Chương 233. Tôi không muốn giẫm lên anh
Editor: Quỳnh Nguyễn
“Còn nhìn tôi như vậy tôi không ngại để cho Dật Thang xuống xe.” Sắc mặt Bắc Minh Dạ trầm, cố ý lạnh giọng nói.
Danh Khả nháy mắt, nháy một hồi lâu mới bỗng nhiên nhớ tới lời anh nói như vậy, nhất thời hít vào một hơi, cuống quít xoay mặt.
Để cho Dật Thang xuống xe. . . Nam nhân này quả thực quá đáng giận rồi ! Ngay trước mặt Dật Thang nói ra lời bì ổi như vậy, anh cũng không thẹn thùng.
Làm cho người ta xuống xe, kia không rõ ràng muốn cùng cô. . .
Bất quá nam nhân này chính là như thế này, trước kia cũng không phải chưa từng có loại sự tình này, Dật Thang đối với bọn họ toàn bộ đại khái đều đã hoàn toàn rõ như bàn tay, quá khứ nhiều lần làm cho người ta “Xuống xe”như vậy , hiện tại thẹn thùng tựa hồ cũng không có gì ý nghĩa rồi.
Cô níu chặt của anh vạt áo, mượn một chút khí lực kia để cho chính mình ngồi thẳng người trong lòng anh, ngẩng đầu liền đối với ánh mắt cười như không cười của anh, cô sửng sốt, vội vàng cúi đầu, muốn từ trên người anh bò xuống.
“Cùng nhau ôm ấp. . . Rất tốt.” Tại thời điểm cô sắp từ trên người anh rời khỏi, anh thấp thấp trầm trầm nói một câu như vậy, bỗng nhiên hai tay rơi vào dưới nách cô, một tay ôm cô để cho cô lại ngồi vào trên đùi của anh.
Vượt qua. . . Ngồi!
Danh Khả luống cuống, nắm tay nhỏ lại theo bản năng nắm chặt.
Anh buông xuống mắt nhìn cái tay nhỏ nắm chặt kia, nhịn không được trầm thấp nở nụ cười hai tiếng: “Tôi như thế nào tìm cái nữ nhân bạo lực như vậy? Luôn luôn động một tí nghĩ muốn đánh tôi.”
Đánh anh. . . Thật là chuyện tình tươi mới tới cực điểm, bao nhiêu nữ nhân hận không thể có cơ hội có thể lấy lòng anh, cô a? Cư nhiên luôn luôn nghĩ đánh cho anh một trận.
Nghe vậy, Danh Khả chậm rãi buông tay ra, giật giật môi mỏng, lại không biết nên nói cái gì.
Bị anh nhìn thấu chính mình muốn đánh anh **, còn có cái gì không dám? Kia căn bản chính là hành vi tiềm thức, cả chính mình đều đã khống chế không được.
Bất quá. . . Đầu bỗng nhiên hiện lên một màn như thế, cô đem Bắc Minh Dạ cho tới nay đều đã cao cao tại thượng, cao ngạo không ai bì nổi giẫm lên dưới chân, hung hăng một cước đạp xuống đi... Không, không đúng, là hung hăng giẫm lên, rất nhiều chân rất nhiều chân giẫm lên đến anh đau nhức hô ra tiếng, giẫm lên đến anh hướng cô cầu xin tha thứ. . .
Bộ dáng Bắc Minh Dạ cầu xin tha thứ không biết có bao nhiêu động lòng người?
Suy nghĩ, cư nhiên nhịn không được “Vèo” một tiếng cười ra, mãi đến cằm căng thẳng, mặt bị anh nắm giơ lên, thấy rõ ánh sáng đáy mắt anh thâm u cô mới giựt mình cảm giác chính mình thất thố, vội vàng kinh hô: “Tôi không muốn giẫm lên anh!”
Nói cho hết lời, cô nhất thời hận không thể đem đầu lưỡi chính mình cắn đi.
Cô. . . Lại còn nói lỡ miệng!
Một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trắng xanh, lại nhìn anh như tiếp tục tiếp sát chính mình, trong lòng cô hoảng hốt, thiếu chút nữa ngay cả nước mắt đều đã rơi ra: “Thực xin lỗi, tiên sinh, thực xin lỗi! Tôi không phải... Tôi...”
“Không phải cố ý muốn đem tôi giẫm lên dưới chân?” Nữ nhân này, thì ra lá gan cư nhiên lớn như vậy, thật đúng là nghĩ thế nào đi đánh anh.
Anh như thế nào cũng không biết sâu trong nội tâm của cô cư nhiên thật có một mặt bạo lực như vậy?
Danh Khả thật sự cũng bị anh làm cho sợ hãi, thân thể theo bản năng hơi hơi run rẩy lên, sợ chính mình chọc giận anh làm cho anh bỗng nhiên lại phát động ngoan độc, trực tiếp ở trong này hành hung cô.
Hiện tại sắc mặt anh. . . Thật sự không làm sao đẹp.
Bất quá Bắc Minh Dạ chỉ là an tĩnh nhìn chằm chằm cô, đáy mắt sáng tối khó phân biệt, nhưng trừ bỏ nhìn chằm chằm, cũng không có làm cái gì.
Một lúc sau, hai mảnh môi mỏng so với hoa hồng còn muốn nhìn tốt hơn bỗng nhiên liền cong, ánh sáng đáy mắt cũng tụ tập một chút, đến sau cùng mà lại bật cười.
Tiếng cười trong sáng, nghe được phân sung sướng mà thả lỏng kia, dù cho vẫn trầm thấp theo thói quen như cũ, nhưng tại trong trầm thấp có một phần càn rỡ thoải mái khác.
Cười như vậy. . .
Tay Dật Thang vừa trượt, thiếu chút nữa không có nắm chặt tay lái, từ trong kính chiếu hậu nhìn, thấy không rõ biểu tình trên mặt anh, nhưng tiếng cười trong sáng này lại rõ ràng như cũ, Động lòng người. . . Như thế.
Bỗng nhiên trong lúc đó anh ta lại có chút xúc động bắt đầu chuyển động, đi theo bên người tiên sinh nhiều năm như vậy, tự anh đem chính mình cứu trở về tới, anh ta liền vẫn đi theo bên cạnh anh, mười mấy năm đây là lần đầu tiên anh ta từ trong miệng Bắc Minh Dạ nghe tiếng cười sung sướng như thế.
Mười mấy năm qua đi, cười của anh, trên cơ bản đều là không tiếng động, từ vừa mới bắt đầu vài năm kia, anh vẫn bày ra mặt chưa bao giờ thích cười, càng về sau dần dần đem ý cười giả dối kia treo tại bên miệng, một đường tới đây, khi nào nghe qua tiếng cười anh tươi đẹp như vậy?
Tiếng cười này như nắng ấm tháng ba chỉ là trong khoảnh khắc liền đã xâm nhập nội tâm người.
Anh ta nhẹ thở ra một hơi, một lần nữa đem tâm tư trở về việc lái xe, chỉ là, kích động trong lòng vẫn khó có thể che dấu như cũ.
Danh Khả tiểu thư thật đúng là có biện pháp, cư nhiên có thể làm cho tiên sinh cười đến tùy ý như vậy!
Danh Khả cũng không biết Bắc Minh Dạ bỗng nhiên sẽ cười đến thoải mái như vậy, cô vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng anh không chỉ có không có tức giận, ngược lại nở nụ cười.
Cười như vậy, chân thành, thẳng thắn không có một chút giả dối ở bên trong, cô không phải lần đầu tiên nghe anh cười như vậy, nhưng là lần đầu tiên gần gũi nhìn ý cười khóe môi anh sung sướng như vậy.
Nam nhân này vốn là bộ dáng khuynh thành điên đảo chúng sinh, hiện tại khóe môi có ý cười thiệt tình, cả người anh xem ra liền càng thêm chói mắt, giống như trên người sẽ tự nhiên phát sáng, toàn thân dập dờn từng vòng sáng bóng động lòng người , làm cho cô. . . Nhịn không được tim đập bùm bùm.
Khuôn mặt này, nam nhân này. . . Thật sự rất đẹp mắt. . .
“Thích không?” Thanh âm anh thấp thấp trầm trầm chẳng biết lúc nào ở bên tai, trong đó lại vẫn trộn lẫn một chút cười nhè nhẹ.
Căn bản không cần muốn, cô gật gật đầu, rầu rĩ địa đáp lại nói: “Đẹp.”
“Nếu đẹp, vậy. . . Hôn tôi.” Anh từ từ để sát vào, thanh âm giống như mang theo ma lực mê hoặc lòng người, ở trong lỗ tai Danh Khả giống như chú ngữ.
Cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm những gì, chỉ là nghe đến câu nói “Hôn tôi” kia của an, lại nhìn tuấn nhan anh càng ngày càng tiếp sát, động tác đi theo khát vọng tiềm thức, ngẩng đầu lên, môi mỏng hướng trên môi anh ấn đi. . .
Sau hai giây, bên trong thùng xe phía sau bỗng nhiên truyền đến nữ hài tử thất kinh thét chói tai, ở giữa còn trộn lẫn tiếng cười sang sảng của nam nhân, hai loại thanh âm dây dưa cùng một chỗ, từ từ dung hợp, soạn ra một khúc nhạc động lòng người. . .
Bên trong nhà hàng Tây, Danh Khả nhìn chằm chằm vào mười ngón chính mình xoắn cùng một chỗ, miệng nhỏ hơi hơi kêu la lên, cực kỳ rõ ràng đang tức giận.
Bất quá đối tượng cô tức giận không phải người khác, nhưng là chính cô!
Vừa rồi cô. . . Ở trong xe, cư nhiên chính miệng nói Bắc Minh Dạ đẹp, còn chủ động. . . Hôn anh. . .
Suy nghĩ đến những cái đoạn ngắn này, mặt nhất thời lại sung huyết đỏ bừng.
Cô cư nhiên mạc danh kì diệu bị anh mê thần hồn điên đảo, sau đó hôn anh, hôn ác ma vẫn bắt buộc cô vẫn khi dễ cô!
Cô tại kia sao có thể như vậy, cư nhiên làm ra chuyện như vậy!
“Lại xoắn tiếp xuống đầu ngón tay muốn chặt đứt.” Đối diện bàn ăn truyền đến thanh âm Bắc Minh Dạ vẫn trầm thấp như cũ, cực kỳ rõ ràng, trong thanh âm còn có vài phần ý cười sung sướng còn sót lại.
Trái ngược với Danh Khả bực mình, Bắc Minh Dạ lại có vẻ thoải mái quá nhiều, nhớ tới nụ hôn vừa rồi cô chủ động đưa lên, đến bây giờ lại vẫn có vài phần quyến luyến.
....