Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 44: Chương 44




Sau tiết tự học buổi sáng, Khương Dao vỗ vỗ bả vai Đồng Miểu: “Miêu Miêu, 11-11* tới cậu định thế nào?”

* 11/11: ngày lễ độc thân. Hay còn được gọi là Quang côn tiết.

Đồng Miểu ngẩng đầu lên từ đống bài tập, suy nghĩ một lát, thành thật nói: “Hình như không có gì muốn mua cả.”

Ánh mắt Khương Dao hướng về cuối ngó ngó, sau đó làm mặt quỷ với Đồng Miểu: “Đang hỏi cậu như thế nào mà.”

Đồng Miểu dừng một chút, một lần nữa chui đầu vô đống bài tập: “Chính là không có mua cái gì cả......”

Cô hiểu Khương Dao đang muốn hỏi cái gì, nhưng mà làm bộ không hiểu.

Bởi vì chuyện này mà cứ cố đào sâu vô thì có chút phiền phức.

Nếu nói trong lớp có người có thể nhận thấy được Tư Trạm đối xử với cô rất khác biệt so với người khác, thì người đó nhất định là Khương Dao.

Khương Dao chẹp chẹp miệng, cũng không hỏi thêm, giơ cánh tay lên cẩn thận nhìn cái lắc tay: “Ai da, tớ muốn đi chơi vào ngày lễ độc thân.”

Đồng Miểu nhìn chằm chằm tập đề trước mặt, không biết vì sao đột nhiên lại không làm được.

Một câu lại một câu, đọc một lần lại một lần, cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ.

11-11 à.

Không phải là cuối tuần thì còn có thể làm thế nào nữa chứ.

Hôm nay trời mưa, sân thể dục bị ướt nên hội thao bị hủy bỏ.

Đồng Miểu chỉnh bàn, lấy hai tờ giấy đi về phía phòng vệ sinh.

Hình như sắp tới, cho nên bụng có hơi không thoải mái, nàng đi không ngắn thời gian.

Lúc cô về lớp, đột nhiên phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút không đúng.

Tuy rằng chủ nhiệm Tôn đã từng làm cô bị chú ý một lần nhưng mà đã lâu như vậy, các bạn cũng sớm quen rồi.

Nên hôm nay bất ngờ lại bị chú ý lần nữa làm cô không biết phải làm sao.

Đi đến vị trí của mình, biểu tình của Khương Dao cũng có chút phức tạp.

Trên mặt bàn của cô có một hộp kẹo que.

Tổng cộng có mười hai cái, tràn đầy cảm giác thiếu nữ.

Trên hộp dán một tờ ghi chú, chỉ viết bốn chữ - ngày hội vui vẻ.

Đồng Miểu không hiểu nhìn Khương Dao một cái: “Là của cậu?”

Khương Dao liếm liếm môi, mắt to chớp chớp, nhỏ giọng hỏi: “Miêu Miêu, Trần Ninh là ai?”

Trần Ninh là ai?

Đồng Miểu ngưỡng mặt, suy nghĩ một lát.

Đúng rồi, là đồng đội cùng cô tham gia cuộc thi kia.

“Đây là của cậu ấy?” Cô bất ngờ chỉ vào đống kẹo que trên bàn.

Hình như cô với Trần Ninh không có tiếp xúc nhiều mà, trừ lúc làm bài ở trường thi thì không có tiếp xúc.

Trần Ninh sao phải đưa cô kẹo que chứ.

“Quang côn tiết đó Miêu Miêu, có phải Trần Ninh có ý với cậu không nhỉ?”

Khương Dao nhỏ giọng nói, hai nam sinh bàn sau cũng ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Đồng Miểu.

Cuộc sống cao trung buồn tẻ nên ai cũng tăng lòng hiếu kỳ, như một cơn gió thổi chuyện này có thể truyền khắp toàn lớp.

Huống chi bây giờ vẫn là những thiếu nam thiếu nữ ngây thơ tính tình bát quái.

Mặt Đồng Miểu hơi đỏ lên, xấu hổ và giận dữ nói: “Tớ đi trả lại cho cậu ấy.”

Một bàn tay đè lại bả vai cô, thanh âm lười biếng từ sau tai cô truyền đến: “Trả cái gì, tớ thích ăn.”

Tư Trạm hơi nhướng mày, duỗi tay lấy hộp kẹo t rong lồng ngực Đồng Miểu.

Sau đó không thương tiếc kéo ra, rút ra một cái ngậm trong miệng.

Cái hộp xinh đẹp bị rách một miếng lớn, viền góc lộ ra những vết xé nhỏ.

Kẹo que hình ngôi sao trong suốt, nhìn rất đáng yêu.

Nhưng Tư Trạm đặt trong miệng còn chưa vài giây liền cắn, trực tiếp nuốt vào trong bụng, phun que ra.

Đồng Miểu ngưng mi, nhẹ hỏi: “Cậu không phải không thích ăn đồ ngọt à?”

Lần trước còn chê thạch trái cây của cô ngọt.

Tư Trạm nhíu mày, đúng là quá ngọt, còn chả có vị hoa quả, cũng không biết tặng quà loại đẹp chứ không xài được làm gì.

Mẹ nó, nhìn thôi cũng thấy ghét.

“Cai thuốc.” Tư Trạm nhàn nhạt nói, một tay ném ra đằng sau, Trần Đông bắt được nhanh như chớp chạy về phía sau, thề sống chết không cho Đồng Miểu đoạt lại.

Đồng Miểu bất đắc dĩ nhìn ânh một cái: “Tớ muốn trả cho người ta.”

Ồ.

Tư Trạm hận không thể véo véo má cô: “Cậu ngốc à, cậu ta đưa cho cậu một lần, cậu lại trả lại cho cậu ta một lần, không có việc gì cũng bị đồn lung tung.”

Nói thế cũng có đạo lý.

Đồng Miểu tốt tính hỏi: “Vậy xin hỏi chuyên gia, tớ nên làm cái gì bây giờ?”

Tư Trạm cười chế nhạo, đôi mắt hẹp dài mang theo nửa phần nghiêm túc nửa phần ngả ngớn.

“Làm bạn gái tớ, sẽ không có ai dám tặng quà cho cậu.”

Thanh âm lười biếng, cất giấu một phần thiếu niên từ tính cùng trong sáng.

Khương Dao ở bên cạnh nghe thấy, hít hà một hơi.

Nói ra luôn rồi?

Không phải vẫn luôn giấu diếm không nói toạc ra à?

Mẹ nó, Tư Trạm thật là dũng cảm!

Hai mắt của cô ấy sáng lấp lánh nhìn Đồng Miểu, gấp gáp muốn biết phản ứng của Miêu Miêu.

Nhưng Đồng Miểu chỉ cảm thấy đại não sung huyết, mặt đỏ tai hồng, đầu ngón tay tê tê.

“Cậu... Cậu...”

Cô không biết phải nói cái gì cho tốt, tiếng của Tư Trạm cũng lớn, mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Cô gắt gao cắn má thịt, đôi mắt hạnh xinh đẹp hung hăng trừng Tư Trạm, như mũi đao đang khiêu vũ, dè dặt cẩn trọng, vạn phần không yên.

Muốn có bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu nhiêu phức tạp.

Thời gian như bị đóng băng vào lúc này.

“Đùa cậu chơi.”

Tư Trạm huýt sáo, tay cắm túi quần, chậm rãi xoay người đi về phía sau.

Đồng Miểu yên lặng nhìn bóng dáng của anh, áo ngoài phủ trên cơ thể, không hiểu sao nhìn có chút cô tịch.

Trần Lộ Nam đứng ở cửa, nhìn thoáng qua Đồng Miểu, đột nhiên cười nhạo một tiếng.

Cát Thần Thần nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Trần Lộ Nam trong mắt có chút ghen ghét, buồn bã nói: “Lại như thế rồi.”

Cát Thần Thần nhìn Đồng Miểu và Tư Trạm, do dự hỏi: “Ca ạu nói ai thế?”

Trần Lộ Nam không nói, cô nàng nhún vai, nhanh chóng đi đến chỗ ngồi của mình.

Lúc đi ngang qua Đồng Miểu, cô ấy âm thầm hỏi trong lòng: cậu dám nói cậu không có cảm giác với Tư Trạm?

Đương nhiên cô ấy không có nói ra, vội vàng đi qua.

Cát Thần Thần không thể hiểu được lắc đầu, cũng đi theo về chỗ ngồi.

Một tiểu nhạc đệm* liền đi qua như vậy, không làm cho lớp quá có quá nhiều tranh luận.

*Editor: như kiểu một phân cảnh.

Dù sao ở trong mắt đa số bạn học Tư Trạm vẫn là người hay chọc Đồng Miểu nhất.

Đồng Miểu giữ tâm sự nặng nề ngồi trên ghế, đã hoàn toàn quên mất hộp kẹo que kia trông như thế nào.

Cô không ngốc.

Cô cảm thấy Tư Trạm đang thử.

Hoặc là nói, anh đã có ý như vậy, hôm nay thử nói ra một chút.

Giống như hai bên đánh cờ, vốn dĩ duy trì ở thế cân bằng, bọn họ có thể ở chung một cách bình yên mà bước qua những năm này.

Nhưng Tư Trạm rốt cuộc không kiên nhẫn được, đánh vỡ cân bằng.

Chắc là do kẹo que của Trần Ninh kích thích tới anh, làm anh... Nói như thế nào nhỉ, có hơi ghen?

Đòn bẩy nghiêng, dù cô làm cái gì thì cuộc chiến này cũng đã lệch hướng.

Nhưng trên thực tế, không có kết cục nào cả.

Đây là một ván cờ thua.

Trừ phi quyết tâm nghịch chuyển càn khôn.

Nhưng tất cả điều này đối với bọn họ mà nói thì còn quá sớm.

Đồng Miểu chỉ nghĩ an ổn thì làm được việc, dốc hết sức lực giúp Tư Trạm thi đấu.

Cô cũng có một dã tâm nhỏ.

Làm Tư Trạm cùng cô học tập, có lẽ trong thời gian học đại học có thể phát sinh một cái gì đấy ngoài ý muốn thì sao?

-

Ban ngày dần ngắn lại, mới buổi 7 giờ tối, bầu trời đã tối om.

Sah khi tan học, chịu ảnh hưởng của lễ độc thân tiết tự học thiếu rất nhiều người.

Đồng Miểu không về nhà, cô tìm cớ đi theo Tư Trạm đến phòng thí nghiệm.

Muốn tham gia vào hạng mục của Tư Trạm thì ít nhất phải hiểu những điều cơ bản nhất, ví dụ như tái chế là cái gì, bọn họ muốn đạt được hiệu quả như thế nào.

Tư Trạm không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Đồng Miểu yêu thích Tiểu Ai, cho nên muốn tới xem làm ra người máy kiểu gì.

Trần Đông vẫn luôn nhiệt tình cùng giới thiệu phòng thí nghiệm của bọn họ cho Đồng Miểu.

Cuộc thi VEX là hạng mục mà Thịnh Hoa hết sức nâng đỡ, cũng là lần đầu tiên đặt chân tới lĩnh vực này.

Nhưng vì không có huấn luyện viên hướng dẫn nên tất cả đều phải dựa vào nhóm Tư Trạm tự nghiên cứu.

Phòng thí nghiệm thật sự rất đơn giản, các linh kiện và các dụng cụ đều tùy ý bày biện trên mặt đất, ngay cả quản lý viên cũng không có.

Tư Trạm ngậm kẹo que, vắt chéo chân ngồi ghế trên, chỉ vào người máy trên mặt đất.

“Cái này, đẹp không?”

Ngữ khí đặc biệt khoe khoang.

Đồng Miểu ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm người máy mà đánh giá.

Thật là xinh đẹp, thân màu xám, thao tác uyển chuyển nhẹ nhàng, có những móng vuốt hình lưỡi liềm để lấy đồ, Tư Trạm điều khiển, nâng móng vuốt nhẹ nhàng kẹp lấy mũi giày của Đồng Miểu.

Cô không dám lập tức biểu hiện ra mình ý đồ, mà lẳng lặng dùng đôi mắt đoán số liệu của người máy.

Cân bằng, vận tốc, công suất, trọng lực, lực ma sát......

Trong lòng đã có đánh giá, cô đứng lên, xoa xoa đôi chân có chút mỏi, một bên lắc lắc điện thoại một bên tùy ý hỏi Trần Đông: “Này, góc của cánh tay hình như không đủ lớn phải không?”

Trần Đông đứng hình một chút, mở to hai mắt nhìn cô.

Góc khúc của cánh tay gì đó, cậu hoàn toàn không chú ý tới, chỉ biết thao tác của nó không tốt lắm, mỗi lần muốn tìm cái gì đó thì nửa ngày mới thành công lấy được đồ vật.

Tư Trạm ngẩng đầu, dừng việc mút kẹo que lại, hơi ngưng mi, biểu tình nghiêm túc nhìn Đồng Miểu.

- -------------------

*Editor: ai dùng Wechat thì liện hệ với mình với ạ. Mình cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.