Mối Tình Đầu - Nguyễn Phương Linh

Chương 9: Chương 9




Thực ra Bảo không nói thì thôi,chứ nói câu nào là chết câu đấy chứ chẳng đùa.Bình thường thấy lầm lì dễ ghét,nhưng hôm nay khi chúng tôi nói chuyện với nhau,tôi mới phát hiện ra được 1 sự thật,Thế Bảo thực sự rất thích nói.Hơn nữa lại thích nói nhiều là đằng khác.Xem ra đã tìm ra được một chút tính cách thú vị của cậu bạn này.

Khóc được một trận cũng coi như hả hê tâm trạng đôi chút.Thế Bảo đợi tôi nín,lấy trong túi quần vài khăn giấy ướt nhỏ.Sau đó Nhanh tay đưa cho tôi

—lau mặt đi

—Cái gì đây?

—Giấy ướt

—Hả,giấy ướt?

—Ý tôi là khăn ướt.

—lẤy đâu ra đây

—Của mẹ tôi đấy

—Thật hả?

—Đùa thôi,trong người lúc nào cũng mang cả

—Đúng là,điên.Người ta khóc đi đưa cho khăn ướt

—Thì để lau mặt còn gì nữa

Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vẫn nhận lấy khăn.

Tôi lau mặt qua,cũng cảm thấy dễ chịu.Tay Thế Bảo bây giờ mới yên tâm mà hạ xuống.

—Muộn rồi,tôi về trước đây

—Để tôi đưa cậu về phòng

—Tôi có chân ra tới đây,tự có chân về được.Khỏi cần.

—Bày đặt.Cậu đi xe lăn ra đây chứ đi bằng chân nào

—Ừm,thì đại khái là tôi tự lực cánh sinh được.

—Trông có vẻ ổn.

—Cậu về chăm mẹ đi.

—Ừm.

—Cảm ơn cậu nhé Bảo

—Cảm ơn cái gì?

—Hôm nay đã nghe tâm sự của tôi.

—Nhảm nhí.

—Mà không được kể với ai nghe đâu.Coi như đây là bí mật giữa tôi và cậu nhé.

—Chưa biết,xem thái độ cậu như thế nào đã?

—Thế Bảo,cậu thật biết cách làm cho người khác phát điên mà.

—Tôi về lại phòng đây.

Bảo đứng dậy rồi tạm biệt tôi đi trước.Cậu ta đi được có mấy bước chân thì ngoái cổ lại nhìn tôi mà nói to.

—Yên tâm,chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không nói đâu.Chỉ là nếu sau này cậu mà còn khóc trước mặt tôi nữa thì bí mật này tôi sẽ công khai đấy,biết không?

Tôi không trả lời Bảo,đợi cậu ta đi khuất bóng tôi mới về lại phòng.Tôi nhìn đồng hồ,lúc này cũng đã gần 23 giờ đêm.Dù không ngủ được nhưng hiện tại sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất,cố gắng chợp mắt một lát vậy.

——-

Ở nhà tôi dưới quê,mẹ đã chuẩn bị một ít đồ mai lên Hà Nội chăm tôi,có cả cái Xương đi cùng nữa.

Con bé mới vào lớp một,nghỉ hè tới là lại lên lớp 2 rồi.Thời gian trôi qua nhanh thật ấy,mẹ tôi lúc có chửa cái Xương phải đi chữa chạy khắp nơi,mất nhiều tiền bạc mới thụ thai được.Sinh nó ra,cơ thể khoẻ mạnh gia đình cũng vui lây.Ban đầu cả nhà chúng tôi thống nhất đặt tên nó là “Hải Sương“..Ấy vậy mà lúc ba tôi đi làm giấy khai sinh cho con bé thì ông chủ tịch xã viết nhầm “Sương” thành “Xương“.Ba tôi lại vội vàng cũng chẳng để ý,thế là cái tên “Hải Xương” cứ đi theo nó đến tận bây giờ.Từ lúc nó biết đọc chữ thỉnh thoảng nó hay thắc mắc về cái tên ấy.Những lúc như vậy tôi chỉ cười và nói” không sao,cái tên đặc biệt sẽ tạo ra những con người đặc biệt,em gái của chị”

——-

Sáng

Bình minh đã lên, thành phố bắt đầu nhộn nhịp trở lạo.Một ngày mới lại đến.Lại một ngày con người ta cuồng quay với công việc,cuồng quay với bộn bề cuộc sống,cơm áo gạo tiền...

Haizzz

Sáng dậy mở mắt nào đã được ăn cái gì vào bụng.Toàn phải tráng miệng bằng mấy liều thuốc kháng sinh cộng thêm combo tiếp nước đến nhão hết cả gân tay.Nghĩ đến mà nản.Đợi chị y tá lấy ven xong,tôi mới làm mặt phũng phịu.

—Chị ơi,em đói quá

Chị y tá nghiêm mặt lại:

—Chưa xì hơi là không được ăn nha.

—Nhưng em đói lắm rồi

—Đói cũng phải nhịn.Ăn vào sướng một phút rồi lại khổ một đời đấy nghe không?

—Hôm nay là ngày thứ ba rồi chị.

—Chắc nay mai là em có thể xì hơi thôi.Yên tâm

—Em cũng mong vậy.

—Mà ba em chưa đến sao?

—Vâng,ba em chưa.Chắc ba em đi làm luôn rồi.Tầm này cũng hơn 8 giờ sáng rồi.

—Có cần gì không?chị giúp

—Em không,lúc nào em cần em sẽ nhờ chị sau

—Ừm,được rồi,vậy chị đi nhé,còn nhiều bệnh nhân khác nữa.

—Vâng,tối chị lại qua nói chuyện với em nha

—Lát nữa chị còn qua thay bông băng mới xem vết thương với bác sĩ nữa mà,lại được gặp

—Em quên ấy..hì hì

—Rồi,cô nương,nghỉ ngơi cho tôi nhờ.

—Vâng,em đợi

—Nghỉ ngơi đi đấy.Dùng ít điện thoại thôi

—Em nhớ rồi mà.

Chị y tá rời khỏi phòng trong ánh mắt tiếc nuối từ tôi

Tôi nằm trên giường,ánh mắt bất lực nhìn ra ngoài phía cửa.Bệnh nhân,người nhà lại hối hả chạy đôn chạy đáo,nhìn mà thương biết bao nhiêu.Giờ tôi mới biết,thực sự bệnh viện là nơi vô cùng đáng sợ.Với những đứa lười học như tôi thì nơi đây có thể là thiên đường,là lí do chính đáng để nghỉ những buổi học.Nhưng với người khác,nơi đây còn đáng sợ hơn cả địa ngục.Chúng ta không chỉ tốn tiền,tốn thời gian,tốn sức khoẻ,mà tốn cả những giọt nước mắt.

Bây giờ tôi chỉ ước mong mau khỏi bệnh mà được về nhà thôi,chứ ở đây buồn lắm.Hơn nữa ba lại bận nhiều việc,bản thân tôi là con cũng không muốn làm phiền hoặc phụ thuộc vào ba quá nhiều.

Cánh cửa bật mở,tôi cứ ngỡ là mẹ nhưng không phải.Hoá ra là Cô Tú hàng xóm mới chuyển nhà đến,hôm nọ còn cho nhà tôi bánh nữa ấy

Tôi khá ngạc nhiên khi thấy cô đến đây,chưa kịp để tôi lên tiếng cô đã vội nói.Hơn nữa trên tay còn cầm một cặp lồng cháo thơm lừng

—Còn nhớ cô chứ?

Tôi gật đầu,đáp nhẹ:

—Vâng,cô Tú,mà sao cô lại ở đây?

—à,ba cháu sáng nay bận đột xuất,nghe nói đi lên Hoà Bình nhận công trình,chắc chưa kịp báo cho cháu.

—Ba cháu đi xa ạ?

—Ừm,chắc ngày mai sẽ về.

—Vâng

Nói thật tôi nghe tin đấy xong thì trong lòng hụt hẫng vô cùng.Chẳng lẽ một cuộc gọi thông báo cũng là quá sức đối với ba sao.Thực sự rất giận ba

Cô Tú có vẻ nhận ra biểu hiện khác lạ trên mặt tôi nên vội chữa cháy

—À mà cô còn hầm cháo cho Sam này

—Ba cháu chưa nói với cô ạ?

—Nói gì cơ?

—Cháu mới mổ được có 3 ngày thôi ạ,chưa xì hơi nên không thể ăn được gì cả.

—Vậy à,cô không biết.Cho cô xin lỗi nhé.

Nhìn nét mặt cô Tú tôi cũng cảm thấy vô cùng áy náy.Tình huống khó xử như vậy biết xử lí thế nào đây.

—Vậy cặp lồng cháo ấy,cô mang về nhà ăn nhé.Mấy bữa nữa cháu ăn được thì cô lại nấu cho cháu nha,được không ạ?

Cô Tú nghe xong,mặt mừng ra hẳn

—Được,được,khi nào Sam ăn cứ bảo cô nhé.

—Vâng cháu cảm ơn

—Cháu còn đau không?

—Đỡ rồi cô ạ

—Ừm vậy là tốt rồi

—Mà hôm nay mẹ cháu từ quê lên,cô không phải ở đây chăm cháu đâu ạ.Phiền cô cháu hơi ngại

—Mẹ cháu lên sao

—Vâng chắc giờ cũng sắp đến nơi rồi

Vừa nói dứt câu thì cánh cửa bật mở thêm lần nữa,lần này không ai khác chính là mẹ tôi và cái Xương.Hai người bước vào,nhìn Cô Tú bằng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.Mẹ tôi nhăn mặt,hình như mẹ biết cô Tú thì phải.Cơ mặt mẹ không được thoải mái cho lắm.

Cô Tú biểu hiện cũng không khá là mấy,vội vàng cầm cặp lồng cháo đứng lên.

Chưa để tôi lên tiếng,mẹ tôi đã nói với Cô Tú

—Sao cô lại ở đây?

—Chào chị,em...

—Ve vãn,dụ dỗ chồng tôi chưa đủ giờ lại còn muốn thêm cả con gái tôi nữa à?

Thái độ này,câu nói này chưa bao giờ tôi thấy mẹ lại cay nghiến như vậy.

Tôi khẽ nhăn mặt,nhướn người vội giải thích với mẹ

—Đây là cô Tú,hàng xóm gần nhà con và ba.Mẹ nói gì vậy ạ.Hôm nay ba bận đi công tác đột xuất nên ba đã nhờ cô đến chăm con

Mẹ tôi trợn tròn mắt phẫn nộ nhìn sang tôi

—Con nói cái gì?ba con đi công tác,ông ta dám bỏ con lại một mình trong bệnh viện mà đi công tác ư?

—Mẹ,mẹ toàn nghĩ xấu cho vậy nhỉ?

—Là mẹ nghĩ xấu,hay là do con cố tình bênh ba

—Mẹ,con không có ý đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.