Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 192: Chương 192




Chương 193. Anh, cũng sẽ nghe lời

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng kịp, Đỗ Thiên Thiên đã chụp tay, dắt cô vui vẻ nói: “Nhanh đi ăn một bữa, đều đã đói bụng.”

Danh Khả ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ một cái, vẫn có vài phần bất an như cũ, người tôn quý giống như anh vậy thật sự có thể trong ngõ nhỏ loại này ăn sao?

Bên trong tất cả đều là quán nhỏ, không có địa phương cao cấp gì, muốn tìm một chỗ an tĩnh cho anh ngồi xuống cũng là khó khăn, hôm nay là Chủ nhật, người nhiều như vậy, đi vào là muốn chen lách.

Bắc Minh Dạ chỉ là mím môi, bước đi đi về phía cô.

Vừa thấy bàn tay to của anh duỗi ra phía trước, Danh Khả liền biết người này muốn ôm cô, Đỗ Thiên Thiên ở trong này cô như thế nào có thể để cho anh ôm lên? Vội vàng kéo Đỗ Thiên Thiên nhanh chóng xâm nhập đến trong ngõ hẻm, không dám quay đầu liếc nhìn anh một cái.

Ánh mắt thâm u Bắc Minh Dạ rơi vào bóng dáng của cô, thấy các cô đã đi vào, mới đem bàn tay to thu trở về ở trong túi quần bước ra bước ra hai chân thon dài vượt qua bước chân các cô.

Trong ngõ nhỏ người thật sự rất nhiều, hơn nữa bây giờ còn là thời điểm ăn cơm trưa, các cô ngay cả tìm chỗ ngồi đều đã khó, đến cuối cùng còn phải cùng người khác hợp lại bàn.

Danh Khả cùng Đỗ Thiên Thiên ngồi xuống đều có chút băn khoăn bất an, để cho Bắc Minh tiên sinh đến loại địa phương này đã đủ khó xử, bây giờ còn muốn cùng người ta hợp lại bàn. . .

Nhưng nhìn Bắc Minh Dạ nhưng không có một chút biểu tình khó xử, bất quá anh mang theo mắt kính lớn như vậy, cho dù có những cái vẻ mặt này cũng đều bị mắt kính chắn đi.

“Tớ đi lấy đồ ăn, các ngươi ở chỗ này chờ ta.“.” Đỗ Thiên Thiên đứng lên, thật sự là Bắc Minh Dạ ngồi ở chỗ này, khí tràng quá mức cường hãn, cô nếu là tiếp tục ngồi ở chỗ này chỉ sợ trái tim mình chịu không nổi.

Cũng khó vị nam sinh ngồi ở đối diện anh, còn có thể nuốt trôi, đổi lại là cô, có một nhân vật như vậy ngồi xuống đối diện chính mình cô khẳng định vội vàng vài ngụm liền rời đi, đem vị trí tặng cho anh.

Mới nghĩ như vậy, nam hài hơn hai mươi tuổi ban đầu ngồi ở chỗ kia bỗng nhiên đứng lên, cầm bóp tiền thanh toán tiền bạc cho lão bản, vội vàng rời khỏi, đi được nhanh như vậy, cực kỳ rõ ràng một bộ chạy mất dép.

Danh Khả cùng Đỗ Thiên Thiên nhìn nhau một cái, thiếu chút nữa nhịn không được nở nụ cười.

Đỗ Thiên Thiên nén cười, đi đến quán cách đó không xa lấy đồ ăn cho bọn họ.

Danh Khả nhịn không được vụng trộm chăm chú nhìn Bắc Minh Dạ ngồi ở bên người, trong lòng lại nói thầm, người này sự có phần dọa người, cư nhiên ngay cả nam sinh lớn như vậy đều bị anh dọa chạy.

Bắc Minh Dạ lại có vẻ có vài phần vô tội, anh vừa rồi cái gì cũng chưa làm, chỉ là nhàn nhạt liếc nam sinh kia một cái, ai biết anh ta lại sợ tới mức ngay cả chiếc đũa đều đã ném xuống, cứ như vậy chạy, anh không nhớ rõ trong mắt chính mình có cái ý tứ cảnh cáo gì, là chính anh ta nghĩ quá nhiều thôi.

Nghiêng đầu nhìn Danh Khả một cái, ánh mắt nhạt nhẽo, trong nhạt nhẽo lại lộ ra một chút khí tức khiến người say mê “Mắt kính của tôi có thể tháo xuống sao?”

Danh Khả ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, một cặp mắt vô tội chớp chớp, hoàn toàn không biết anh nói như vậy là có ý tứ gì.

Không muốn mang, tháo xuống chính là, hỏi cô làm cái gì?

“Cô đeo cho tôi.” Anh lại nói một câu, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại rõ ràng có phần không kiên nhẫn.

Danh Khả lúc này mới phản ứng kịp, bởi vì cô cho anh đeo, cho nên, anh không biết hiện tại có phải có thể tháo xuống hay không hả ?

Bắc Minh Dạ cũng sẽ có một ngày nghe lời? Mặt trời hôm nay cũng không có mọc từ hướng tây.

Thoáng nhìn vẻ mặt càng thêm không kiên nhẫn trên mặt anh, trái tim nhỏ của cô hơi hơi run rẩy, vội vàng chủ động đưa tay giúp anh đem mắt kính tháo xuống, gấp xếp tốt thả lại đến trong túi áo của anh.

“ Tôi chưa nói không cho anh tháo xuống.” Sau khi nói như vậy, lại cảm thấy được một câu này tựa hồ rất không thoả đáng, tiểu tâm can nhịn không được lại run lẩy bẩy.

Nói như vậy, có phải gián tiếp tán thành cách nói của anh là cô đeo cho anh không cho anh tháo cho nên anh mới vẫn không tháo hay không? Nhưng anh. . . Làm sao có thể sẽ nghe lời như vậy? Đây quả thực quá thần kỳ rồi.

Bắc Minh Dạ không hề để ý cô, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua xung quanh, trên bàn xung quanh có ba nữ tử ăn cái gì cũng vụng trộm nhìn anh.

Bị tầm mắt của anh đảo qua, hô hấp ba người bị kiềm hãm, một người trong đó cắn đầu lưỡi chính mình, đau đến cô thiếu chút nữa kinh hô.

Danh Khả xoa nhẹ huyệt thái dương chính mình, chỉ cảm thấy mang theo anh ra ngoài cảm giác chính là dẫn theo quốc bảo, đi tới chỗ nào ánh mắt kinh diễm liền theo tới, loại tư vị này chính mình thật sự hình dung không đến.

“Cậu vì cái gì đi theo tớ?” Trước khi Đỗ Thiên Thiên trở về cô vẫn lại là nhịn không được đem vấn đề một buổi sáng kìm nén hỏi ra miệng: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”

“Chủ nhật.” Anh nhàn nhạt đáp lại hai chữ, tầm mắt rơi vào trên mặt cô, bỗng nhiên môi mỏng cong một cái, ném ra một câu hù chết người không đền mạng mà nói: “Tôi sợ ít nhìn cô một hồi cô cũng sẽ bị nam nhân khác câu dẫn hồn, lại muốn từ bên cạnh tôi rời khỏi.”

Hô hấp Danh Khả rối loạn, biết rõ anh chỉ nói đùa, nhưng vì một câu nói đùa tim đập bỗng nhiên gia tốc.

Cô cúi đầu né tránh tầm mắt của anh, dù sao chính là không nhìn anh, biết rõ anh nhìn chính mình cô cũng chỉ làm như nhìn không thấy.

Rất nhanh Đỗ Thiên Thiên liền cầm một đống đồ ăn trở về, có chiên, có nướng, cũng có hấp, tất cả đều là gì đó nữ hài tử các cô thích ăn.

Sau khi bỏ xuống cô ấy lại chạy tới, không quá bao lâu liền lại bưng một mâm mì xào còn có một phần cơm rang, đặt trước mặt Bắc Minh Dạ, hướng anh ngại ngùng cười cười: “Xấu hổ, Bắc Minh tiên sinh, tôi thật sự không thể tưởng được có thứ gì đó thích hợp anh.”

Bắc Minh Dạ không nói lời nào, cũng không để ý đến cô.

Đỗ Thiên Thiên tựa hồ quen lạnh lùng của anh, ngược lại nhìn Danh Khả.

Danh Khả có phần bất đắc dĩ, để cho cô ấy ngồi xuống, chính mình đứng lên, qua đi coi, cái sạp này quả thật không có thích hợp Bắc Minh Dạ, cô lại chạy đến cái sạp khác, ở trong ngõ hẻm nhỏ một đường qua đi, đi tới một vòng trong tay liền nhiều hai phân đông tây.

Một phần trứng tráng tươi, một cái khác cũng là cơm rang, bất quá, cơm rang này cùng Đỗ Thiên Thiên vừa rồi bất đồng, cơm rang này bên trong không có thả hành lá.

Đỗ Thiên Thiên nhìn cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt nghi hoặc.

Danh Khả nhẹ giọng nói: “Anh không ăn hành lá.”

Đem cơm rang thả tới trước mặt Bắc Minh Dạ, lấy thìa ra nhúng nước nóng mới đưa cho anh.

Bắc Minh Dạ nhận lấy, cúi đầu liền bắt đầu ăn.

Danh Khả ngồi xuống tại bên cạnh anh, vừa quay đầu lại, mới nhìn đến Đỗ Thiên Thiên đang không hề chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, cô trừng mắt nhìn, vẻ mặt kinh ngạc: “Làm cái gì? Trên mặt tớ có cái gì?”

“Cậu...”

Đỗ Thiên Thiên nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Bắc Minh Dạ, cảm thấy được hai người kia hảo kỳ quái, Khả Khả giống như đối với thói quen Bắc Minh tiên sinh hiểu biết được một rõ hai ràng như vậy, mà Bắc Minh tiên sinh đối với Khả Khả lại tựa hồ có phần nói gì nghe nấy.

Cô khụ một tiếng, đem ý nghĩ đáy lòng chính mình dụi tắt xuống, không phải nói gì nghe nấy, chỉ là tựa hồ quen Khả Khả hầu hạ, chỉ có cô ấy cho anh gì đó anh mới nguyện ý ăn.

Quan hệ hai người như vậy, thật sự làm cho người ta rất kinh ngạc, thấy thế nào, như thế nào giống một đôi.

Nhưng, khụ khụ cùng Bắc Minh tiên sinh làm sao có thể là một đôi? Ý tưởng này. . . Quá không hiện thực chút.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.