Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 234: Chương 234




Chương 236. Tiểu quản gia của anh

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả không muốn hoài nghi suy nghĩ chính mình, nhưng, đó là sự thật.

Kỳ thật quan hệ hai người rất không dễ dàng mới tốt chút, ngày của cô cũng rất không dễ dàng mới tốt chút, chính là chính cô cũng không muốn lại trở lại từ trước như vậy.

Vẫn bị bắt buộc, vẫn chỉ có thể tại anh đối đãi thô bạo khóc rơi lệ, thậm chí kinh hồn táng đảm, cái loại tư vị này, người chưa thử qua nhất định sẽ không biết có bao nhiêu khó chịu.

“Tiên sinh, trở về Đế Uyển sao?” Dật Thang đằng trước thật cẩn thận hỏi.

Bắc Minh Dạ không nói lời nào, không có nửa điểm đáp lại.

Dật Thang nhịn không được luống cuống, thái dương nhất thời chảy ra một chút mồ hôi, không đáp ứng, vậy anh. . . Anh cũng sẽ không suy đoán tâm tư tiên sinh, nhất là dưới tình huống hiện tại.

Danh Khả cũng có chút hoảng , anh không phải đang giận cô, nhưng cô không biết anh bực mình chút gì, vừa rồi cũng cùng cô nói chuyện nhiều mà thôi, cô chung quy có phần quan hệ phải hay không?

“Tiên sinh, tôi...Tôi muốn đi một chỗ.” Cô nhỏ giọng nói.

Bắc Minh Dạ vẫn lại là không nói lời nào, ngón tay dài cạnh cửa xe nhẹ nhàng gõ, vô ý thức gõ, Danh Khả cũng biết anh lại muốn hút thuốc, nhưng cư nhiên chịu đựng không lấy ra.

Cô hít sâu một hơi, lại nổi lên dũng khí nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, theo giúp tôi đi cửa hàng một chuyến được chứ?”

Trong lòng Dật Thang cực kỳ xoắn xuýt, không biết rốt cuộc là muốn đi cửa hàng hay là trở về Đế Uyển, tiên sinh căn bản không nghĩ để ý bọn họ, anh ta như thế nào liền đối với Danh Khả chờ mong a? Nếu cô có thể đem phiền chán phiền táo an ủi tiếp xuống. . .

Nhưng Danh Khả thật sự không biết như thế nào đi trấn an Dã Lang không hiểu phiền chán này, cô. . . Cô cũng không có kinh nghiệm dỗ nam nhân a!

Nhưng mà cô cùng Dật Thang đều đã rất rõ ràng, nếu không có thể dỗ anh, đêm nay cô nhất định sẽ không dễ chịu, ngày mai, Dật Thang cũng nhất định không tốt lắm. . . Đối mặt với mặt tiên sinh tối như mực, có thể được chứ?

Dưới áp lực, người sống sót cho tới bây giờ liền không có vài người.

“Tiên sinh. . .” Danh Khả lại đi tiếp sát bên người Bắc Minh Dạ, không có cảm giác anh có bất luận cái kháng cự gì đối với chính mình, cô lại qua đi một chút, trên cơ bản là gần sát anh.

Thật muốn hỏi anh một câu cô có phải chỗ nào làm được không tốt hay không, cô có thể thay đổi, thật sự không nghĩ muốn tối nay ở trên giường thừa nhận lửa giận của anh, bọn họ lại vẫn giống tối hôm qua như vậy có được hay không?

Nhưng mà anh không mở miệng nói chuyện, cô thật sự không có cách.

“Tiên sinh. . .”

Ánh mắt Bắc Minh Dạ rơi vào bên ngoài cửa sổ, không phải không nghĩ để ý cô, chỉ là không biết nên cùng cô nói như thế nào, anh không phải tức giận, mà là. . . Muốn để cho cô tiếp tục cùng đêm nay một dạng, tiếp tục “Tự chủ trương” . . .

Loại nói này anh nói không nên lời, cho nên, trong lòng buồn bực, tức giận đến tất cả đều là câu nói dư thừa chính mình kia.

Đầu Danh Khả không ngừng chuyển động, vẫn một mực suy nghĩ nên dùng cái phương thức gì, trong ngôn tình những cái nữ hài trêu chọc nam chủ tức giận nên như thế nào bình phục lửa giận của anh?

Dùng thân thể? Không, chết cũng không muốn, Bắc Minh Dạ thịnh nộ ở trên giường quả thực chính là dã thú, sau một đêm cô còn có thể còn sống, mỗi lần đều đã cảm thấy được là kỳ tích.

Không muốn dùng thân thể, kia. . .

Nhìn mặt anh gần trong gang tấc, cô bỗng nhiên cắn môi, nâng cằm lên liền hôn qua đi.

Chỉ hôn một phen, liền một chút chút như thế, nếu anh mất hứng, cô lập tức liền rời khỏi.

Nhưng không nghĩ tới là, lúc môi của cô vừa mới chạm khóe môi của anh, Bắc Minh Dạ bỗng nhiên liền đem cô lại kéo qua đi, cúi đầu, dùng lực hôn tiếp xuống.

Lại là một cái nụ hôn không có một chút kỹ thuật, chỉ hôn đến nữ hài trong lòng anh thiếu chút nữa chết ngất, lúc thả cô rốt cục cô dùng lực thở phì phò, trong lòng cũng oán thầm , nam nhân này cô thật sự cực kỳ hoài nghi anh sống hai mươi mấy năm , rốt cuộc có từng hôn qua nữ sinh chưa?

Kỹ thuật hôn vụng về thành như vậy, cũng thật sự là đủ rồi.

“Tôi thu hồi lời nói mới rồi, về sau cô tiếp tục quản, tôi không ý kiến.” Anh thấp giọng nói, thanh âm có vài phần khàn khàn, cực kỳ rõ ràng áp lực cái gì.

Danh Khả trừng mắt nhìn, giương mắt nhìn anh, nhìn một hồi lâu, đến thấy anh lại bắt đầu có vài phần buồn bực không hiểu cô mới bỗng dưng phản ứng kịp.

Thì ra anh bực mình là, cô đem lời nói anh vui đùa trở thành. . .

Lúc anh trầm mặt muốn đem cô lại một lần nữa đẩy ra hết sức, cô bỗng nhiên đưa tay ôm cổ của anh, ôm thật chặt, sợ anh đem chính mình ném ra như vậy.

“Vậy anh...Phải nghe lời.” Cô vùi mặt tiến vào trong ngực của anh, một khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng, thanh âm cũng là rầu rĩ, lại rõ ràng như cũ: “Hút thuốc thật sự đối với thân thể không tốt, không cần anh lập tức từ bỏ, nhưng nếu. . . Nếu có thể, mỗi ngày thử hút thiếu một điếu trước.”

Cảm giác được thân thể anh căng thẳng, cô hoảng sợ, lập tức từ trong ngực anh ngẩng đầu, cắn môi: “Là anh nói em có thể quản, anh không có ý kiến, anh . . . Không thể lật lọng.”

Bắc Minh Dạ trầm mâu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn cô đỏ lên, một hồi lâu, ánh mắt thâm thúy làm cho người ta hoàn toàn thấy không rõ mới nhu hòa tiếp xuống, ngón tay dài nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi cô, anh khẽ cười nói: “Được, nghe lời em, tiểu quản gia.” (Đổi xưng hô anh em cho ngọt, dù sao quan hệ hai người cũng thay đổi rồi. Xưng hô vậy thích hơn )

“. . .” Không nói gì, là vì quá rung động, Bắc Minh Dạ. . . Cư nhiên thật sự nguyện ý nghe cô!

Bất quá, tiểu quản gia. . . Xưng hô này có phải quá gì kia chút hay không?

Cảm giác được cái đồ nam tính chính mình ngồi ở dưới thân kia vẫn một mực cứng, chọc cô có vài phần hoảng hốt, cô vội vàng từ trên người anh bò tiếp xuống, thối lui đến cửa, cho anh đầy đủ thời gian tới thu thập chính mình.

Bắc Minh Dạ đè hai chân lên nhau, ngăn cản xấu hổ chính mình, ngón tay dài rơi vào cạnh cửa xe theo thói quen hơi hơi động.

Danh Khả lập tức nói: “Hôm nay, ít đi một điếu này, không cần hút.”

Anh mặt mày hơi hơi sáng, ánh mắt có nửa giây ngưng trệ, nửa giây sau, khóe môi kéo kéo, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không lại xem cô.

Danh Khả cũng không muốn khuấy đảo anh, hiện tại thân thể anh cứng thành như vậy, theo thời gian cấp cho anh bình phục.

Ngẩng đầu hướng ghế lái nhìn, cư nhiên không thấy được bóng dáng Dật Thang, lại hướng ngoài của sổ xe nhìn lại mới phát hiện xe sớm đã ngừng lại, bọn họ hiện tại đang ở garage tầng ngầm cửa hàng lớn.

Dật Thang tên kia. . .

Từ trước rất sợ hãi đối với tên kia, tựa như sợ hãi Bắc Minh Dạ một dạng, nhưng hiện tại mới phát hiện hai người kia tựa hồ cũng không đáng sợ như thế. . .

Cô im lặng ngồi ở trên ghế, lấy điện thoại cầm tay ra nhìn nhìn, sau đó liền ngoạn chơi trò chơi, thời điểm ngoạn chơi được vui vẻ, khóe môi liền nhịn không được treo lên mỉm cười ngọt ngào.

Vốn Bắc Minh Dạ đã cố gắng để cho kích thích chính mình bình phục tiếp xuống, nhưng hơi nghiêng đầu mà lại thấy bên môi cô tươi cười mê người như hoa, hỏa diễm rất không dễ dàng bình ổn lập tức lại cao cao dấy lên.

Anh thở ra một hơi, lại quay đầu xem ngoài cửa sổ, quyết định không xem cô rồi.

Sau năm phút đồng hồ, Danh Khả cân nhắc thời gian cất điện thoại di động, hướng anh tiếp sát vài phần: “Tiên sinh, hảo sao?”

“Đừng tới đây!” Anh thấp giọng quát, trong lời nói rõ ràng có vài phần áp lực nói không nên lời.

Danh Khả nháy mắt, một hồi lâu cứ như vậy nhìn anh, thời điểm biết anh cơ hồ nhịn không được hướng cô bổ nhào qua, cô nhếch miệng lên, lại nhịn không được nở nụ cười: “Hô hô, khà khà trách. . .”

Mặt Bắc Minh Dạ nhất thời đen thui, ánh mắt thâm trầm hướng cô quét tới.

Tại trước khi anh bạo phát, Danh Khả rất sợ chết nhanh chóng đẩy mở cửa xe, lập tức vượt qua tiếp xuống.

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.