Tôi mở cửa rồi nhanh chóng ngồi uỵch xuống giường,bật một bài hát nhẹ nhàng mang tên “”Why does it rain” mà tôi hay nghe.
Sau đó nhanh chóng chùm chăn,lấy trong cặp cuốn truyện rồi bắt đầu đọc.Mắt tôi nhíu xuống khi đọc những trang đầu tiên,có lẽ do thói quen hay ngủ nhiều của tôi nó bị ảnh hưởng.Mới đầu định không đọc nữa dừng lại mà đi ngủ,nhưng càng đọc tôi càng thấy cuốn.Toàn thân như bị cuốn vào trong câu chuyện của thầy Chương Ngọc và Liễu Địch..Và rồi cứ thế,từng trang truyện tiếp theo được gợi mở..Một giọt nước mắt,hai giọt nước mắt rồi mau chóng ướt đẫm cả khuôn mặt sau khi đọc xong trang cuối.
Cảm xúc lúc này thực sự vô cùng khó tả.Trước đây tôi là một cô gái cực kì hiếm khi khóc,ấy vậy mà bây giờ lại bị một câu chuyện làm cảm động đến đau cả trái tim thế này.
Tôi nằm vật ra giường,nhìn đồng hồ trên tay,đã 5 tiếng trôi qua rồi ư.Tôi mệt mỏi nhìn lên trần nhà,trong lòng vẫn có chút tiếc nuối về câu chuyện tình yêu dở dang trong sáng mà thuần khiết ấy.
Thậm chí câu nói trong truyện làm tôi ám ảnh nhất:
“Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này,chỉ là danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi.Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này... đợi em“.
Câu nói cứ hiện lên trong đầu tôi với một dư âm day dứt đến khó quên,bản thân bị thế nào vậy.Cộng thêm cái bản nhạc tiếng anh kia nữa,trời ơi,đúng là combo mang tính sát thương cao, giết người không cần dùng dao là có thật.
Tôi ngồi dậy,tay chỉnh lại vài ngọn tóc,nhanh chân chạy ra ngoài cửa sổ để nhìn phố xá.Trời lại mưa rồi,cũng chẳng biết sao nữa nhưng tôi cực kì ghét mưa,ghét thực sự.
Tầm này vẫn sớm nên chưa nấu cơm vội,hơn nữa hôm nay ba nói sẽ đi làm về muộn.Tôi lại dở cái thói lười biếng,ngồi vào bàn học mở máy tính ra onface cho giết thời gian.
Tin nhắn trong messerger của cái Châu,bạn thân của tôi ở dưới quê,nó méc
—Này Sam
Thấy nó cũng hoạt động,tôi nhắn lại liền
—Ơi,tao nghe
—Này bồ ơi,thằng Bình nó mới được mua xe đạp điện á
—Sướng ghê ta
— xe đời mới,trời ơi,nó phóng vù vù trên đường.
—Thế có chở mày đi học cùng không?
—Đi cùng cái con khỉ,mày thì may ra nó còn chở,chứ tao thì nó tha không đánh cho là may
—Thôi đi bà,nói năng thế oan cho thằng Bình
—Tao chẳng nói sự thật.
—Mà dạo này chỗ thị trấn mình thế nào?có thay đổi nhiều không?
—Ừm thì vẫn thế,không có gì thay đổi lắm,chỉ là xe cộ nhiều hơn thôi.
—Ở trên đây còn nhiều gấp bội ấy
—Mà bà dạo này học hành thế nào rồi.
—Vẫn như hồi xưa,dốt toán giỏi văn.
—Chứng nào tật ấy mà.
—Bà cũng vậy,đúng không?
—Lại còn phải hỏi.
—Yêu bồ ghê
—Mà lúc khác nói chuyện nhé,tao có tí việc
—Lúc khác nói chuyện.
Đợi cái Châu rời đi,tôi lại nhớ đến Bình.Đôi tay bất giác lần mò ấn vào trang cá nhân của cậu ta rồi nhắn tin
Tôi viết
—Mới mua xe đạp điện mà không khao bạn bè gì cả?Cũng không thèm kể luôn
Vừa gửi xong,ấy vậy mà bên kia đã hiện lên chữ đã xem và đang trả lời lại.Chưa bao giờ Bình trả lời lại tin nhắn của tôi lâu,cứ như kiểu cậu ta online chỉ để muốn nhận tin nhắn từ tôi vậy.À mà điều này do tôi nghĩ vớ vẩn thôi,cũng không biết có thật không.
—Tôi sợ Sam bận
—Bận gì mấy tin nhắn đâu
—Ừm
—Chỉ ừm thôi à
—Thế Sam dạo này khoẻ không?
—Khoẻ,còn Bình
—Không được khoẻ cho lắm
—Sao vậy
—Dạo này hay bị lên cơn đau tim
—Nào nào lại vớ vẩn.
—Đùa thôi.
Cứ thế chúng tôi nói chuyện lan man với nhau đến tối,có thể đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy lâu đến như vậy.Dù sao cậu ta cũng là một người bạn vô cùng thân thiết nên bỏ ra chút thời gian cũng không gọi là vô ích.
Nấu cơm xong,đợi mãi mà ba chưa về nên tôi đành ăn trước,nên phòng học qua rồi đi ngủ.Nói thật từ lúc đọc xong cuốn truyện Bến Xe thì tâm trí tôi cứ như bị lạc đi đâu mất,chân tay mỏi nhừ không muốn làm gì cả.
Hai con mắt thao láo như nhìn lên trần nhà,tôi đang nghĩ không biết trên đời này có loại tình yêu cao thượng đến mức như vậy không nhỉ?Cũng có thể có loại tình yêu chân thành đến mức đó ư?Và cũng có người tốt như thầy Chương Ngọc ư.
Tôi chưa yêu,thậm chí chưa thích ai nên cũng không biết cảm giác thế nào.Không biết nó có hạnh phúc như ở thiên đường,hay là đau khổ như ở địa ngục nhỉ?Trong lòng hoang mang cực độ với hình hài của cô gái mang trái tim tuổi 17..Haizz,thật là khó hiểu quá đi,không muốn nghĩ,không muốn nghĩ đến.
Tôi ngủ thiếp đi,trong giấc mơ tôi như hoá thành một nàng lọ lem xinh đẹp,hoàng tử bước đến bên tôi nhẹ nhàng Và tình yêu ấy cũng bùng nổ...Hạnh phúc vẫn là cái kết có hậu duy nhất trong các câu chuyện cổ tích mà tôi đã từng được nghe.Và tôi cũng không thể phủ nhận một điều rằng,khái niệm hạnh phúc trong tôi là một thứ gì đó vô cùng xa xỉ sau khi tận mắt chứng kiến cảnh hai ba mẹ li hôn,gia đình li tán,hai chị em,một người ở với ba,một người ở lại với mẹ.
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến,tôi đã gặp được người khiến trái tim tôi rung động thực sự..
Tôi đến trường đi học như bao ngày khác.Tính đến nay cũng được gần 2 tháng tôi chuyển đến đây.2 tháng mà tôi tưởng chừng dài như 2 năm vậy,thời gian sao mà chậm vậy.
Hôm nay Nguyên có đến gặp tôi để kể cho tôi nghe một chuyện
—Sam này
—Lại gì nữa,một ngày cậu không lải nhải bên tôi vài lần cậu không chịu được à.
—Cậu tin tôi dỗi cậu luôn không?
—Nếu cậu muốn thì cứ việc
Nguyên cười
—Đùa đấy
—Tôi lại buồn cười quá
—Mặt lúc nào cũng hằm hằm lại
—Mà vừa nói có chuyện muốn kể tôi nghe mà.Nói đi
—À thì...
—Định không kể nữa à.Không kể là tôi đi về lớp ấy
—À thì,ngày mai bạn tôi sẽ chuyển đến đây.Lại còn chuyển vào học cùng lớp tôi mới đau chứ
Tôi cười thích thú
—Tốt quá rồi còn gì.Kiểu này nghịch ngợm cái gì ở lớp,ở trường là có chim lợn mách lẻo rồi.
—cậu còn cười được nữa
—Nhìn dáng vẻ của cậu đáng thương thật.
—Tôi thực sự chẳng thích cậu ta.
—Bạn bè mà lại không thích nhau,khó hiểu.
—Cậu ta cái gì cũng hơn tôi cả.
—Cũng có người ưu tú mà vượt qua cả Bạn Nguyên ư?
—Sam
Cậu ta gọi to làm tôi giật bắn cả mình,tôi vung tay đánh mạnh vào vai cậu ta một cái
—Gọi gì mà to thế.Muốn rớt tim ra ngoài à
—Sam cậu hãy nhìn thẳng vào mắt tôi
Câu nói của Nguyên làm tôi có chút ngại ngùng
—Hôm nay cậu ăn phải bả chó à
—Nghiêm túc đấy,cứ nhìn đi xem nào
—Ừm,thì nhìn,khổ.
—Cậu phải hứa với tôi một điều.
—Hứa cái gì.
—Cậu phải làm được tôi mới nói
—Cậu không nói thì tôi làm sao biết tôi có làm được hay không?Dở hơi thật đấy
—Tiểu Hải Sâm,cậu không được thích bạn thân của tôi đâu đấy.Tuyệt đối Không thể được,nghe không?
Nghe xong câu nói đó,tôi ngẩn tò te,dơ nắm đấm bụp nhẹ vào trán cậu ta.Càng ngày càng thấy tên này ăn nói hàm hồ khinh khủng
—Cậu bị thần kinh à.Cậu làm như tôi hám trai lắm không bằng.Hơn nữa còn chẳng biết mặt mũi cậu ta thế nào.Thích làm sao được,suy nghĩ linh tinh,ăn nói hàm hồ.
—Tôi cứ dặn cậu trước
—Tôi đi đây
—Thế cậu không hứa à
—Câu hỏi xàm,vớ vẩn không trả lời
Tôi đứng dậy quay mặt bước đi,để lại Nguyên ngơ ngác đứng như đứa trẻ con bị bỏ rơi
Miệng vẫn liên tục gọi
—Tiểu Hải Sâm,cậu nhớ đấy.Cậu không được thích bạn tôi đâu
Tôi nói vọng lại
—Nhìn cậu là tôi đã đủ biết bạn cậu như thế nào rồi.Yên tâm,tôi sẽ không bao giờ thích bạn cậu đâu.Một mình cậu là tôi đã đủ mệt rồi,giờ thêm bạn cậu nữa chắc tôi chết non mất
—Sam,cậu hứa rồi đó.Không được nuốt lời đâu nhé
—Rồi,hứa.Cậu nhạt nhẽo hơn mức cho phép rồi đấy!