Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 3: Chương 3




Sáng dậy,ba đã rời khỏi nhà từ bao giờ.Có lẽ ngoài công trường ba đang bận,phải luôn đi theo sát công trình.Ba có mua cho tôi một phần bánh mì kẹp thịt và một cốc sữa.Tôi ngồi xuống ghế,bình tĩnh ăn xong một lượt mới đứng dậy đi học.

Khép cửa,hôm nay trời có vẻ dễ chịu hơn.Ngoài trời đã không còn mưa phùn,nền nhà đã hết nồm,cái mùi ẩm mốc khó chịu đã tan biến đi từ lúc nào.

Tôi rảo bước trên đường.Đi tới ngã tư cách trường vài mét nữa thì tôi gặp Nguyên.Nó cũng nhìn thấy tôi,tôi quay mặt hướng mắt đi chỗ khác.

Đợi xe đi bớt,thấy có khoảng trống.Tôi nhanh chóng chạy sang đường,cố gắng đi thật nhanh để tránh chạm mặt nó,ai ngờ nó chẳng để tôi yên

Vẫn cái giọng bỡn cợt như hôm qua vậy,chẳng khác chút nào.Thằng này mà thay đổi được chắc tôi cắn lưỡi mà tử tự mất.

—Hôm qua bạn Sam nhà mình bị té có đau không nhỉ?

Tôi không trả lời,cố gắng đi thật nhanh.Càng lơ nó càng cố gắng kiếm chuyện

—Bạn Sam ơi,bạn có nghe mình nói không?Hay hôm qua bạn Sam ngã đau quá nên liệt giây thần kinh não rồi.Hay bị tê cái cổ họng không nói được.

Tôi quay phắt người lại.Nguyên không chủ động lấy đà bị cái quay người của tôi doạ cho phát khiếp.Hai tay bóp thật mạnh như muốn gãy cả cái phanh “kíp“.

Nguyên hoàn hồn,nó quát lên

—Muốn hù chết người à

—Sao đằng ấy nói lắm thế?

—Đằng ấy là đằng nào?là tôi á

—Không cậu thì ai? là ma chắc

—Tôi có tên tuổi đoàng hoàng nhé

—Không thích gọi bằng tên đấy,thì sao?

Tôi vênh váo lên nói,cậu ta đành xuống xe cãi lí với tôi

—Ừm đằng này nói nhiều cũng không bằng đằng ấy được.

—Cậu mà còn lải nhải nữa thì đừng có trách tôi đấy.

—Ai lải nhải?cả trường này mỗi mình đằng ấy tên Sam chắc.

—Tôi không biết là năm nay cậu bao nhiêu tuổi nữa.

—Thì bằng tuổi đằng ấy rồi

—Sao cậu cứ chấp nhặt tôi hoài vậy.

—Thì đằng ấy châm lửa phát động khởi nghĩa trước mà.Tôi chỉ là đấu tranh cho quyền lợi của tôi thôi

—Tôi xin lỗi,được chưa?làm ơn lần sau đừng gặp tôi nữa.Tôi và cậu cứ tránh nhau ra là xong

—Trời ơi,Đằng ấy làm như tôi muốn gặp lắm không bằng.Cái đồ xui xẻo

—Ừm vậy tôi đã xui xẻo như vậy thì tránh ra đi nhé.

—Tôi nói thật cái này Đằng ấy đừng buồn nhớ

—Nói cái gì?

—Đằng ấy còn dữ hơn cả con chó mới để nhà tôi.

Nghĩ thế nào cậu ta lại đi so sánh tôi với con chó mới đẻ,thế này có mất mặt không cơ chứ.Tôi không bèn trả lời, quay mặt đi thẳng

Nguyên thấy thế vội vàng ấp úng

—Này,này chưa nói xong mà đi đâu thế

—Tôi nghe cậu lải nhải thế đủ rồi.

Tôi đi khập khiễng vào trong cổng trường,Cánh tay vẫn còn đôi chỗ trầy sát,dù không nặng lắm nhưng vẫn phải để người khác phải xuýt xoa nếu nhìn thấy

Nguyên thấy bộ dạng của tôi.Nói thật là ánh mắt lúc nãy của tôi làm cho cậu ta bị ám ảnh dã man.Chắc chắn trong lòng đang nghĩ bản thân có lỗi đây.Đi được một đoạn thì thấy cậu ta lại dong chiếc xe cúp lại nói

—Hôm qua ngã đau không?

—Không?

—Thế sao chân đi khập khiễng thế kia

—Mặc tôi

—Đau thì cứ nói là đau.Bộ cậu nói cậu đau thì chết người à.

—Không thích nói và không muốn nói

—con gái là cái giống gì vậy trời,khó hiểu?

—Con gái là cái giống sinh ra cậu và nuôi cậu lớn đến như vậy ấy?

—Này đằng ấy vừa nói cái gì đấy?

—Cậu bị điếc à?

—Cái miệng xinh xắn thế kia mà nói nghe không lọt được chữ nào.

—Vậy khỏi nghe,ai cần cậu nghe.

—Mắc mớ lại đi nói chuyện với bà điên này làm gì không biết.Thôi tôi đi đây,mắc mớ lại hiểu nhầm là tôi muốn quan tâm

—Cậu không nói không ai bảo cậu câm.

Tôi vào lớp,An cũng nhanh chóng hỏi thăm nhưng tôi đều nói dối là hôm qua đường trơn nên ngã.Tôi nằm gục xuống bàn,vốn hôm qua đã khóc một trận nên hôm nay vô cùng mệt mỏi.Bản thân lại không có chút tâm trạng nên đành ngủ suốt mấy giờ học liền.

Giờ ra chơi,Nguyên cùng mấy thằng bạn lớp cậu ta đi ngang qua lớp tôi.Mồm nói không quan tâm nhưng nó vẫn né mắt vào để xem tôi thế nào.Nó thấy tôi nằm gục xuống bàn,trong lòng vẫn có đôi chút áy náy.

Mấy thằng bạn thấy thế nói

—Nguyên,mày nhìn gì thế.Không đi nhanh lát gặp con Sam nó thấy lại có chuyện giờ

Nguyên trả lời.

—Nó nằm thù lu một góc ở trong lớp kia kìa

—Sao mày tia giỏi thế

—Tia cái đầu mày.

—hay mày sợ nó thấy mày à

—Thần kinh.Đường đường là học sinh giỏi toán nhất nhì cái khối 11 này lại đi sợ một con nhỏ ních ranh

—Thôi đi ông tướng,cẩn thận nó nghe thấy lại tát cho,khéo khi lần này ăn cháo thật.

—Chúng mày gở miệng vừa thôi.Đi xuống căng tin nhanh,lo chuyện bao đồng

.......

Cả 5 tiết toàn thân người tôi mê man mệt mỏi.An sờ trán,nó đoán là tôi bị sốt.Tôi cũng nghi nghi vì hôm qua bị dính nước mưa.

—Này có tự về nhà được không đấy?hay đi xe buýt với tao,tao đưa mày về

Tôi lắc đầu

—Chưa chết được đâu mà,sống chết có số

—Tao cũng chịu mày thật đó,Sam ạ

—Thế tao về trước nhé

—Nếu ốm quá thì chiều không cần đi học thêm đâu,tao xin cô cho

—Chiều học thêm gì ấy

—Toán

—Thế xin tao nghỉ nhớ

—Biết ngay mà

—Ừm ghét toán dã man,nghỉ một buổi coi như thoát thân một buổi.Được ngày nào hay ngày ấy.

—Ok...

Tôi về nhà,lúc về cũng không gặp Nguyên,có lẽ do những lời lúc sáng tôi nói vào đầu cậu ta rồi sao,như vậy cũng tốt.Tôi nhanh chóng lấy thuốc uống,pha tạm gói mì tôm ăn,rồi nhanh chóng leo lên giường nằm.

Tôi lấy điện thoại online facebook,bây giờ Châu không hoạt động,chắc là bận nên tôi không nhắn tin được.Vừa thấy níc tôi sáng,Bình bên kia đã vội vàng nhắn tin

—Lâu lắm mới thấy Sam onface vào tầm trưa

Đang chán,coi như rep lại một phần cũng đỡ tủi thân

—Hôm nay ốm nên nghỉ học

—Xem ra ốm nặng thì phải

—Ốm là phụ,tại ghét học môn toán nên lấy lí do nghỉ luôn

—Lâu không thấy Sam đăng ảnh trên face.

—Dạo này xấu nên không thích chụp ảnh nữa

—Còn hay nhịn ăn không?

—Vẫn thế mà.Có nhịn đâu

—Hè này có về quê không?

—Chưa biết,để xem đã.

—Ừm,tụi cái Châu hè này tham giá chỉ huy cả đội múa thiếu niên ở làng đấy

—Thật hả,nên chỉ huy luôn á

—Ừm,tôi cũng được một chân nhỏ trong đó

—Ghê nha,thế thị trấn mình năm nay vui rồi

—Vui làm sao được?

—Sao lại không vui

—Vì năm nay làm gì còn Sam ở đây nữa.

—Thôi,còn tụi cái Châu kìa.Bình giống con gái quá à

—Thẳng 100% nha,không tin cho “test” thử

—Thôi,tôi xin nhường sự may mắn này cho người khác à.

—Thôi tôi không nói chuyện với Sam nữa.Sam làm gì làm đi.

—Ơ,đang nói chuyện hay mà.

—Sam làm tôi mất hứng rồi

—Buồn cười thật

Đây là lần đầu tiên mà Bình dám từ chối nói chuyện với tôi,trước giờ chỉ có tôi từ chối nó thôi ad.Chán bản tôi quay cuồng từ đầu giường,cuối giường,giữa giường rồi lê lết ra sàn.Xem hết bao nhiêu phim từ hàn,thái,trung,việt rồi lại nhật mà mãi không đến tối.

Cuối cùng tôi nảy ra một suy nghĩ,quyết định vào face lần thử xem níc của Nguyên.Không biết là cậu ta có dùng facebook không nhỉ.Tôi nhanh trí ấn vào trang cá nhân của An,cố gắng tìm kiếm chỗ bạn bè.Ai ngờ tìm ra níc cậu ta thật,chính tỏ cái An này cũng mờ ám,nói là ghét mà đã kết bạn từ bao giờ rồi

Tôi lướt xem ảnh đại diện của hắn.Ai ngờ cậu ta có cái avata lừa tình dã man,cũng sơ mi vuốt keo các thứ,trông thấy mà gớm.

Tôi cười,nhìn cậu ta đểu đểu ra phết mà mỗi cái ảnh đăng cũng có trăm like đấy chứ chẳng đùa.Hay là hách like,kiểu này chỉ có vậy,tôi nghĩ thế.Để tôi thử khai khuật lại thời quá khứ xem,cậu ta có trẻ trâu lắm không?phen này Nguyên ơi,cậu chết với tôi thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.