Mối Tình Đầu Của Giáo Bá

Chương 14: Chương 14




Dáng vẻ hoang mang rối loạn này của Lâm Thu Thu làm cho Ngu Trà cũng bắt đầu căng thẳng, “Lục Dĩ Hoài xảy ra chuyện gì sao?”

“Cậu biết chuyện cái weibo kia chưa, đột nhiên blogger xoá hết toàn bộ bài, cũng xoá hết mấy bài Weibo trước đây, chắc là chuẩn bị đi sống ẩn rồi.”

Lâm Thu Thu nói hết một hơi: “Còn có thể là ai làm ra cái này, ngoại trừ Lục Dĩ Hoài thì còn có thể là ai nữa?”

Hôm nay cô chỉ tập trung lướt Weibo cho nên khi blogger kia có động tĩnh gì là sẽ thấy được ngay. Vốn cô nghĩ blogger đó đã tìm ra lương tâm của mình, sau đó lại nhìn thấy toàn bộ bài viết Weibo đều bị xoá đi giống như là chuẩn bị bỏ tài khoản này vậy.

Tim Ngu Trà đập lỡ một nhịp.

Thế nhưng cô không thể ngừng suy nghĩ được, bởi vì với tốc độ nhanh như thế mà Lâm Thu Thu đoán cũng không sai, khả năng lớn nhất là Lục Dĩ Hoài đã ra tay.

Cũng chỉ có anh mới có thể làm vậy.

Ngu Trà vào Weibo xem thử.

Bài viết Weibo của blogger đã bị mất sạch thay vào đó là một bài bôi đen, là chứng cứ nói blogger này bịa đặt.

Giống như là người khác đã hack tài khoản của họ vậy.

Sau đó mới đăng lên một bài viết Weibo mới nhất: “Rất xin lỗi về việc tôi đăng tin không đúng sự thật, liên quan đến bài viết kia, tôi không có xét duyệt trước mà đăng lên, đó là vì ham nổi tiếng. Rất xin lỗi mọi người và cũng xin lỗi Ngu Trà, sau này tài khoản này sẽ không dùng nữa, quay về cuộc sống hiện thực, hi vọng mọi người không đồn đãi nữa.”

Dưới phần bình luận rực rỡ sắc màu -----

“Cái quỷ gì vậy, blogger mị làm fans năm sáu năm mà lại đăng bài với nội dung bịa đặt, thật sự làm cho mị cực kỳ thất vọng!”

“Nhiều bài viết đều là giả, thế nhưng lại dám đăng lên công khai!”

“Cho nên trước đây họ đăng bài với chế độ xét duyệt, kỳ thật đều là đánh rắm!”

“Sao đột nhiên lại bắt đầu như thế, đã xảy ra cái gì rồi?”

Blogger ở nhà liên tục làm mới lại bảng tin Weibo thấy được một cái bình luận mới, tức giận đến đau tim nhưng vẫn không thể đáp lại, xem như đáp lại thì cũng chỉ có thể là xin lỗi.

Đôi mắt của anh ta đã đỏ ngầu.

Sao hôm nay anh ta nhận tiền đăng Weibo bôi đen Ngu trà, sớm biết có hậu quả này, lúc đó anh ta đã trực tiếp ném tiền vào mặt của người đưa tiền kia.

Mẹ kiếp má nó để vuột mất, lại còn có marketing.

Lần này thì được rồi, bản thân anh ta phải bỏ tài khoản này. Còn không được cho phép có hành vi tương tự ở trên Weibo, nói cách khác chính là anh ta sẽ không bao giờ có thể tiếp tục làm blogger được nữa.

...

Lâm Thu Thu kéo cô vào lớp rồi nói: “Cậu nói cái việc này thử xem, tớ còn nghĩ rằng phải đợi đến hai ba ngày nữa mới xoay chuyển được tình thế, không nghĩ đến không bao lâu mà đã nhanh chóng kết thúc rồi.”

Ngu Trà nói: “Tớ biết rồi.”

Lâm Thu Thu hỏi: “Cậu biết cái gì hả?”

Ngu Trà không trả lời cô, ngược lại là đi đến lớp Một. Bởi vì chưa đến tiết tự học buổi tối cho nên người trong lớp cũng không nhiều.

Bạn học ngồi bên cửa sổ biết cô, hỏi: “Ôi, cậu là người có Weibo tên là Trà trà đúng không, mấy câu nói trên weibo đều là giả, cậu cũng đừng để trong lòng.”

“Cảm ơn.” Ngu Trà không nghĩ đến một người xa lạ sẽ an ủi cô.

“Cậu đến lớp một tìm người sao?”

“Lục Dĩ Hoài có ở lớp không vậy?”

“Không có, hình như còn chưa có trở về.”

Ngu Trà đứng ở cửa lớp Một đợi một chút rồi sau đó mới đi về lớp mình. Bây giờ cũng không cần vội vàng hỏi, thời gian vẫn còn dài.

Chỉ là không nghĩ đến lúc trên đường về lớp thì cô lại gặp Đường Hiểu Thanh đang đi trên lầu xuống, hai người lại đụng mặt nhau.

Đường Hiểu Thanh mới quay lại trường, xem ra cũng không khác gì với trước kia. Ngoan ngoãn mặc đồ học sinh, tóc đen dài thẳng đẹp hơn trước đây rất nhiều.

Nhưng mà Ngu Trà lại cảm thấy cô ta là lạ ở chỗ nào.

Đường Hiểu Thanh lên tiếng: “Ngu Trà.”

Ngu Trà dừng lại, “Có chuyện gì sao?”

“Chuyện lần trước là tớ không đúng.” Đường Hiểu Thanh cười, “Mong cậu không phiền, bây giờ tớ đã nghĩ thông rồi.”

Ngu Trà yên lặng nhìn cô ta.

Hôm nay Lâm Thu Thu có đề cập qua với cô, sau khi Đường Hiểu Thanh quay lại trường đã thay đổi dáng vẻ, không biết là bị cái gì kích thích và cũng không có đi đến cửa lớp Một ve vãn nữa.

Trái lại, làm như vậy độ nổi tiếng của Đường Hiểu Thanh lại tăng mạnh, rất nhiều bạn nam từ Ngu Minh Nhã chuyển sang mê luyến cô ta, hai ngày nay đang bỏ phiếu trên Tieba về chủ đề “Rốt cuộc ai mới là hoa khôi của trường Nhất Trung?”, dường như các mối quan hệ lại bắt đầu thay đổi.

Đường Hiểu Thanh dịu dàng mở miệng nói: “Tớ không nên kích thích Lục Dĩ Hoài, lúc đó là tớ vô ý nói như vậy thôi. Đây là bánh Cookie tớ tự làm, hi vọng cậu có thể giúp tớ đưa cho Lục Dĩ Hoài, là quà tớ xin lỗi cậu ấy.”

Hộp quà tinh xảo được đưa đến.

Ngu Trà không đưa tay nhận lấy.

Cô cong môi nói: “Cậu xin lỗi Lục Dĩ Hoài thì không có liên quan đến tôi, tự cậu đi đi, tôi sẽ không nhúng tay.”

Trong nháy mắt Đường Hiểu Thanh có chút ngây người.

Sao Ngu Trà lại không mắc lừa?!

Cô ta nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng mà không hề nghĩ đến cái này. Dù sao cô ta cũng không biết nhiều về Ngu Trà, nếu như trước khi Ngu Trà trọng sinh thì còn có thể nhưng Ngu Trà sau khi trọng sinh thì cô ta không biết gì cả.

Ngu Trà nhìn cô ta chằm chằm, đúng như dự đoán trong mắt cô ta loé lên sự dữ tợn, cô nghĩ thầm quả nhiên là vậy.

Đường Hiểu Thanh chưa từng thay đổi.

Mà chỉ là thay đổi phương thức mà thôi.

Ngu Trà không hề nhìn cô ta, quay người trực tiếp ra khỏi cửa cầu thang, để lại một mình Đường Hiểu Thanh cầm hộp bánh quy đứng ở nơi đó.

Rất nhanh có cô gái xuống lầu hỏi: “Hiểu Thanh, cậu thành công không?”

Đường Hiểu Thanh tức muốn hộc máu ném bánh quy vào thùng rác, “Thành công mà tớ còn đứng chỗ này à?”

“Chuyện này...”

Đường Hiểu Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng đang đi xa trên hành lang kia, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi chuyện đó xảy ra, nhà họ Lục lên tiếng làm cho cô ta đi đến bệnh viện kiểm tra đầu óc. Ba mẹ nhà họ Đường nhát gan, không dám đắc tội nhà họ Lục nên cô ta bị ba mẹ đưa đến bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa rồi sau đó đến bệnh viện tâm thần ở chừng mấy ngày.

Người ở đó đều điên, cô ta ở cùng người điên mấy ngày cũng cảm thấy mình sắp điên rồi, cuối cùng là dùng việc tự sát uy hiếp ba mẹ mình.

Lúc này cô ta mới đi ra ngoài.

Đường Hiểu Thanh thở dài một hơi.

Thật sự cô ta không muốn nhớ lại cuộc sống ở bệnh viện tâm thần, ở cùng người bệnh như vậy thì bản thân cô ta cũng sẽ biến thành như thế.

Đường Hiểu Thanh không ngoài ý muốn chút nào, nếu như nói thêm cái gì khác nữa, chắc chắn Lục Dĩ Hoài sẽ không nhẹ tay với cô ta.

Lục Dĩ Hoài chính là một tên ác ma.

-

Gần đến tiết tự học buổi tối, bầu trời đã dần tối đi, đèn đường cũng đã sáng, cũng không ít học sinh đi vào trong trường.

“Đã xử lý xong rồi.”

Lục Dĩ Hoài giật tay, “Ừ, cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, vốn là làm công cho nhà cậu mà vả lại việc này cũng không có gì khó.” Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại cười một cái, “Có điều chuyện nhỏ như vậy sao cậu lại để tôi ra tay, hay là cậu quá xem thường tôi rồi?”

Lục Dĩ Hoài nhấp môi cười, “Không phải là xem thường mà là tín nhiệm.”

“Được rồi, tôi biết rồi, sau này có chuyện đơn giản như vậy thì cứ tiếp tục tìm tôi, còn lấy tiền lương thì tôi sẽ không nương tay ha ha ha.”

Người đàn ông cúp điện thoại rồi lại tiếp tục suy nghĩ về câu nói vừa rồi kia.

Tín nhiệm? Trong nháy mắt đầu óc của anh đã được khai sáng.

Là muốn giải quyết chuyện này một cách triệt để mà người khác thì cậu ta lại không yên lòng. Luật sư nhanh chóng tò mò, sao việc này lại làm cho Lục Dĩ Hoài để bụng đến thế.

Trước đây cũng không xảy ra chuyện như vậy.

Tần Du và Tô Ngọc ngồi đối diện với Lục Dĩ Hoài, không biết làm sao mà Lục Dĩ Hoài lại gọi điện ra ngoài.

Hai người buồn bực nói: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Lục Dĩ Hoài xoắn tay áo lên, lấy muỗng khuấy khuấy trong ly rồi nhấp một ngụm cà phê, “Không có gì đâu.”

Càng nói vậy là càng có chuyện.

Nhưng mà anh không nói thì bọn họ cũng không hỏi được.

Tần Du lại nghĩ đến Weibo mình nhìn thấy vào hôm nay, “Đúng rồi Lục ca, hôm nay tớ xem truyện tranh trên weibo, hình như chị dâu nhỏ vẽ có nhắc đến người cắt quần áo của các cậu ấy, cũng không biết là thật hay giả.”

Lúc cậu nhìn thấy còn kêu quỷ mấy lần.

“Chắc là giả rồi.” Tô Ngọc không nghĩ nhiều lắm, “Còn có người dùng thủ đoạn cắt quần áo ư, đều là trò trẻ con thôi.”

Rất nhanh chủ đề đã được xoay chuyển.

-

Trước khi tiết tự học bắt đầu năm phút, Ngu Trà đi đến lớp Một thêm lần nữa.

Lúc trước cô không muốn có liên quan đến Lục Dĩ Hoài nhiều lắm, ngay cả Wechat cô cũng không thêm, ngược lại bây giờ lại trở nên có chút trói buộc.

Vừa mới đi đến cửa lớp Hai thì có một giọng nói vang lên từ phía sau cô: “Ngu Trà?”

Ngu Trà quay đầu lại, phát hiện là bạn học nam đi qua trước cửa lớp cô mười lần, cô biết người này học ở lớp Sáu trên lầu, tên là Uông Học Hoa, phòng học của họ cũng nằm ở phía trên.

Uông Học Hoa ôm quyển sách đứng đối diện với cô, dáng dấp dễ nhìn, mặc đồng phục học sinh. Nhìn vào thì cũng là dáng vẻ được nhiều người chuộng, trên gương mặt kèm theo một nụ cười: “Ngu Trà, chào cậu, mình là lớp sáu Uông Học Hoa.”

Cậu ta dùng đôi mắt tuỳ tiện đánh giá Ngu Trà xong xuôi, càng lúc trong lòng càng thoả mãn. Cậu ta cảm thấy mấy thằng bạn của mình không đáng ghét đến như vậy.

Xế chiều hôm nay bọn họ ngồi chơi trò chơi ở phía sau phòng học, người nào thua thì phải đi làm một chuyện. Vừa lúc người thua là cậu ta và cũng vừa lúc đó bọn họ thấy được bức ảnh của Ngu Trà trên weibo, sau đó để Uông Học Hoa lại đây.

Thời hạn trong một tháng phải đuổi kịp Ngu Trà.

Đuổi không kịp thì phải mời khách.

Đuổi kịp thì một tháng sau sẽ chia tay, còn nhất định phải đăng chuyện này lên Weibo và Tieba.

Ánh mắt của Ngu Trà rất sâu, không đáp lại lời cậu ta giới thiệu bản thân mình.

Đương nhiên cô có nhớ được người tên Uông Học Hoa này.

Đời trước cô vì muốn thoát khỏi Lục Dĩ Hoài mà biết được một Uông Học Hoa dịu dàng, chỉ là lúc đó cô không có tâm trạng để yêu đương. Sau khi Uông Học Hoa nghe cô nói xong thì nhanh chóng nói có thể đưa cô rời khỏi nhà họ Lục, vì thế Ngu Trà xem cậu ta như là cơ hội để thoát ly khỏi Lục Dĩ Hoài.

Ở trong trường học cũng có không ít cô gái thích Uông Học Hoa, dù sao thì dáng vẻ cũng không tệ, kết quả học tập lại tốt, bởi có nhiều cô gái rất thích ưu điểm này.

Chỉ là không nghĩ đến một tháng sau, trên Tieba của trường Nhất Trung có một vài bức ảnh của Ngu Trà. Mặc dù không có gì nhưng đối với học sinh mà nói thì rất dễ dàng bị thay đổi suy nghĩ.

Dáng vẻ cô uể oải suy sụp bị nói thành hút chích, lúc gào khóc bị chụp được, từng cái từng cái bình luận đều nói cô như vậy là bởi vì không nhịn được nghiện.

Uông Học Hoa lại xuất hiện trước mặt cô, giả nhân giả nghĩa nói: “Xin lỗi nha, cậu không nên hút chích, vì thế có lẽ tớ không giúp cậu được nữa.”

Sau đó Ngu Trà ở nhà họ Lục nửa năm không có đi học, sau khi quay lại trường thì muốn giết Uông Học Hoa nhưng lúc đó phát hiện Uông Học Hoa đã không còn nữa.

Nghiện ma tuý, bị bắt vì suýt giết người.

“Ngu Trà?” Uông Học Hoa gọi một tiếng.

Ngu Trà lấy lại tinh thần, cũng không muốn nhìn gương mặt làm người buồn nôn kia, trực tiếp xoay người đi khỏi.

Uông Học Hoa bị cô nhìn đến mức sợ hết hồn, thấy cô muốn đi thì nhanh chóng đưa tay ra bắt lại, “Bạn học Ngu Trà, cậu nghe tôi nói đi -----”

Đột nhiên cậu ta rút tay lại, không thể tin được mà nhìn Ngu Trà.

Ngu Trà cầm bút máy, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi không thích người khác chạm vào tôi cho nên tự vệ một chút.”

Sau khi sự kiện kia xảy ra cô đều mang bút máy trên người, chuẩn bị với bất kỳ tình huống nào, không nghĩ đến hôm nay lại dùng đến.

Uông Học Hoa: “???”

Trong trường học mà còn tự vệ, tự vệ cái rắm ấy!

Cậu ta nhìn tay của mình, bị đâm vào một chút. Tuy rằng không nghiêm trọng nhưng đã có máu chảy ra, đau chết đi được.

Uông Học Hoa nói: “Ngu Trà cậu có ý gì, tớ cũng chỉ là muốn làm quen với cậu một chút, sao cậu lại có thể làm tớ bị thương, thật không ngờ đến cậu là người như vậy.”

Ngu Trà lạnh nhạt: “Tôi không muốn quen biết với cậu.”

Vốn Uông Học Hoa muốn nổi nóng nhưng lại nghĩ đến cá cược của mình thì kiên nhẫn nói: “Bạn học Ngu Trà, lúc trước tớ có nghe nói đến cậu, hôm nay đến đây là muốn hỏi cậu có muốn làm bạn gái của tớ không.”

Không ít người trong phòng học đi ra ngoài vây xem.

Nhìn thấy nơi này, trong lúc nhất thời có mấy bạn nam ồn ào lên ----

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

“Trực tiếp như vậy rồi, đồng ý đi.”

Phía xa xa bọn người Tần Du và Tô Ngọc đang đi về lớp, sau đó nhìn thấy một đống người đứng ở cửa lớp Hai. Ngu Trà nhỏ con, bị che ở bên trong nên bọn họ không có nhìn thấy.

Tần Du cười nói: “Có người đang tỏ tình đó nha.”

Tô Ngọc nói: “Không sợ bị giám thị gọi đến văn phòng à, để tớ đi xem người nào lại to gan đến vậy, vây hết cửa của lớp Một rồi lại chặn hết cả đường đi.”

Đúng lúc này, tất cả mọi người nghe được một giọng nữ vang lên ở bên trong: “Bạn học Uông, cậu đánh cược với bạn bè của mình đi mồi chài người lạ, cậu thấy như vậy có được không?”

Lúc này người xem xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Đánh cược cái gì?”

“Mẹ nó cũng thật là nham hiểm quá đi, đánh cược đi theo đuổi người ta, nghe thật buồn nôn.”

“Trước đây tớ còn có thiện cảm với Uông Học Hoa, không nghĩ cậu ta lại là người như thế, thật đáng sợ.”

“Quá đáng sợ, cậu ta cho rằng con gái là cái gì?”

Tần Du sợ hết hồn: “Là tỏ tình với chị dâu nhỏ... Uông Học Hoa này là cái quỷ gì, lại còn đánh cược nữa chứ, Lục ca!”

Ánh mắt của Lục Dĩ Hoài rất lạnh lùng.

Uông Học Hoa thấy hoảng sợ khi bị mọi người chỉ trích, cậu ta nghĩ là bạn trong lớp tiết lộ tin tức này, giả vờ trấn định nói: “Bạn học Ngu Trà, sao cậu lại có thể nói xấu người khác như vậy.”

Tần Du nghe đến đây thì nhanh chóng liếc nhìn lại, thấy sắc mặt của Lục Dĩ Hoài đã lạnh đi, yên lặng tặng cho Uông Học Hoa mấy cây nến ở trong lòng.

“Không ngờ rằng cậu là người độc ác đến vậy.” Uông Học Hoa càng nói càng nghiện, “Cậu còn không bằng một góc của chị gái mình -----”

Cậu ta đưa tay kéo Ngu Trà lại.

Ngu Trà né sang một bên nhưng suýt nữa đã ngã xuống đất, may là có một bạn gái ở phía sau đưa tay đỡ lấy mới đứng vững được.

Tay của Uông Học Hoa để ở giữa không trung, chưa kịp nói xong thì cả người đã nằm bò trên đất, cằm đập xuống đất máu tươi lẫn vào răng chảy ra ngoài.

Toàn bộ người ở lầu một đều yên tĩnh lại, không một ai dám động đậy.

Uông Học Hoa kêu thảm thiết: “Đau... đau... cứu mạng với...”

Bạn học vây xem thấy Lục Dĩ Hoài xuất hiện ở chỗ trống không người kia, trong đầu đều nghĩ đến một suy nghĩ.

Lục Dĩ Hoài ra tay không hề nhẹ, trên tay là cây gậy ở cửa cầu thang, đang nhắm ngay vào mặt của Uông Học Hoa, thiếu chút nữa là đã đụng vào mắt.

“Nói tiếp đi, tôi cũng muốn nghe một chút.”

Lời của edit: Lại ăn giấm rồi nha =))

Các cô sang wp của t đọc ủng hộ t với, nhìn bên đó thật là vắng vẻ và cô đơn. Cảm ơn các cô rất nhiều:)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.