Chương 21. Muốn đánh cuộc với anh hay không
Editor: Quỳnh Nguyễn
Nhưng dù cho cái gì cô đều đã nhìn không tới lại vẫn lại là cảm nhận được một loại không khí nghiêm khắc đáng sợ không hiểu, giống như là sau lưng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình, những cái ánh mắt này, có lẽ là tràn ngập xem thường cũng có lẽ là băng lãnh vô tình như chủ nhân Đế Uyển này.
Cho dù như thế nào, cho dù là toàn thân nổi da gà, cô vẫn lại là từng bước một băng qua sân đi đến trước cửa đại sảnh.
Một người đàn ông hơn bốn mươi đứng ở cửa đại sảnh, toàn thân ông mặc quần áo lao động ngắn gọn, tay áo dài quần dài, ở loại trời tháng sáu cũng bất giác oi bức, vẻ mặt bình yên ung dung thoải mái.
Cô không có gặp qua người đàn ông này, trên thực tế, lần trước cô tới là hôn mê, cũng không biết là bị người nào ôm trở về, lúc đi cũng là vội vàng, căn bản không có gặp qua bao nhiêu người.
Duy nhất nhìn thấy là nữ giúp việc thu dọn ở cửa, còn có cô gái dọn dẹp vệ sinh ở cầu thang, trở lại trong sân chính là mấy cái người đàn ông diện mạo thấy không rõ kia vây quanh...
Suy nghĩ đến một màn khủng bố kia, cả người nhất thời từ đầu đến chân lại lạnh vài phần, cô theo bản năng lôi kéo quần áo, trong lòng lại bắt đầu vô cùng bất an.
“Tiểu thư mời.” Quản gia Mạnh Kỳ dẫn cô đi tới lầu hai, dọc theo đường đi không có lời nói dư nửa câu, mãi đến ngoài cửa phòng Bắc Minh Dạ, ông vẫn mặt không chút thay đổi như cũ, nhìn cô nói: “Tiên sinh đang tắm, mời Danh Khả tiểu thư ở bên trong yên lặng chờ đợi.”
Thấy Danh Khả không muốn đi vào, ông nhíu nhíu mày lại thúc giục: “Danh Khả tiểu thư, mời.”
Danh Khả vẫn lại là nhìn chằm chằm chiếc giường lớn trong phòng, ánh mắt có vài phần đờ đẫn, không biết là muốn nổi lên cái gì, cả người có phần tinh thần hoảng hốt, chính là không muốn đi vào.
“Danh Khả tiểu thư!” Lần này, Mạnh Kỳ tăng thêm ngữ khí.
Danh Khả bị thanh âm ông hoảng sợ, không chỉ có không có đi vào, ngược lại hướng phía sau lui nửa bước, không hiểu kháng cự với cái giường này.
“Danh Khả tiểu thư như là đã đến đây, cố gắng dùng chút phương thức mạc danh kì diệu đi làm tiên sinh vui, tiên sinh không có gì đặc biệt yêu thích, nhưng không thích nhất người mắc cỡ ngại ngùng.” Mạnh Kỳ cúi đầu nhìn cô, ngữ khí đã bắt đầu không kiên nhẫn.
Ngẩng đầu chống lại ánh mắt rõ ràng có khinh thường của ông, Danh Khả chỉ là nhìn ông một cái, hít sâu một hơi yên lặng tiến vào.
Những người này đều tưởng rằng cô muốn bay lên ngọn cây, tới câu dẫn Bắc Minh Dạ, dù sao trong mắt bọn họ Bắc Minh Dạ cái gì cũng không thiếu, phụ nữ cũng tuyệt đối không thiếu, phụ nữ tới nơi này trừ bỏ là yêu thương nhung nhớ còn có thể làm cái gì?
Có lẽ liền ngay cả chính cô cũng muốn không rõ, anh muốn phụ nữ chỗ nào tìm không thấy? Đừng nói đi tìm, chỉ có tùy tiện chỉ một ngón tay thôi, phụ nữ lập tức bổ nhào tới cũng là vô số kể.
Vì sao anh nhất định phải tốn nhiều thời gian và tinh lực như vậy tới khi dễ cô loại cỏ dại không tính là tuyệt sắc này? Cho dù thật sự muốn ngây ngô, trong đại học cũng còn nhiều mà, thậm chí anh muốn học sinh cao trung trẻ trung các loại, cô cũng tuyệt đối tin tưởng cô gái nguyện ý yêu thương nhung nhớ không đếm được.
Anh cần gì muốn lựa chọn một người căn bản vô tâm hầu hạ anh? Lại còn vì đạt được cô tìm nhiều thủ đoạn lấy di động Danh San như vậy, thậm chí điều tra toàn bộ tư liệu trường học cùng với trong nhà?
Ý nghĩ những cái kẻ có tiền này cô thật sự không hiểu, nhưng ảnh chụp San San trong tay anh, cho dù có phải cô hiểu hay không, tối nay cô cũng không thể không tới.
Cửa phòng sau lưng cô bị đóng, thanh âm đóng cửa không lớn, thậm chí động tác người ra cửa nghe được đều là thật cẩn thận, đủ thấy người đàn ông kia tôn kính với Bắc Minh Dạ, nhưng tiếng đóng cửa rất nhỏ này vẫn lại là dọa cô nhảy dựng.
Quay đầu nhìn cửa phòng bị đóng chặt chẽ, trong lòng nhất thời lại sợ hãi.
Cô đứng ở nơi đó, không biết là tiếp tục đi vào hay là quay đầu rời khỏi phòng này, nhiều lần nghĩ muốn tông cửa xông ra nhưng suy nghĩ đến những cái ảnh chụp Danh San này, mới vừa bước ra lại nhịn không được thu trở về.
Phòng rất lớn, bố trí không tính xa hoa, vô cùng đơn giản, đơn giản lại lộ ra khí tức tôn quý tao nhã, cùng chủ nhân nó một dạng.
Không thể không nói, dứt bỏ những cái này lời nói ác liệt cùng hành vi Bắc Minh Dạ, cả người anh làm cho người ta cảm giác quả thật là cực kỳ tôn quý bất phàm, giống như vương giả trời sinh.
Chỉ là.. Cô cắn cắn môi, trong lòng vẫn lại là khinh thường.
Cho dù là vương giả, kia cũng nhất định là cái Bạo Quân, một cái quân vương tàn bạo bất nhân!
Ánh mắt không cẩn thận quét đến chiếc giường lớn cách đó không xa, nhớ tới đêm đó chính mình ở trong này thiếu chút nữa bị anh muốn, suy nghĩ, một lòng nhất thời lại nhịn không được một trận run rẩy.
Có lẽ... Có lẽ nói chuyện thật sự không cần thiết nói ở trong phòng, nói ở trong này.... Có phải hay không anh lại sẽ đẩy cô ngã xuống giường?
Trong lòng một trận sợ run, càng nghĩ càng sợ hãi, cũng càng nghĩ càng cảm thấy được chính mình không nên tiếp tục đợi ở chỗ này, tay nhỏ của cô dùng lực giữ ở trên ngực, rốt cục cắn răng một cái xoay người đi tới ngưỡng cửa.
Cô không thể tiếp tục đợi ở chỗ này, tiếp tục ở lại, tối nay anh nhất định sẽ làm cô!
Những cái ý nghĩ đáng sợ này vẫn quấn quanh trong đầu, cô sợ tới mức không khỏi lại nện bước nhanh hơn, nhớ lại rời đi phòng này trước lại nói.
Nhưng đầu ngón tay cô mới vừa va chạm vào tay nắm cửa phòng, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị kéo ra, thanh âm đáng sợ trầm thấp từ tính không nhanh không chậm vang lên: “Em chỉ cần bước ra một bước, anh bảo đảm tối hôm nay ảnh chụp em gái em sẽ lan tràn trên mạng.”
Đầu ngón tay Danh Khả ngừng một trận, tay nhỏ rơi vào trên tay nắm cửa, lại một chút không dám dùng lực kéo ra.
Cô hít vào một hơi, ngay cả dũng khí quay đầu liếc anh một cái đều không có.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân anh đi đường, vững vàng hữu lực, cũng không tính quá nặng, người tựa hồ chạy tới tủ rượu bên cạnh, một tay lấy chai rượu, một tay lật chuyển cái chén, tiếng rót rượu tính cả lời nói của anh chậm rãi vang lên: “Muốn cuộc với anh hay không? Nếu ảnh chụp truyền ra, thời gian cả đêm lượng tải xuống thấp hơn một triệu lần, anh đem 30% cổ phần tập đoàn Đế Quốc tặng cho em như thế nào?”
Danh Khả cắn môi, ngực bởi vì hô hấp dồn dập không ngừng lên xuống, năm ngón tay dùng lực níu chặt tay nắm cửa phòng, lại một chút không dám mở cửa ra.
Một triệu lần... Bị tải xuống một triệu lần, Danh San về sau còn có thể làm người sao? Cái ma quỷ này!
Cô chỉ biết nếu anh có thể để cho chính mình tới, liền nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy.
Ban ngày bên trong trường học lời anh nói ở bên tai mình nói qua lại vẫn quanh quẩn không dứt.
Tối nay đem chính mình tắm sạch sẽ, chờ anh nhấm nháp...Lời nói tà ác như vậy, khiến cho cô cả ngày tâm thần không yên, giống như chim chóc hoảng sợ, hoàn hoàn toàn toàn tìm không thấy một chút cảm giác an toàn.
Cô hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống lòng tràn đầy sợ hãi cùng phẫn nộ, rốt cục quay đầu đối mặt anh.