhiên cô mở to đôi mắt, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, vẻ mặt kinh ngạc.
Tối hôm qua anh. . . Nổi lên kích thích với cô.
“Cho nên anh quyết định thích em rồi.” Anh lại cầm tay nhỏ của cô, ánh mắt nhu hòa xuống: “Anh nghĩ đời này trừ em ra anh sẽ không lại có cảm giác với những nữ nhân khác, em nói, anh là không thích em, không cùng với em, chẳng phải là muốn cả đời lưu manh?”
Cô theo bản năng rụt rụt tay, cái lí do thoái thác rõ ràng này làm cho người ta rất khó tiếp thu, nhưng cô lại trong thời gian ngắn nhất tiếp thu xuống đến nơi, chỉ là còn không dám xác định, anh thích như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu thích.
“ Bắc Minh Dạ đi Đông Phương quốc tế.” Bỗng nhiên anh nói.
Vừa nghe đến ba chữ “Bắc Minh Dạ” kia, một khuôn mặt nhỏ nhắn Danh Khả nhất thời có trắng xanh.
Tại thời điểm cô muốn đem tay mình từ trong tay anh rút về, anh lại lần nữa nắm chặt cô: “Chuyến đi này anh ta ít nhất nửa tháng sẽ không trở về, trong khoảng thời gian này em suy xét rõ ràng, muốn cho anh cơ hội đem em giải cứu ra ngoài hay không.”
Bàn tay nhỏ mềm, nhưng cực kỳ rõ ràng một chút khí lực đều không có, anh than nhẹ một tiếng: “Anh không biết em vì cái gì không muốn tin tưởng anh, nhưng anh có tin tưởng, trong nửa tháng này nhất định có thể thay đổi quan điểm của em với anh.”
Cô vẫn lại là có phần mơ màng, giống như rất nhiều chuyện toàn bộ ở trong một cái nháy mắt tập trung cùng một chỗ, tạm thời cô căn bản không rõ.
Cuối cùng cô vẫn lại là ngồi xe Mộ Tử Khâm để cho anh đưa mình trở về trường học.
Hôm nay là Thứ hai, có tiết, từ lúc sáng sớm Mộ Tử Khâm liền điện thoại cho Tiếu Tương, nói cô thân thể không khỏe muốn dẫn cô đi bệnh viện nhìn xem, cũng là cảm mạo các loại bệnh nhỏ, để cho Tiếu Tương xin phép cho cô.
Thời điểm xe sắp đến trường học , Danh Khả lại có phần lùi bước, hiện tại cô bộ dáng này thật sự rất tệ, lần này Bắc Minh Dạ phát giận, nhẫn tâm hành hạ cô trọn vẹn một cái ban đêm, hiện giờ thân thể lộ tại bên ngoài y phục xanh xanh tím tím tất cả đều là hoặc là dấu vết gặm cắn hoặc là cấu véo.
Cô chưa từng thấy anh điên cuồng như vậy, cho dù là lần trước tại trong văn phòng của anh, cũng không khủng bố giống tối hôm qua.
Một mặt anh đáng sợ luôn luôn đang không ngừng nảy sinh cái mới, thế cho nên có đôi khi Danh Khả có thể tưởng tượng đều có chút nghĩ lại mà sợ, chính mình cư nhiên sống lại tại dưới thân anh, thật sự cực kỳ thần kỳ.
Xe dừng lại tại góc khuất nhất đầu đường cửa sau trường học, nhưng cô không có ý tứ muốn động.
Nhìn ra chần chờ của cô, Mộ Tử Khâm tắt đi động cơ, nghiêng đầu nhìn cô: “Có phải sợ trở về bị đồng học của em nhìn ra cái gì hay không?”
Cô ngẩn người mới chậm rãi gật đầu, xoay mặt nhìn cảnh trí bên ngoài đường phố.
Mỗi lần nói đến mấy vấn đề này, người luôn luôn cảm thấy được đặc biệt không chịu nổi, hơn nữa Mộ Tử Khâm còn rõ ràng nói thích cô, muốn cùng với cô, thân thể cô bẩn như vậy, anh cư nhiên còn có thể “Thích”, nghĩ trước nghĩ sau luôn luôn cảm thấy được cực kỳ vô lực.
Mộ Tử Khâm không nghĩ muốn bức cô, anh liền cũng an tĩnh ngồi ở trên ghế lái, chỉ là thỉnh thoảng nhìn xem cô, càng thêm thời điểm là cùng cô cùng nhau nhìn đám người và dòng xe cộ đường phố, trầm mặc.
Cũng không biết duy trì cùng một động tác ngồi bao lâu, Danh Khả rốt cục mở miệng phá cục diện bế tắc: “Kỳ thật em.... Kỳ thật thật sự không xứng với anh.”
“Lời này là Bắc Minh Dạ nói, hay là trong lòng em nói?” Mâu quang anh trầm trầm, nhẹ giọng hỏi.
Nhắc tới tên hỗn đản nào đó, cô vẫn lại là không thể tránh né luống cuống, sau một lúc lâu mới nói: “Anh ta có nói như vậy, bản thân tôi ... Chính mình cũng là nghĩ như vậy.”
Cô hít sâu một hơi, quyết định kiên cường đi đối mặt vấn đề này, cũng đối mặt anh.
Quay đầu đón nhận ánh mắt của anh, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Tôi là nữ nhân của anh ta, thân thể này không biết đã bị anh ta muốn qua bao nhiêu lần, loại chuyện này sớm muộn gì sẽ sáng tỏ. Anh là Nhị thiếu gia Mộ thị, cùng với tôi không chỉ có sẽ ảnh hưởng quan hệ anh cùng anh ta, nếu như anh ta thật sự ngoan độc, có lẽ. . . Còn có thể ảnh hưởng đến hợp tác Mộ thị cùng tập đoàn Đế Quốc.”
Loại Đại Tập Đoàn này, tại Đông Lăng, nói toàn bộ không có hợp tác là không có khả năng, lần trước bọn họ một trước một sau nói cho cô việc sang năm giá phòng phố Hoa Lan sẽ tăng vọt này cô liền có thể thấy được hai nhà này thật sự có quan hệ hợp tác.
Vì cô, thật sự không đáng.
“Anh không cần cảm thấy được áy náy với tôi, tối hôm đó anh cũng xuống biển đi cứu tôi, không phải sao?” Dù sao cô còn sống, cũng không có chịu được cái thương tổn gì, chuyện đó, coi như là qua đi, xóa đi không nói rồi.
“Về sau a? Em còn muốn trở lại bên cạnh anh ta?” Trên mặt anh không có bất luận cái biểu tình gì, chỉ là an tĩnh đang nghe cô nói, sau đó, bình tĩnh thương lượng cùng cô.
“Sẽ...Sẽ hoàn lại hết.” Mặc dù cho tới bây giờ còn không đáng kể nhưng chung quy có một ngày trả nợ.
“Anh cho rằng anh ta đã không dám rồi.” Tay anh từ tay lái rời khỏi, trước khi cô tránh né dùng lực nắm lấy tay nhỏ của cô: “Hai mươi tỷ, anh thay em đi trả, cho dù em không muốn làm bạn gái anh cũng không sao, liền xem chúng ta là bằng hữu bình thường, chờ sau này em có tiền bạc, từ từ trả lại cho anh.”
“Nếu. . . Cả đời tôi đều đã kiếm không tới những cái tiền bạc này a?” Đây đã sớm là vấn đề cô nghĩ tới, hai mươi tỷ, cho dù cho cô thời gian ba đời, cô cũng không nhất định có thể kiếm trở về.
“Vậy thì bồi thường thân thể.” Cảm giác được tay cô nhất thời lạnh xuống, hắn lắc lắc đầu, một nụ cười khổ: “Chỉ đùa một chút cùng em mà thôi, em thật sự bị anh ta dọa sợ, ngay cả vui đùa đều đã không dậy nổi.”
“ Đừng đùa kiểu này.” Cô ấp úng nói.
“Được, anh không vui đùa.” Anh nhìn cô, nhìn nghiêm túc: “Có lẽ anh sẽ trở về Mộ thị đi làm, sau này...Anh sẽ cố gắng giới thiệu chút sinh ý cho em, cho em sớm một chút kiếm đầy đủ tiền bạc trả lại cho anh.”
...