Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 144: Chương 144




Chương 145. Bởi vì cô gái này

Editor: Quỳnh Nguyễn

Mộ Tử Khâm nhìn Danh Khả, ánh mắt nghiêm túc chưa bao giờ có: “Việc này biện pháp tốt nhất, nếu như em thành con dâu Mộ gia, cho dù anh ta dã man cũng không đến mức sẽ vì một nữ nhân cùng Mộ gia hoàn toàn nháo, anh cùng anh ta...”

Hơi hơi dừng lại cúi xuống, anh mới tiếp tục nói: “Anh cùng anh ta cuối cùng là có vài phần tình nghĩa, đã là bạn bè mười mấy năm, nếu không phải vì em, anh nhất định sẽ không cùng anh ta nháom, anh ta thủy chung là bằng hữu của anh... Khả Khả, anh hi vọng trên điểm này em bỏ qua cho, anh không biết vì cái gì anh ấy muốn đối với em như vậy, nhưng dứt bỏ điểm ấy, anh ấy kỳ thật là cái bạn bè không tệ, đáng thâm giao.”

Danh Khả vẫn là không nói gì, có lẽ tiềm thức cũng biết anh nói đích thị sự thật.

Bắc Minh Dạ người này, kết bạn nhất định là không tệ, hơn nữa khi anh ta nhận định ngươi là bằng hữu, ngươi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần đừng giẫm lên đến điểm mấu chốt của anh, anh đều đã có thể tùy ý ngươi hồ nháo.

Mặc dù cùng anh ở chung ngày không lâu, nhưng cô nhìn ra được anh tuyệt đối là người trọng tình nghĩa.

Chỉ là, tựa như Mộ Tử Khâm nói được, liền ngay cả cô cũng không biết anh vì cái gì muốn như vậy đối chính mình.

Đại khái chỉ là vì vận khí cô không tốt, , đặc biệt đặc biệt không tốt đi.

“Khả Khả, gả cho anh được chứ?” Tay bỗng nhiên bị nắm chặt, nhiệt độ lòng bàn tay anh đem suy nghĩ tan rả cô kéo lại, cô ngẩn ra, người nhất thời thanh tỉnh lại.

Tay nhỏ lại vẫn là muốn đòi dùng lực rút về, nhưng anh không cho phép, cô mấp máy môi mỏng, một tia khó xử: “Tử Khâm, anh không cần kích thích như vậy.”

“Anh không có kích thích, anh đã suy nghĩ hai ngày hai đêm rồi.” Anh vẫn lại là dùng lực nắm chặt tay cô, mặc dù hiện tại tựa hồ thật sự không phải một cái là tốt cầu hôn tốt, nhưng anh cũng không có buông tha: “Anh chưa bao giờ kích thích làm việc, nếu em đủ hiểu rõ anh, nhất định liền biết.”

“Giữa tôi và anh căn bản không có quá nhiều tình cảm quá sâu.” Cô không sợ nói thẳng thắn, rõ ràng hai người quen biết mới bao lâu? Hơn nữa hai ngày trước cô còn đang tại dưới thân Bắc Minh Dạ, bị anh. . .

Anh nói như thế nào cũng là nam nhân, làm sao có thể không ngại loại sự tình này?

“Có một số việc, hai chữ duyên phận này làm cho em cảm thấy được kỳ diệu.” Anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng trong, cặp mắt kia giống như hai suối nước trong veo, giống như liếc mắt một cái nhìn tới đáy nguồn nhưng lại bởi vì quá mức trong suốt, ngược lại làm cho người ta nhìn không thấu: “Anh chính là nhận định em, kết hôn với anh mà nói là kết cục tốt nhất.”

Cô không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy anh nghĩ chuyện nghĩ đến quá đơn giản , hay hoặc giả là quá điên cuồng , lúc này . . . Cầu hôn? Quá trò đùa.

Tuy nói tại Đông Lăng, chỉ cần đủ 18 tuổi có thể đính hôn, 20 một tuổi là có thể kết hôn, nhưng, cô vẫn lại là người học sinh, loại chuyện kết hôn này đối với cô mà nói quả thực chính là chuyện trên trời, xa không thể chạm.

“Anh sẽ cho em thời gian suy xét, còn có hai ngày em sẽ thi xong, chờ ngày đó em thi xong, cho anh đáp án.” Thanh âm của anh lại chậm rãi truyền đến.

Danh Khả thật sự bị anh hù sửng sốt, vẫn khó có thể lấy lại tinh thần.

Cầu hôn, còn muốn cô thi xong liền cho anh đáp án.... Là phong cách anh làm việc từ trước đến nay như vậy, hay là hôm nay uống nhầm thuốc rồi hả ?

Muốn đem tay mình rút về đi, không ngờ thanh âm trầm thấp bỗng nhiên liền từ xa đến gần truyền đến: “ Tôi không có nhìn lầm đi, hai người các ngươi. . . Này xem như yêu đương?”

Thanh âm không tính quen thuộc, nhưng cũng tựa hồ không xa lạ. . .

Danh Khả ngẩng đầu liền đối với ánh mắt Đông Phương Thần sáng tối không phân biệt, mãi đến anh ta tự quen thuộc kéo ghế ngồi xuống bên người cô cô mới nhớ tới người này chính mình gặp qua ở nơi nào.

Thái Tử Gia tập đoàn Đông Phương, ngày đó gặp qua ở trong yến hội, anh. . . Không chỉ có nhận thức Mộ Tử Khâm, cũng nhận thức Bắc Minh Dạ.

Suy nghĩ đến không sai anh cùng Bắc Minh Dạ không tệ, cô lập tức kinh ngạc sau, theo bản năng dọc theo bàn tròn hướng bên người Mộ Tử Khâm tới sát vài phần.

“Như thế nào? Sợ tôi?” Đông Phương Thần rất nhanh liền chú ý đến cô kháng cự chính mình, anh ta gợi lên khóe môi khẽ cười cười, đột nhiên nghiêng người về phía trước dựa dẫm vào cô: “Không phải tiểu nữ nhân của Dạ sao? Làm sao có thể cùng với Tử Khâm? Còn có, các ngươi vừa rồi. . .”

Ánh mắt chuyển ở trên thân hai người, anh ta cố ý giả bộ vẻ mặt rung động: “Các ngươi vừa rồi tay nắm, yêu đương? Việc này, sẽ không sợ bị Dạ biết?”

Vốn chỉ là một cái vui đùa, không nghĩ tới Danh Khả nghe lời nói của anh, tay run lên, ly coffee trên bàn lập tức bị cô làm đổ, càng không nghĩ tới là cô tựa hồ hoàn toàn bị Đông Phương Thần nói dọa, liền ngay cả đánh đổ cà phê hướng trên người cô nhỏ giọt cũng không có chú ý tới.

“Mau đứng lên tránh ra.” Mộ Tử Khâm bên cạnh lập tức lôi kéo cô đứng lên, chờ phục vụ tới đây đem đông tây thu thập xong mới lôi kéo hình nhân vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh như cũ ngồi trở lại trên ghế dựa, anh giữ đầu vai cô, thanh âm cực độ mềm nhẹ: “Việc này anh sẽ xử lý, không phải sợ.”

“Tôi...” Danh Khả ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh nhu hòa, rất muốn nói với anh một câu “Tôi không sợ”, nhưng cô nói không nên lời.

Phàm là liên lụy đến Bắc Minh Dạ, cô chỉ sợ, rất sợ rất sợ, được cả chính mình người ở chỗ nào đều đã cơ hồ muốn quên rồi.

Mộ Tử Khâm vỗ nhẹ nhẹ tay của cô, vừa vặn phục vụ đem đồ ăn đưa tới, anh nhét cái muỗng đến trong tay nàng, ôn nhu trấn an: “Mau ăn, chờ ăn xong rồi anh đưa em trở về nhà trọ tiếp tục đọc sách, sự việc chờ thi xong lại nói có chịu không?”

Cầm thìa kia, cô thủy chung không có nhìn Đông Phương Thần một cái, hít sâu một hơi, để cho mặt Bắc Minh Dạ ẩm ướt mồ hôi từ đầu chính mình gạt bỏ ra ngoài, cô mới cúi đầu một ngụm một ngụm ăn cơm, không hề để ý tới những người khác.

Đông Phương Thần vẫn nhìn Mộ Tử Khâm, thấy anh ôn nhu hầu hạ một nữ hài tử, lại nghe đến anh thanh âm ôn nhu như vậy, hai con mắt cơ hồ muốn bởi vì rung động mà rơi trên mặt đất.

Chờ Danh Khả im lặng ăn cơm, rõ ràng không muốn xử lý bọn họ, anh mới nhìn Mộ Tử Khâm, ý cười đáy mắt tán đi, biểu tình cũng đứng đắn khó được: “Cậu rốt cuộc có biết cô là ai hay không?”

“ Cô là vợ tương lai của tôi.” Mộ Tử Khâm liếc anh ta một cái, gắp mấy khối thịt non cho Danh Khả mới lại nhìn Đông Phương Thần: “Ăn xong chưa? Muốn cùng nhau hay không?”

“Không cần.” Lúc này mới mấy giờ? Vừa mới là một giờ, này xem như bữa sáng hay là cơm trưa? Anh không có thói quen ăn bữa sáng trễ như vậy, tình nguyện không ăn càng không có ăn cơm trưa sớm như vậy.

Ánh mắt vẫn rơi vào Mộ Tử Khâm như cũ, anh đã cùng Danh Khả bắt đầu ăn cơm, tựa hồ cũng không làm sao nghĩ muốn để ý tới chính mình, trong lòng trầm xuống, nhất thời có phần tư vị không phải.

Mộ Tử Khâm không có bằng hữu gì, cũng không thích nói chuyện, cả người im lặng, thậm chí ngại ít lại có ý cười, cho dù là bọn họ những người này tụ cùng một chỗ anh cùng Liên Thành cũng là hai người an tĩnh nhất, nhưng hiện tại. . .

Vừa rồi ở bên ngoài thấy anh ta, anh cơ hồ nhận không ra cái nam nhân hàm chứa cười, ánh mắt nhu hòa nhìn cô gái đối diện, cầm lấy tay của cô đắm đuối đưa tình không biết đang nói cái gì kia, thật sự nhận không ra anh chính là Nhị thiếu gia Mộ thị.

Anh chưa bao giờ biết anh ta cư nhiên cũng sẽ thích tới loại nhà hàng nhỏ đơn sơ đến có thể nói được không chịu nổi này, thích ăn một loại đồ ăn một chút cũng không tinh xảo này, uống loại cà phê hoàn toàn không có bất luận cái mùi hương gì này, càng không biết anh ta thì ra cũng có cảm giác với con gái...

Bệnh của anh ta khi nào thì tốt? Bóng ma khi còn bé, hiện tại đều đã hoàn toàn bị chữa khỏi sao? Chỉ vì cô gái như vậy?

Vì một bé gái, vẫn lại là nữ nhân bạn tốt chính mình, anh thật sự cải biến nhiều như vậy?

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.