Chương 169. Có thể cho tôi rơi lệ hay không
Editor: Quỳnh Nguyễn
“ Cô không phải đối tượng Tử Khâm biểu ca có thể theo đuổi.” Một thanh âm không quá hòa hợp ngắt lời Nam Cung Tuyết Nhi, Bắc Minh Đại Đại đứng lên, nhìn Nam Cung Tuyết Nhi một cái, lại nhìn chằm chằm Danh Khả, vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi có biết cô ta là ai hay không? Cô. . .”
“ Đại Đại, nơi này là phòng bệnh, đừng lớn tiếng nói chuyện như vậy.” Du Phi Phàm cũng đứng lên kéo lại tay cô, thanh âm có vài phần trầm: “Cùng Nha Nha nói cái gì theo đuổi không theo đuổi, cô vẫn lại là tiểu hài tử, đừng dạy hư cô bé.”
“Chị Phi Phàm, cô ta . .”
“Nha Nha không hiểu chuyện, đừng coi lời của cô như thực.” Nam Cung Liệt ngẩng đầu nhìn cô ta, lời tuy nói được nhẹ, cũng nhìn như trách cứ Nam Cung Tuyết Nhi, nhưng trong giọng nói che giấu ý tứ cảnh cáo, trừ bỏ Nam Cung Tuyết Nhi, người có mặt không có bất luận kẻ nào nghe không hiểu.
Cổ họng Bắc Minh Đại Đại nghẹn, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của Danh Khả, nhất thời chán nản, xoay người rời khỏi phòng bệnh, không biết là trực tiếp rời khỏi hay là ở lại trong hành lang.
Du Phi Phàm thật có lỗi nhìn Mộ Tử Khâm một cái, liền bước nhanh đuổi theo.
Danh Khả ngầm thở ra một hơi, trong lòng đối Nam Cung Liệt vẫn lại là có vài phần cảm kích, loại chuyện loạn thất bát tao này cô thật sự không nghĩ muốn tại trước mặt Nha Nha bị nhắc đến, Nha Nha tốt đẹp như vậy, một chút chuyện không tốt cũng không nên để cho cô bé nghe.
Nam Cung Tuyết Nhi đại khái cũng nghe hiểu câu nói vừa rồi chính mình kia làm cho chị Đại Đại mất hứng, mặc dù không biết cô vì cái gì sẽ tức giận như vậy, nhưng bị dọa một phen ngay cả nói cũng không dám nói lung tung rồi.
Sáu giờ qua đi, Mộ Tử Xuyên bị đẩy trở về phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, mọi người lại chuyển đổi trận địa qua đi xem Tử Xuyên.
Vừa lúc Mộ Tử Khâm truyền nước biển xong, liền dưới Danh Khả nâng hướng phòng bệnh cách vách đi đến.
Nhưng anh chỉ là đứng bên cạnh cửa nhìn mọi người vây quanh ở bên cạnh Mộ Tử Xuyên xem tình huống của anh, chính mình cũng không có đi vào.
Danh Khả cũng biết, kỳ thật anh tình cảm thâm hậu đối với người anh trai này, trong nhà hiện tại liền một cái cây trụ như vậy, Mộ Ứng Thiên thủy chung là già rồi, nữ nhân còn lại cũng không trông cậy được vào, cho nên anh mới có thể sau khi bị bắt cóc để cho bọn cướp liên hệ cùng Mộ Tử Xuyên.
Tình cảm luôn luôn tại, nhưng chỉ là vẫn không muốn thừa nhận, càng không muốn đi đối mặt, lần này bị bắt cóc, Tử Xuyên bị thương trái lại để cho anh cũng không thể tránh né rồi.
Nhưng về đối mặt, vẫn còn không quá thói quen cho nên anh chỉ là bên cạnh cửa nhìn vài lần, xác định anh ấy mạnh khỏe liền để cho Danh Khả nâng đỡ anh trở về phòng bệnh, lại còn đặc biệt giao đãi không muốn gặp khách, mới lại nằm trở về trên giường bệnh ngủ.
Nam Cung Liệt bọn họ không có trở lại phiền anh, kỳ thật đều đã nhìn ra được anh quả thật còn có chút suy yếu, trước tại thời điểm Mộ Tử Xuyên làm phẫu thuật vẫn chống không có ngã xuống, hiện giờ ngã đi xuống, nằm hồi lâu trái lại càng nằm càng mệt mỏi.
Thầy thuốc nói đây là vì tinh thần thả lỏng, kỳ thật là chuyện tốt, chờ thêm hết tối nay, ngày mai thì tốt rồi.
Thời điểm hơn bảy giờ, Nhu Di từ trong nhà mang đến cháo trắng cùng hai bàn món ăn, Mộ Tử Khâm chỉ uống vào chút cháo, liền lại nằm trở về, này liền ngủ, mà lại trực tiếp ngủ thẳng sáng sớm ngày hôm sau.
Vừa mở mắt liền thấy Danh Khả ngủ ở trên sofa một góc trong phòng, còn nhỏ, cuộn rút ở nơi đó cũng bất giác chen chúc, một tấm thảm mỏng nhạt che ở trên người đem cả người cô hoàn toàn bọc.
Núp ở một đoàn, bóng dáng càng thêm nhỏ mảnh để cho anh nhìn đến thân thể nho nhỏ này, đáy mắt lại bắt đầu hiện lên một chút sáng tối khó phân biệt.
Cô xem ra cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, nghe nói chỉ có người không có cảm giác an toàn thời điểm đi ngủ mới thích đem chính mình co rút thành một cục, bởi vì không ai bảo hộ, trong tiềm thức cô chỉ có thể chính mình bảo hộ.
Thân thể triển khai trình độ càng nhỏ, gặp phải nguy hiểm cũng sẽ càng nhỏ, nhưng rõ ràng mọi người biết kia bất quá là ảo giác trong tiềm thức người thôi, là phương pháp an ủi bản thân bọn họ.
Cô thật sự cực kỳ thiếu một phần lực lượng bảo vệ, cực kỳ thiếu một cái bả vai có thể dựa vào, nhưng anh. . .
Từ trên giường lật chuyển tiếp xuống, anh đi toilet một chuyến, thời điểm rồi trở về Danh Khả cuộn rút ở nơi đó còn không có tỉnh lại.
Cô xem ra cũng mệt chết đi, đại khái mấy ngày nay đều không có ngủ ngon, bất quá, tại thời điểm anh không tự giác dựa dẫm vào cô hai lông mi thanh tú hơi hơi run rẩy lên.
Giấc ngủ nông, lại là biểu hiện không có cảm giác an toàn, là cô vẫn như vậy hay là gần đây bị chuyện dọa? Nhưng tư thế ngủ này lại tựa hồ từ xưa đến nay....
Cảm giác được một cỗ khí tức tiếp sát, Danh Khả vốn là ngủ không quá an ổn bỗng nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu, Mộ Tử Khâm đã đứng ở bên người cô, đang trên cao nhìn xuống nhìn cô.
“Không cần!” Cô hoảng sợ, bị bóng dáng trước mắt bỗng nhiên xuất hiện sợ tới mức đột nhiên lui về sau, nhưng cô ngủ ở trên ghế sofa, căn bản lui không được nửa phần.
Theo bản năng ôm lấy thân thể của chính mình, lại ngẩng đầu mới nhìn rõ nam nhân đứng ở trước mặt mình, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, khàn giọng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi. . . Có dọa đến anh hay không?”
Vừa tỉnh dậy liền nhìn đế bên cạnh có người, vẫn lại là lấy tư thái thoải mái đến làm cho người ta sợ hãi đứng ở trước mặt cô, cô. . . Còn tưởng rằng là Bắc Minh Dạ trở lại.
“ Hẳn là anh dọa đến em.” Mộ Tử Khâm ngồi xuống bên cạnh cô, thân thể cô thật sự cực kỳ nhỏ mảnh, dù cho nằm ở trên ghế sofa anh vẫn lại là có thể tìm đến vị trí ngồi xuống.
Thấy trên trán cô thấm một chút mồ hôi, anh đưa tay, ngón tay dài lau đi một tầng mồ hôi mỏng cho cô, thanh âm nhu hòa: “Có phải gặp ác mộng hay không?”
Danh Khả lắc lắc đầu, muốn ngồi dậy nhưng anh ngồi ở chỗ kia, trái lại chặn cô không có không gian, muốn ngồi dậy còn phải chờ anh đứng lên trước mới được.
“Vẫn còn ngủ sao?” Đầu ngón tay anh rơi vào trên trán cô, lành lạnh, không biết là trán cô lạnh lẽo, hay là nhiệt độ đầu ngón tay anh quá thấp: “Xem ra em cực kỳ mệt mỏi, lại ngủ một hồi?”
“Không ngủ rồi.” Đã bình minh, y tá cùng bác sĩ cực kỳ mau trở lại kiểm tra cho anh, người nhà người bệnh lúc này lại vẫn ngủ, nhiều không tốt.
Mặc dù cái xưng hô người nhà người bệnh này, hảo kỳ quái. . .
“Thời gian còn sớm, lại nằm một hồi đi.” Biết rõ cô muốn ngồi dậy, Mộ Tử Khâm không chỉ có không có tránh ra ngược lại nghiêng người về phía trước, hướng cô áp chế vài phần.
“Tử Khâm. . .” Danh Khả hoảng sợ, thấy anh áp xuống tới, muốn né ra mà lại không chỗ có thể trốn, cảm giác được thân hình anh trầm trọng đặt ở trên thân mình, còn có ý tứ càng đè càng chịu đựng, cô gấp đến độ trán nhịn không được lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng: “Tử Khâm, đừng như vậy, bác sĩ rất nhanh sẽ đến.”
“Anh nhớ em.” Thanh âm của anh oa oa, sức nặng thân thể theo động tác đè xuống của anh có hơn phân nửa đặt ở trên người cô, anh cúi đầu, môi mỏng để sát vào bên tai của cô: “Mấy ngày nay ở kho hàng, anh một mực nghĩ, nếu anh trở về không được, em có thể chảy mấy giọt nước mắt cho anh hay không?”
“Tử Khâm. . .” Nói như thế nào tới loại sự tình này rồi hả ? Nghe anh vừa nói như vậy, còn muốn nói anh một người bị nhốt trong kho hàng cũ, một mình bất lực cùng cô đơn đối mặt mấy tên bắt cóc kia, trong lòng nhịn không được vừa chua xót vài phần, cô ôn nhu an ủi: “Không phải đã trở lại sao? Về sau chúng ta không đi những cái địa phương nguy hiểm này, nhất định sẽ không gặp mặt cái loại người này.”
....