Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 363: Chương 363




Chương 365. Một mảnh hỗn loạn

Editor: Quỳnh Nguyễn

Sau khi tuyên bố quán quân, người chủ trì nhìn xem chỗ ngồi khách quý một cái, vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Liệt như cũ, cả người nhất thời mồ hôi hơi lạnh, sợ chính mình hô Nam Cung Liệt anh không hiện ra, đến lúc đó không biết nên như thế nào xong việc.

Nên mọi người đến đây, đến bây giờ chưa thấy qua Nam Cung Liệt, có đúng nhiều người xem như vậy, dù cho không thấy được người cũng chỉ có thể kiên trì tuyên bố rồi.

“Cho mời khách quý Nam Cung Liệt tiên sinh trao giải cho quán quân Hiểu Ngọc chúng ta.” Lời này vừa mới nói xong, mọi người ngưng thần tĩnh khí, tất cả đều đang chờ Nam Cung Liệt lên đài.

Thời gian một giây một giây trôi qua, dưới đài an tĩnh vài giây, rốt cục bắt đầu có người nghị luận nhao nhao.

Đều đã tuyên bố một hồi lâu, như thế nào còn không thấy Nam Cung Liệt?

Trong lòng Danh Khả cũng có vài phần bất an, nhịn không được quay đầu nhìn Nam Cung Tuyết Nhi một cái.

Nam Cung Tuyết Nhi chỉ là cho cô cái thủ thế OK, cũng không nhiều nói.

Danh Khả lại bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Đại khái mười mấy giây đồng hồ, người chủ trì đang lại lần nữa nói chuyện, bỗng nhiên một đạo bóng dáng thon dài từ bên ngoài hội trường vội vàng tiến vào, bên người không có bất luận cái vệ sĩ gì, hơn nữa ngọn đèn hôn ám, mọi người tạm thời cũng không thấy rõ ràng là ai.

Khi anh đi đến dưới đài mà lên, rốt cục tất cả mọi người thấy rõ ràng rồi.

Nam Cung Liệt đến đây, cư nhiên tới vội vàng như vậy!

Nhưng đúng là vẫn còn đến đây.

Tiếp nhận micro người chủ trì đưa cho anh, ánh mắt Nam Cung Liệt lạnh nhạt hướng dưới đài đảo qua, bình tĩnh nói: “Trên đường có việc trì hoãn, thật có lỗi.”

Hai câu vô cùng đơn giản nói cho hết lời, liền đem micro giao trả lại cho người chủ trì, từ trong tay tiểu thư lễ nghi tiếp nhận huy chương, tự mình đi đến trước mặt Diệp Hiểu Ngọc đeo cho cô.

Dưới đài sau một lát trầm mặc, bỗng nhiên vang lên vỗ tay nhiệt liệt.

Không ít nữ hài rốt cục phản ứng kịp, hô to tên Nam Cung Liệt, dưới đài náo nhiệt thật sự.

Nam Cung Liệt vẫn lại là như vậy, đẹp trai đẹp trai khốc khốc, ngôn ngữ không nhiều lắm tiếc mực như kim, nhưng bởi vì cái dạng này, nhóm người nữ hài tử đối với anh lại càng sùng bái.

Vỗ tay không ngừng, tất cả hội trường phi thường náo nhiệt.

Đã có thể nháo nóng nhất, đèn nê ông phía trên sân khấu kia không biết vì cái gì bỗng nhiên rơi, nhưng vẫn do vật rơi hướng tới Nam Cung Liệt cùng Diệp Hiểu Ngọc nện xuống.

Người phía dưới thấy rõ ràng, tại nửa giây sững sờ, Nam Cung Tuyết Nhi bỗng nhiên đứng lên, kinh hô: “Liệt ca ca, cẩn thận!”

Nam Cung Liệt đã cảm giác được không ổn, lập tức muốn hướng một bên trốn, không ngờ Diệp Hiểu Ngọc cùng với anh bỗng nhiên đưa tay ôm anh, kinh hô: “Nam Cung tiên sinh, ta rất sợ, cứu ta!”

Liền một cái chần chờ như vậy, đèn nê ông đã hướng trên đầu Nam Cung Liệt đập bể tiếp xuống.

Tiếng kinh hô nổi lên bốn phía, “Bốp” một tiếng, ngọn đèn mà lại ở trong một cái nháy mắt bị đánh vỡ, hội trường nhanh chóng loạn thành một mảnh.

Danh Khả cũng sợ tới mức vội vàng đứng lên, muốn hướng đến trên đài nhìn xem tình hình.

Không ngờ phía sau lại truyền đến thanh âm Dương Nghi cùng Nam Cung Tuyết Nhi kinh hô, lại vừa quay đầu lại, dù cho trước mắt là một mảnh hôn ám, cô còn mơ hồ thấy có người kéo Nam Cung Tuyết Nhi hướng cửa bỏ chạy.

Giật mình, càng sợ tới mức cô ngay cả mồ hôi lạnh đều đã chảy ra ngoài.

Lúc này cái gì đều đã chẳng quan tâm, cầm lấy nước khoáng trên đài dùng lực hướng trên đầu người nọ ném tới, kinh hô: “Có bọn cướp, mau cứu người!”

Người nọ cực kỳ rõ ràng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị người phát hiện, một cái vô ý, bình nước khoáng kia liền đập bể đầu của anh ta, “Bốp” một tiếng, ở giữa ót.

Thân hình nam nhân quơ quơ, Nam Cung Tuyết Nhi lập tức từ trong khuỷu tay của anh ta vùng vẫy ra ngoài, nhìn thấy Danh Khả vượt qua ghế ngồi giám khảo hướng nơi này chạy tới, cô bé theo bản năng chạy vội tới, kinh hô: “Chị Khả Khả.”

Nhìn thấy cô bé hướng chính mình chạy tới, Danh Khả cái gì đều đã chẳng quan tâm, chạy tới dắt tay cô bé liền muốn hướng trong đám người thẳng đến trở về.

Không biết bọn cướp là ai, hiện tại tất cả hội trường tối như mực, chỉ cần các cô hỗn vào trong đám người, những người đó cũng không nhất định có thể tìm được Nha Nha.

Trong hội trường quả thật lộn xộn, mặc dù đại bộ phận người xem còn lưu tại trên bàn tiệc, nhưng có chút nhát gan, đã ở cửa ra dũng mãnh lao tới rồi.

Sân khấu truyền đến thanh âm tranh đấu, ai cũng thấy không rõ rốt cuộc là ai cùng ai đánh, phía sau hội trường mấy đạo bóng dáng vội vã tới rồi, đang nhanh chóng tiếp sát Danh Khả cùng Nam Cung Tuyết Nhi.

Danh Khả lôi kéo Nam Cung Tuyết Nhi, tính toán xuyên qua ghế ngồi giám khảo trở về đến trong đám người, không ngờ Du Phi Phàm chịu được kinh hách từ ghế ngồi giám khảo rời khỏi, mới ra tới liền cùng Danh Khả đâm phải.

Hai người đồng thời kinh hô một tiếng, Du Phi Phàm nhanh chóng té rớt, bốn vệ sĩ mới vừa chạy tới lập tức đem cô ta vây lại, che chở ở trong đó.

Thời điểm Danh Khả ngã xuống, rõ ràng còn có thể nhìn thấy tên bắt cóc kia đã đuổi tới phía sau các cô, không kịp nghĩ nhiều, cô kéo Nam Cung Tuyết Nhi một phen, đè cô bé ở dưới thân mình, thất thanh kinh hô: “Cứu mạng, có bọn cướp, cứu mạng!”

Tiếng kinh hô vừa mới ra khỏi miệng, người đã bị nam nhân kéo một phen, nam nhân vốn là hướng về phía Nam Cung Tuyết Nhi tới, nhưng bởi vì Danh Khả dùng thân thể của chính mình đặt ở trên người cô bé, anh ta muốn kéo Nam Cung Tuyết Nhi liền trở nên cực kỳ bất tiện.

Muốn một phen ném bỏ Danh Khả, đã thấy Nam Cung Liệt đã từ sân khấu nhảy xuống tới, đi nhanh hướng bên này tới rồi, còn có mấy nam nhân từ phía sau hội trường tới rồi. . .

Đồng tử anh ta vừa thu lại, không kịp đi bắt Nam Cung Tuyết Nhi, trực tiếp đem Danh Khả tóm lấy, một thanh đoản đao để tại trên cần cổ cô , trầm giọng quát: “Theo ta đi.”

Kéo lấy tóc của cô liền muốn dẫn cô hướng cửa ra.

Danh Khả bị anh ta kéo, da đầu nhất thời đau đến một trận run lên, thanh đoản đao kia ngay tại trên cần cổ mình, cô bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo anh ta từ cửa ra rời khỏi.

“Chị Khả Khả. . .” Mới vừa rồi bị Danh Khả kéo một phen, Nam Cung Tuyết Nhi có điểm choáng váng, quay đầu thoáng nhìn Danh Khả bị người bắt cóc hướng cửa ra thối lui, cô bé nhịn đau bò lên, mới vừa đứng dậy liền bị kéo vào trong ngực một cái ấm áp.

“Liệt ca ca, ngươi có sao không? Vừa rồi có thương tổn hay không?” Thấy rõ nam nhân ôm chính mình, Nam Cung Tuyết Nhi vội vàng lo lắng hỏi han.

Không đợi anh đáp lại, cô lại kinh hô: “Chị Khả Khả . . . Chị Khả Khả bị nắm, cô vì cứu ta, Liệt ca ca, cô. . .”

“ Trán em bị thương.” Thanh âm Nam Cung Liệt dị thường băng lãnh, “Dương Nghi!”

“Đối với. . . Thực xin lỗi, Nam Cung tiên sinh, ta vừa rồi. . .” Dương Nghi đã mất một tấc nghe được anh gầm lên một tiếng, nhất thời phản ứng kịp vội vã chạy tới đây.

“Nha Nha bị thương, băng bó cho cô.” Nam Cung Liệt trầm giọng nói.

“Vâng. . . Là. . .” Dương Nghi cũng bị biến cố vừa rồi sợ hãi, phong quang tất cả hội trường tất cả đều hỗn loạn, căn bản cái gì đều đã thấy không rõ.

“Liệt ca ca, chị Khả Khả bị nắm, ngươi đi cứu cô,, ngươi phải đi cứu cô!” Nghe được anh nói trán chính mình bị thương, Nam Cung Tuyết Nhi mới hậu tri hậu giác cảm giác được đau đớn, nhưng suy nghĩ đến Danh Khả còn đang tại trong tay bọn cướp, cô làm sao có thể quản được chính mình?

Nắm chặt một góc của anh, cô gấp đến độ cơ hồ ngay cả nước mắt đều đã ra ngoài: “Liệt ca ca, chị Khả Khả cô. . . Cô bị nắm đi tới!”

. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.