Chương 46. Cũng không dám
Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh chính là có cái bản lĩnh này, có thể làm cho bệnh viện bọn họ trong vòng 3 ngày trực tiếp đóng cửa.
Lưu loát đem bình nước biển cắm vào, cô điều chỉnh tốc độ xong mới xoa xoa mồ hôi thái dương, thu thập xong đi tới trước mặt Bắc Minh Dạ: “Tiên sinh, cái kia tôi... Đã...”
“Cút.” Thanh âm không hề mảy may phong độ lại vang lên, y tá sợ tới mức lập tức tông cửa xông ra, lại không dám quay đầu.
Rõ ràng bộ dáng tốt như vậy, khí chất cao quý như vậy, chỉ là đáng tiếc, rất lạnh nha!
Cô không biết chính mình ở địa phương nào, tựa hồ ở trong mộng, cũng có lẽ là ở trong địa ngục.
Thân thể một hồi lạnh một hồi nóng, có đôi khi như là ngâm mình ở đầm băng lạnh, có đôi khi như là ở trong đại hỏa thiêu đốt, toàn thân đều đã đau, nói không rõ là loại đau kia, dù sao chính là cực độ không thoải mái.
Khó chịu nhất, là trán...
Đúng rồi, cô lấy đầu chính mình va chạm cái bàn chỉ vì trốn tránh Bắc Minh Dạ hãm hại. Vậy hiện tại cô có phải đã chết hay không?
Cô có phần hối hận, chính mình không nên kích thích như thế, cho tới bây giờ cô sẽ không là người phí hoài bản thân mình, chỉ là lúc ấy thật sự sợ hãi sợ chính mình bị anh lột sạch quần áo hiện ra ở trước mặt mọi người, sợ anh ở trước mặt người khác muốn cô, tựa như thời điểm cô vào cửa thấy Thang Phỉ Phỉ không hề tôn nghiêm lỏa thân thể.
Nhưng mà chết không giải quyết được vấn đề, ngộ nhỡ sau khi cô chết Bắc Minh Dạ tức giận lấy người nhà của cô khai đao làm sao bây giờ?
Không thể, không thể thương tổn người nhà của cô! Cô sai lầm rồi, cô thật sự biết sai rồi, Bắc Minh Dạ, không nên thương tổn người nhà của cô.
Cô sẽ nghe lời, cô nhất định nghe lời, chỉ cần đừng làm cho cô sống bi ai như thế, đừng cho nam nhân khác nhìn đến bộ dáng cô bị anh đùa bỡn.
“Không cần, cầu ngươi... Cầu ngươi không cần...” Trong mơ màng, cô vung tay nhỏ, muốn níu chặt góc áo của anh.
Chỉ cần cầu anh, cầu anh không cần tàn nhẫn như thế, có lẽ chuyện còn có đường sống, có lẽ anh có thể thay đổi quyết định không cho nam nhân khác nhìn cô.
Chỉ còn lại có 191 cái ban đêm, chỉ cần vượt đi qua thì tốt rồi, vượt đi qua, cô liền giải thoát rồi.
Cô không muốn chết...
“Tiên sinh, van cầu ngươi, không cần...” Tay cô ở giữa không trung vung, giống như người chết đuối, hoảng hốt muốn phải nắm chặt một căn bè gỗ.
Cô không muốn chết, cô thật sự không muốn chết!”Không cần, van cầu ngươi...”
Bỗng nhiên, không biết lĩnh ngộ được cái gì đó, lúc tay nhỏ cô nắm lấy liền lại cũng không nguyện ý buông ra.
Đây là cơ hội cô sống sót duy nhất, là bè gỗ cô dựa vào sinh tồn tiếp, với lên căn bè gỗ này, cô liền chết cũng không buông tay, cũng không buông tay...
Bắc Minh Dạ nhìn cô cầm chặt bàn tay to chính mình, lại nhắm chặt hai mắt như cũ, nghe trong miệng cô lời nói cầu xin tha thứ này, trong nháy mắt lại có vài phần tư vị nói không nên lời.
Nhìn ra được cô thật sự cực kỳ sợ hãi, tại trên việc này, cô đem so với người nào đều đã trọng, cô thật sự sợ anh ngay trước mặt Bắc Minh Tuân muốn cô, hoặc là không quan hệ nhìn người là ai, cô chỉ là sợ chính mình sống được càng ngày càng hèn mọn, càng ngày càng không tôn nghiêm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh trong tầm mắt kia không có chút máu, mồ hôi dọc theo thái dương của cô chảy xuống, một giọt một giọt rơi trên gối, trên đây, còn có nước mắt cô rơi ...
Vừa rồi cô phát sốt, bác sĩ đã tiêm hạ nhiệt cho cô, hiện tại đắp chăn toàn thân ra mồ hôi, sốt cao là có thể lui.
Anh vươn ra một cái bàn tay khác hướng trên trán cô sờ, nhiệt độ đã giảm xuống không ít.
Nhưng cô vẫn còn đang tại hôn mê như cũ, hai mảnh môi mỏng trở nên trắng hơi hơi phát run, một mực nói mớ: “Không cần, cầu ngươi, cầu ngươi rồi...”
Không biết qua bao lâu, lại dò xét nửa cái trán bên ngoài băng gạc, nhiệt độ đã không khác nhau quá nhiều so với người bình thường.
Bắc Minh Dạ muốn rút tay mình về, nhưng Danh Khả vẫn nắm chặt anh, chính là không nguyện buông tay, anh thử qua muốn cầm tay cô, nhưng cô nắm chặt như thế, muốn kéo không biết có thể thương tổn đến tay nhỏ hay không.
Chần chờ chốc lát anh rốt cục vẫn lại là buông tay xuống, theo cô đi.
Chỉ là, giường bệnh liền lớn như vậy, ngay cả cái địa phương ngồi đều không có, ghế trong phòng bệnh... Được rồi, anh không thừa nhận tay mình ngắn, nhưng vẫn lại là với không tới...
Bình minh Đông Phương từ ngoài cửa sổ tiến vào, Danh Khả rốt cục run lẩy bẩy mi mắt chậm rãi mở hai mắt.
Ý thức còn không có tỉnh táo lại, liền thấy bóng dáng cao lớn đứng ở bên giường, cô giật giật cánh tay có phần đau nhức, nhưng năm ngón vẫn lại là không có buông ra.
Không biết tóm lấy thứ gì đó, ở trong mộng tựa hồ đã tóm lấy cả buổi tối, cho tới bây giờ vẫn còn không nghĩ muốn buông ra, chỉ là tại thấy rõ ràng mặt tuấn dật lại băng lãnh người đứng ở bên giường kia cô sợ tới mức nhất thời thất thần, cuống quít muốn khởi động chính mình ngồi dậy.
Tay vẫn nắm thật chặt bàn tay to của anh như cũ, lúc cô giật giật tay nhỏ, tầm mắt trầm xuống mới phát hiện điểm này.
Giật mình, sợ tới mức cô cơ hồ từ trên giường bệnh lăn tiếp xuống, may mà thân thể cực kỳ suy yếu, cô chính là muốn lăn cũng hữu tâm vô lực.
Nhìn cô gái cuống quít buông bàn tay to chính mình ra, mở to đôi mắt hoảng sợ theo dõi anh, Bắc Minh Dạ bỗng nhiên có một loại ảo giác, tựa hồ anh chính là ma ác độc quỷ đáng sợ nhất trên đời này, đã từng làm rất nhiều chuyện cực kỳ tàn ác trước mắt con tiểu bạch thỏ này.
“Thực xin lỗi, lần sau tôi không dám, tôi thật sự sẽ không rồi.” Không đợi anh tại trong suy nghĩ của mình lấy lại tinh thần, Danh Khả đã vùng vẫy bò lên, ngẩng đầu nhìn anh.
Đầu vừa nhấc, mới phát hiện thái dương cực kỳ đau, miệng vết thương ngày hôm qua va chạm sau khi gây tê hết tác dụng, hiện tại luôn luôn đau bất quá điểm ấy cô còn có thể chịu đựng.
Vẫn ngẩng đầu nhìn nam nhân ở trước mắt như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Van cầu anh đừng cho bọn họ nhìn... Nhìn chúng ta... Tiên sinh, tôi sẽ nghe lời, tôi thật sự nghe lời.”
Trong nháy mắt anh không từ bỏ, vốn tưởng rằng sau khi cô tỉnh lại nhất định phát cuồng, rống to đối với anh, này mới không làm thất vọng hành động cô không được chùn bước tìm chết?
Nhưng cô dịu ngoan như vậy, trái lại có vài phần để cho anh đoán không tới.
Anh không nói gì, rất nhanh bác sĩ cùng y tá liền tới, kiểm tra Danh Khả qua lại truyền nước biển để cho cô tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi, về phần Bắc Minh Dạ, người vốn nên về công ty đi làm lại đang nhìn sắc mặt cô dần dần khá hơn, tiếp tục ở lại.
Truyền nước biển hơn hai giờ, sau khi kết thúc bọn họ xuất viện.
Chính xác mà nói, là chuyển viện, chẳng qua địa điểm là phòng Đế Uyển.
Danh Khả uống xong thuốc liền đã ngủ, Bắc Minh Dạ vốn định nghỉ một lát, dù sao đêm qua một đêm không ngủ, nhưng bởi vì có một số việc muốn giải quyết liền ở trong phòng mở ra máy tính.
Quay đầu nhìn cô gái vẫn mê man như cũ một cái, mới thật sự bắt đầu công tác...