Đồng Mỹ Quân đi ra từ cổng bệnh viện, buông tóc xuống, xoa xoa mái tóc dài.
Thực tập sinh ở phòng bên cạnh thò đầu qua, trên mặt mang theo vẻ bát quái cười cười: “Cô Đồng, hôm nay không ai tới đón cô à?”
Siêu xe thường xuyên dừng trước cổng bệnh viện hôm nay không có tới, mọi người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra nhìn về phía Đồng Mỹ Quân.
Đồng Mỹ Quân không muốn đồng nghiệp biết về Tư Khải Sơn, cười nói: “Anh ấy hôm nay có cuộc gặp xã giao, tôi đến trường học thăm con gái.”
Tiểu thực tập sinh ý vị thâm trường kêu: “Ồ... Thật hâm mộ ngài, trị được một người đàn ông tốt như vậy.”
Động tác của Đồng Mỹ Quân dừng một chút, làm bộ không nghe được, cố tình kéo khoảng cách với thực tập nhìn, nhìn sang hướng khác.
Bạn của người thực tập nhỏ giọng hỏi: “Cái gì mà trị đàn ông?”
Thực tập sinh nói thầm: “Ai da, mệnh tốt, chưa kết hôn đã có thai mà có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy.”
Người bạn thần bí kêu: “Nghe nói cô Đồng cùng đại thần Đổng Thành ở viện cũ của tớ......”
“Hừm, đừng nói bừa, thầy Đổng vừa mới kết hôn vào năm kia thì lập tức đi công tác ở thủ đô rồi.”
......
Đồng Mỹ Quân nghe được chút ít, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bà xách một túi thạch trái cây, đây là đồ ăn vặt mà Đồng Miểu thích nhất, mỗi lần hai mẹ con đi ra ngoài đi dạo phố đều phải mua một ít.
Từ khi Đồng Miểu học ở Thịnh Hoa, hai mẹ con đã lâu không gặp.
Bà có hơi nhớ cô.
Bên phải khu dạy học của Thịnh Hoa có một cái cửa nhỏ, là nơi phụ huynh đưa cơm.
Một số phụ huynh lo con mình ở trường học ăn không đủ chất dinh dưỡng, cho nên trước tiết tự học buổi tối sẽ đưa canh cho con.
Đồng Mỹ Quân gửi tin nhắn cho Đồng Miểu.
Bà đứng chờ ở cửa nhỏ, trên mặt mang theo vẻ vui mừng chờ mong.
Rất nhanh Đồng Miểu đã chạy ra từ khu dạy học, liếc mắt một cái đã thấy được Đồng Mỹ Quân.
Mặt cô hơi hồng, thở hổn hển.
Gió đêm thổi vào váy đồng phục, đập từng cái lên đầu gối cô.
Đồng Mỹ Quân sờ mặt Đồng Miểu, nhàn nhạt cười: “Chậm một chút, gấp cái gì.”
Đồng Miểu liếm đôi môi hơi khô, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Cô giương mắt quan sắc mặt của Đồng Mỹ Quân, tựa hồ muốn nhìn ra cái gì từ bà, ngón tay không tự chủ mà vuốt vào nhau.
Đồng Mỹ Quân ngẩn người, chăm chú nhìn cô một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Con làm sao vậy, gấp gáp như thế?”
Đồng Miểu lập tức lắc đầu, phồng mặt nói: “Không có ạ... Mẹ sao lại đột nhiên tới?”
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, vụ việc càng lớn, chú Tư tới, bây giờ mẹ cũng tới.
Cô rất sợ Đồng Mỹ Quân biết chuyện, đặc biệt là việc cô gạt người nhà tham gia cuộc thi.
Cô tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà có chút lo lắng.
Nhưng thấy phản ứng của mẹ thì chắc vẫn chưa biết.
“Hôm nay chú Tư của con có cuộc gặp xã giao, mẹ nhớ con, mang con và A Trạm đi ăn.”
Đồng Mỹ Quân cũng không nghĩ nhiều, bà giơ tay xách đồ ăn vặt lại đây, bày trước mặt Đồng Miểu.
“Cho con thạch trái cây, còn chocalate của A Trạm nữa.”
Một túi lớn đựng đầy đồ ăn vặt, đủ ăn rất lâu đây.
Đồng Miểu cười ngọt ngào: “Nhiều như vậy ạ.” Cô nhanh tay nhận lấy, cầm trong tay còn hơi nặng.
Nhưng mà... Tư Trạm thích chocolate sao?
Đồng Mỹ Quân ôm vai Đồng Miểu, hướng về phía sau cô nhìn nhìn: “A Trạm đâu, không cùng chúng nhau ăn cơm à?”
Đồng Miểu lắc đầu: “Cậu ấy cùng bạn mình còn phải vội làm người máy.”
Cô thật ra cũng không biết Tư Trạm là thật sự vội hay là cảm thấy không được tự nhiên.
Tóm lại hôm nay tính tình của anh không tốt lắm, Đồng Miểu lý trí phân tích một chút, anh chắc còn hơi tức giận.
Anh tức giận không hiểu lại cô lại cảm thấy áy náy.
Cô lắc đầu thật mạnh, muốn đem ý niệm này vứt ra khỏi đầu.
Cả một ngày không hiệu quả chút nào.
Buổi tối cô và mẹ vào một quán cháo gần trường học, hai người đều thích ăn món thanh đạm, tùy tiện chọn mấy món.
Đồng Mỹ Quân ăn một cách ung dung, dáng vẻ đoan trang.
Đồng Miểu dựa vào bàn, nhẹ nhàng thổi, cái miệng nhỏ nhấp nhấp, do dự không biết có nên nói việc cô đi thi cho mẹ biết không.
Lỡ như vào một ngày nào đó mẹ cô rảnh rỗi vào trang web của cục giáo dục......
Cô vội vàng thè lưỡi, thiếu chút nữa thì đã bị bỏng.
Đồng Mỹ Quân chần chờ một chút, mở miệng hỏi: “Thì Thầm, lần trước việc con gặp ba mình......”
Đồng Miểu lập tức ngồi thẳng dậy, buông thìa xuống, lắc đầu: “Mẹ, con không sao cả, con đã trưởng thành, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con vượt qua ông ấy.”
Đồng Mỹ Quân cảm thấy trong lòng đau đớn, bà vươn tay giữ chặt tay Đồng Miểu: “Mẹ không phải hy vọng con vượt qua ba mình, con không cần có áp lực lớn như vậy, mỗi ngày đều vui vẻ là tốt rồi.”
Đồng Miểu chậm rãi rũ mắt xuống.
Mẹ cô không biết, thật ra trước khi nghỉ phép, cô đã gặp lại ba mình.
Tại cuộc thi đấu tri thức nhỏ đó cô rốt cuộc vẫn bị đánh bại trước Đổng Thành.
Cô cũng không biết mình cố chấp cái gì, nhưng mà lần thất bại đó phảng phất làm cô càng hạ quyết tâm, cô muốn vượt qua Đổng Thành.
“Mẹ, con tính từ bỏ tư cách vào học Thanh Hoa, con muốn thi vào viện Y học của Bắc Bại.”
Cô muốn thấy cái lĩnh vực này rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở, khó có thể thành công như thế nào để đáng giá bỏ vợ bỏ con, đổi lấy một vé vào bệnh viện thủ đô “giáo thụ y sư“.
Đồng Mỹ Quân lo lắng nhìn Đồng Miểu, chiếc đũa trong tay lơ đãng rơi xuống bàn.
Bà biết con gái mình nghiêm túc, nếu có thể dễ dàng vứt đi những ảnh hưởng mà Đổng Thành mang đến thì cô cũng sẽ không bị căn bệnh thống khổ kia.
Bà không biết bây giờ nên làm cái gì mới có thể cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc của Đồng Miểu.
-
Buổi tối Đồng Miểu xách theo hai cái túi lớn về nhà, vừa cửa mở ra, trong phòng tối đen như mực.
Cô duỗi tay sờ công tắc ở hành lang, nhẹ nhàng ấn lên.
Tư Trạm dựa vào ghế trong phòng khách, chăm chú nhìn cô.
Cô hoảng sợ, thiếu chút nữa chân mềm nhũn, té xuống sàn.
“Cậu... Sao lại không bật đèn?”
Tư Trạm giương mắt: “Không biết cậu về sớm như vậy.”
Thật ra anh chỉ mới về nhà, còn chưa kịp bật đèn đã nhận được điện thoại của Tư Khải Sơn.
Trong điện thoại nói, cục trưởng Trần đã phái người tới điều tra Dương Tinh Chi.
Nghe nói lúc trước khi bài thi được đưa từ thủ đô tới các tỉnh thị, thì Dương Tinh Chi đã nhờ em trai mình xem giúp.
Cái này không cần nói cũng biết, nếu là sự thật, chắc là muốn con mình vào vòng trong.
Nhưng vì để Lục Minh thi đại học, nên việc này xử lý sau.
Đồng Miểu đem đồ ăn vặt của mẹ mua đặt ở trên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ tớ mua chocolate và thạch trái cây, cậu... Ăn không?”
Tư Trạm nhìn lướt qua, thạch trái cây và chocolate nhiều như nhau xếp vào trong túi.
Trước kia anh thường xuyên đánh bóng rổ, nên cũng thích ăn cacao, nhưng từ khi đem tất cả thời gian đặt trên người máy thì không ăn nữa.
Đồng Miểu thấy anh không nói gì, cũng đoán được anh không muốn ăn.
Không khí có chút xấu hổ, cô biết chú Tư đã làm gì đó nhưng Tư Trạm sẽ không nói cho cô.
Cô ngồi đối diện Tư Trạm, từ trong túi lấy ra một túi thạch trái cây, vặn nắp ra.
Hai tay để ở trên bàn, đầu rũ xuống đi, yên lặng uống, mái tóc dài đáp trên cánh tay.
Thạch trái cây mang theo hương trái cây, ngọt, dùng đầu lưỡi nhẹ cuốn là có thể nuốt được.
Cô ăn vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, chỉ có môi đỏ hơi động, đôi lông mi cong dài phủ bóng lên đáy mắt.
Tư Trạm nhìn chằm chằm mặt cô, ngón tay không có mục tiêu gõ mặt bàn.
Anh đang tức giận vì Đồng Miểu nói xin lỗi với Dương Tinh Chi.
Người như vậy thì có gì để nhưng xin lỗi, chỉ có thể lấy bạo chế bạo.
Nhưng mà thấy cô một bộ dáng vô tội im lặng, Tư Trạm cảm thấy không có chỗ phát tiết.
Đồng Miểu với anh vốn không giống nhau, không có sự gai góc, càng không có sự quyết đoán của anh.
Cô càng an tĩnh, càng nhu hòa, mặc cho người ta bắt nạt cô cũng chỉ giống đánh vào bông, nhiều nhất chỉ đổi được ánh mắt căm giận của cô.
Trong lòng Tư Trạm có chút buồn bực.
Anh đột nhiên đứng lên, ánh đèn kéo dài bóng dáng của anh, chiếu trên mặt bàn.
“Tớ ăn cái này.”
Đồng Miểu mê mang ngẩng đầu, hiển nhiên không hiểu ý anh, cô nhấp đôi môi ướt át, Nhu Đạo: “Cậu cũng ăn thạch trái cây?”
Cô với tay vào túi, lấy một cái vị táo đưa về hướng Tư Trạm.
Cánh tay trắng nhỏ nghiêm túc cầm, chờ Tư Trạm lấy.
Tư Trạm đi tới, một tay nhận thạch trái cây vị táo, sau đó cúi đầu, hút hộp thạch mà cô đang uống dở.
Động tác nước chảy mây trôi, bất ngờ không kịp tránh đi.
Tay Đồng Miểu run lên, không khỏi mở to mắt, lẳng lặng nhìn Tư Trạm, cánh tay còn cứng đờ giơ.
Tư Trạm nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Quá ngọt.”