Hành trình đến làng du lịch này không chỉ có Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài mà còn có hai người Tần Du và Tô Ngọc đang ngồi ở chiếc xe phía sau. Chỉ là bọn họ không muốn ngồi cùng xe, cũng không biết là tại sao lại thế.
Phòng ở là Lục Minh Duyệt đã liên hệ trước, có điều số lượng là phụ thuộc vào bọn họ. Bọn họ ở trên tầng cao nhất, từ trên cao nhìn xuống là có thể nhìn thấy tất cả ở bên ngoài, ngay cả sân cưỡi ngựa chỉ cần liếc mắt thôi cũng có thể thấy được.
Lúc Lục Minh Duyệt nhận được cuộc gọi của bạn mình thì có hỏi thăm vài câu: "Có mấy người?"
"Vài người thôi, bạn của em trai cậu cực kỳ hoạt bát mà sao thằng bé lại ít nói đến thế, thật là thần kỳ."
Nghe vậy, Lục Minh Duyệt cũng cười theo, "Được rồi, cậu đừng để người khác đi quấy nhiễu bọn chúng, để mặc là được rồi."
Người bạn cười: "Là cậu nói đó nha."
Làng du lịch như thế này, nếu trong nhà không có một ít của cải thì hẳn là không dám đến đây.
Đám người Tần Du thì không đáng kể, điều kiện gia đình bọn họ cũng không khác nhau là bao. Là một đám phú nhị đại con nhà giàu, hơn nữa lần này cũng không phải bỏ tiền ra mà là Lục Minh Duyệt bỏ tiền ra.
Phòng của Ngu Trà nằm sát vách với phòng của Lục Dĩ Hoài, sau khi đưa hành lý vào xong thì chuẩn bị đi ra ngoài một chút.
"Mỗi phòng đều có một bể tắm nước nóng, buổi tối có thể ngâm một chút, hãy hưởng thụ cuộc sống vương gia này đi." Tần Du không nhịn được mà ca ngợi.
Làng du lịch này đều dựa theo tiêu chuẩn cao xây dựng nên, mỗi căn phòng đều lớn, bên trong có một bể tắm nước nóng nhỏ, có thể ngâm một mình.
Nếu như muốn ngâm với nhiều người thì cũng có thể đến nơi có bể nước nóng lớn.
Mắt Ngu Trà phát sáng lên, nhưng lại không nói ra. Ban đầu Lục Dĩ Hoài cũng không nhắc đến nơi này có suối nước nóng nên cô không có mang theo áo tắm, xem ra là muốn cô đi mua rồi.
Một nhóm người đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Có mấy người nhận ra Lục Dĩ Hoài thì muốn đi đến chào hỏi, nhìn dáng vẻ và khuôn mặt không hề có cảm xúc thì lại rút lui, vì không ai dám đi tìm xui xẻo cho chính mình.
Nơi này thực hiện việc xanh hoá rất tốt, ngoại trừ một vài nơi du ngoạn thì còn có một con đường chuyên ẩm thực, lẩu và thịt nướng đều có.
Lúc đi ngang qua một tiệm bán kem thì hai mắt Tần Du sáng ngời, nhìn thấy một cô gái có mái tóc vừa đen vừa dài đang giơ di động lên, không biết nói gì mà rất vui vẻ.
Cậu hỏi: "Chị dâu nhỏ, cậu ăn kem không?"
Ngu Trà nói: "Không ăn đâu."
Tần Du: "..."
"Cậu ta muốn đến gần chỗ đó đó." Tô Ngọc chọc phá cậu.
Ngu Trà thấy vẻ mặt thất vọng của Tần Du thì không nhịn cười được, nhìn sang cô gái xinh đẹp kia, "Tớ hiểu rồi, vậy cậu đi mua đi."
Tần Du hớn hở, mặc kệ ánh mắt như giết người của ai đó, chạy đến tiệm bán kem và rất nhanh đã đến gần cô gái xinh đẹp.
Cô gái tóc dài liếc Tần Du, "Đừng chặn đường tôi quay phim."
Tần Du: "..."
Đúng là một cô gái tuyệt tình.
Ngu Trà thấy không ổn, liền đi đến mua hai ly kem.
Cô gái tóc dài phát hiện một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện trong màn ảnh thì lập tức sáng mắt lên, "Chị gái nhỏ ơi, cậu có phiền khi mình quay cậu không ạ?"
Ngu Trà khẽ cười, "Không có việc gì đâu, cậu là blogger sao?"
"Không phải, đi chơi nên muốn quay một cái vlog thôi." Cô gái tóc dài cười cười, nhìn bỗng có chút tươi tắn xinh đẹp, "Cậu gọi mình Trầm Trầm là được."
Ngu Trà gật đầu, đang định nói cái gì thì có một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Ngu Trà."
Đột nhiên Lục Dĩ Hoài gọi một tiếng.
Ngu Trà nhanh chóng đi đến, nhận ra được ý lạnh trong giọng nói của anh, liền vội vàng đưa cho anh một ly kem, "Cho cậu."
Rồi cô đến gần một chút, nói nhỏ nhẹ: "Đừng giận nữa."
Lúc này Lục Dĩ Hoài mới giãn mày ra.
Tần Du và Tô Ngọc ở một bên, ăn đầy miệng thức ăn cho chó nên yên lặng đi ở phía sau. Đi chậm hơn một khoảng cách ngắn, tự mình thăm thú.
Tần Du lén lút gửi tin nhắn cho Ngu Trà,"Chị dâu nhỏ, vừa nãy cô gái kia nói gì với chị vậy, có phải là đang phát trực tiếp không?"
Cậu thấy hành động giơ di động lên, các blogger phát sóng trực tiếp đều làm như thế, hôm nay nhìn thấy cô gái này thì đúng thật có nhan sắc xinh đẹp hơn các nữ blogger khác.
Ngu Trà trả lời: "Cô ấy tên là Trầm Trầm, không phải phát trực tiếp mà là đang quay vlog."
Tần Du nhìn thấy tên này liền có chút sững sờ.
"Chà Chà." Tô Ngọc nhìn lại, "Cái tên này ấy hả, lúc trước cô gái đa tài đa nghệ mà cậu quan tâm trên Weibo cũng tên là Trầm Trầm đúng không."
Lúc trước, mỗi ngày Tần Du đều lướt xem Weibo của một cô gái. Cậu đều nhớ rành mạch, cũng từng được cậu ta khoe khoang, kết quả là hôm nay nhìn thấy cái tên giống nhau y như đúc.
Tần Du tắt di động, "Giống cái gì mà giống."
Tiểu tiên nữ Trầm Trầm của cậu sao có thể là cô gái tóc dài không xem cậu ra gì vào ngày hôm nay, tuyệt đối là không thể.
Tô Ngọc à lên: "Tớ sẽ không nói gì nữa."
Bác bỏ nhanh như thế, coi chừng bị vả mặt.
Đi dạo ở làng du lịch hơn nửa giờ đồng hồ, bầu trời dần tối đi. Mọi người cùng nhau đi ăn cơm Tây rồi sau đó mới quay về khách sạn.
Ngày đầu tiên không chơi cái gì nên buổi tối Ngu Trà liền chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Đời trước không đến nơi này, mà là đi ra ngoài chơi với Lục Dĩ Hoài, đến một nơi có suối nước nóng riêng biệt. Loại bể nước nóng nhỏ dành cho một người này là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Có điều, cô không ngờ tới nơi này có suối nước nóng nên không mang theo áo tắm, chỉ có thể đến cửa hàng mua, nhưng sẽ không nói cho Lục Dĩ Hoài.
Trong cửa hàng có rất nhiều thứ, Ngu Trà ngắm nghía một lúc lâu, cuối cùng chọn một bộ không hở nhiều lắm, lại mua một ít đồ ăn rồi sau đó mới trả tiền đi về.
Lúc Tần Du và Tô Ngọc trở về từ bên ngoài thì liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nhỏ giọng hỏi: "Ơ, kia là Ngu Trà phải không?"
Tô Ngọc nói: "Đúng rồi, mới đi ra từ bên trong, cậu ấy cầm không ít đồ vật nha."
"Tớ thấy giống như là đồ tắm." Tần Du tinh mắt, như có suy nghĩ gì, "Chị dâu nhỏ đi ngâm nước nóng một mình hay là đi cùng với Lục ca đến suối nước nóng vậy?"
Tô Ngọc hỏi ngược lại: "Tớ nào biết, cậu hỏi một chút là biết liền."
Đương nhiên là không thể hỏi trực tiếp.
Tần Du xoay tròng mắt một vòng rồi gửi tin nhắn cho Lục Dĩ Hoài, "Lục ca, tối nay cậu có định đi tắm suối nước nóng không?"
Cả nửa ngày mới nhận được một câu trả lời là ----- Không đi.
"Tớ nghi lục ca sẽ không định đi ngâm đâu." Đột nhiên Tô Ngọc suy đoán nói: "Nếu như muốn ngâm thì nhất định chị dâu nhỏ đã sớm chuẩn bị áo tắm rồi, sao có thể bây giờ mới mua được."
Vừa nói thế thì Tần Du đã hiểu.
Đột nhiên cậu nảy ra một ý nghĩ, đến cửa hàng mua một cái quần bơi nam rồi sau đó thúc giục: "Đi thôi, lên lầu."
Lúc Lục Dĩ Hoài mở cửa, nhìn thấy Tần Du cợt nhả kia thì trên mặt không hề có cảm xúc, "Mua cái gì?"
Tần Du vội vàng đưa đồ ra, "Tớ nghe nói ngâm nước nóng rất tốt cho sức khoẻ, tối nay Lục ca ngâm đi, đối với chân cũng tốt nữa."
Lục Dĩ Hoài nói: "Không cần."
"Mua rồi đây." Tần Du đặt đồ lên giường, "Tớ và Tô Ngọc ra ngoài ăn đồ nướng, Lục ca cậu nhớ ngâm nha."
Rất nhanh hai người đã chạy trốn.
Lục Dĩ Hoài cảm thấy Tần Du không được bình thường nhưng cũng không xem là chuyện gì to tát.
Mà ở một gian phòng khác, Ngu Trà đã bắt đầu hưởng thụ.
Phòng khách sạn chuẩn bị rất nhiều thứ, nên trước hết cô đổ hương liệu vào rồi sau đó đi thay áo tắm, cẩn thận ngồi vào, nước ấm bao quanh cơ thể, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Ngu Trà nằm nhoài lên thành hồ chơi di động, gửi tin nhắn cho Lục Dĩ Hoài: "Cậu ngủ chưa vậy?"
Lục Dĩ Hoài: "Chưa."
Ngu Trà: "Bể nước nóng trong đây thật thoải mái, cậu có thể ngâm thử xem."
Tay Lục Dĩ Hoài hơi dừng lại.
Cô không nói rõ nhưng anh hiển nhiên lại hiểu.
Lục Dĩ Hoài: "Được."
Ngu Trà không có trả lời lại nữa mà đi lướt Weibo, lần trước cô cập nhật trạng thái có báo trước là đi du lịch. Cô chọn một tấm ảnh đã chụp hôm nay rồi sau đó đăng lên Weibo.
Rất nhanh các fans đã bình luận -----
"Trà Trà đi đâu thế, tớ thấy có ngựa kìa!"
"Chỗ này đẹp quá, có phải là thảo nguyên lớn ở Tây Bắc không vậy?"
"Trà Trà hãy nhanh cập nhật đi, du lịch cũng không nên lãng quên Đại Ma Vương, tớ cảm thấy Đại Ma Vương đã không nhịn được nữa rồi!"
Không nhịn được cái gì, Ngu Trà mắng.
Bây giờ mỗi ngày fans trên Weibo của cô đều tăng lên, lúc đầu bình luận chỉ có mấy mươi cái đến bây giờ thì đã sắp gần một nghìn.
Đều là những fans ở lại vì truyện tranh.
Ngu Trà cũng biết, hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều người đang mong chờ Lục Dĩ Hoài sẽ khoẻ lại, không chỉ một mình cô.
Là hơn một nghìn người.
Ngu Trà cười cười, đặt di động sang một bên rồi nằm lên khăn lông nhắm mắt nghỉ ngơi, nhiệt độ khá vừa phải nên không để ý liền ngủ rồi.
Cho đến khi đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngu Trà bỗng chốc tỉnh dậy, nhanh chóng dùng khăn lớn quấn quanh mình, đi đến cạnh cửa cảnh giác hỏi: "ai vậy?"
"Là tớ, Tần Du."
Ngu Trà khẽ mở cửa, chỉ để ra một cái khe, hỏi: "Tối rồi mà cậu có chuyện gì hả?"
Tần Du lo lắng, thấp giọng nói: "Chị dâu nhỏ, cậu có thẻ phòng của Lục ca không? Tớ vừa gõ cửa nhưng bên trong không có động tĩnh, di động cũng không gọi được."
"Cái gì?" Ngu Trà bị hoảng sợ.
"Không biết lục ca có phải lại phát bệnh nữa hay không? Cậu biết mà." Tần Du liếm môi, "Cho nên bây giờ tớ rất lo lắng, cậu có muốn đến xem thử không."
"Cậu đợi một chút." Ngu Trà nhanh chóng đi vào phòng, cô có giữ thẻ phòng dự bị của Lục Dĩ Hoài, là do Lục Dĩ Hoài cho, lúc đó cô không có yêu cầu nhưng ngược lại bây giờ đã có đất dụng võ.
Cô không hề phát hiện Tần Du không bình thường, quần áo cũng chưa kịp thay, cứ thế mà bọc khăn tắm đi mở cửa phòng bên cạnh.
Tần Du ở ngoài cười ngặt ngoẽo rồi nhanh chóng tẩu thoát.
Cậu vừa cười vừa gửi tin nhắn cho Tô Ngọc: "Chắc chắn ngày mai Lục ca sẽ không tức giận, tớ đây rất hiểu lý lẽ!"
Tô Ngọc: "cậu đừng mơ nữa."
Trong phòng Lục Dĩ Hoài chỉ mở có vài ngọn đèn nhỏ ở vách tường.
Cấu trúc căn phòng của hai người họ đều giống nhau, Ngu Trà dẫm dép lê lên thảm, trong phòng có mở điều hoà, ra khỏi bể nước nóng mặc dù có khăn tắm thì vẫn còn có chút lạnh.
"Lục Dĩ Hoài?"
Cô nhỏ giọng gọi, nhưng không có ai đáp lại.
Thấy trong phòng không một ai, phòng tắm cũng không ai nên Ngu Trà đi đến phòng chứa bể tắm nước nóng, cắn răng đẩy cửa ra.
Bên trong nóng hổi, Ngu Trà đi vào liền không thấy gì cả, nhưng là bị hơi nóng phả vào mặt phải híp mắt lại.
Cô gọi một tiếng: "Lục Dĩ Hoài?"
Trong sương trắng mịt mù, Ngu Trà nhìn thấy người thiếu niên bên trong bể nước đang tựa bên thành hồ, đặt một cánh tay lên nền đá cẩm thạch, hơi nóng lượn lờ xung quanh anh, nhìn vào cảm thấy đầy hơi thở thần tiên.
Có điều làm cho cô thay đổi sắc mặt chính là Lục Dĩ Hoài đang nhắm nghiền mắt và nhíu mày. Vẻ mặt này Ngu Trà không thể không quen thuộc hơn nữa, chỉ có mỗi lần chân anh đau hoặc lúc phát bệnh mới xuất hiện.
Đại khái Tần Du cũng không nghĩ đến mình đánh bậy đánh bạ cư nhiên lại là sự thật.
"Lục Dĩ Hoài, cậu tỉnh lại đi." Ngu Trà nhanh chóng chạy đến, ngồi xổm trên thành hồ, nhẹ nhàng vỗ lên mặt Lục Dĩ Hoài.
Lục Dĩ Hoài mở mắt ra thì nhìn thấy cô.
Hơi nóng hoá thành từng giọt men theo khuôn mặt chảy xuống, lướt qua hầu kết rồi cuối cùng ẩn mình vào trong nước, không hiểu sao lại mang theo một chút gợi cảm.
"Sao cậu lại đến đây?" Giọng nói của anh đã khản đặc.
Ngu Trà thấy đuôi mắt của anh đã đỏ lên, nơi huyệt thái dương đã nổi lên gân xanh, nhìn vào rõ ràng là đang rất nhẫn nại, kiềm chế.
"Tôi... Tần Du nói gọi cho cậu không được nên tôi đi đến đây." Cô đưa khăn lông sang cho anh, "Cậu khó chịu thì cắn... cắn cái này đi."
Lục Dĩ Hoài nheo mắt nhìn cô, người thiếu nữ bọc khăn tắm bởi vì ngồi xổm xuống nên làn da trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện ra, bỗng nhiên trong lòng anh lại dâng lên một tầng dục vọng.
Anh nhắm mắt, kéo lấy cánh tay mảnh khảnh kia.
"Ùm."
"A -----" Ngu Trà hoảng sợ la lên.
Bỗng chốc cả người cô đã ở trong bể nước, không thể bắt được thứ gì nên cuối cùng chỉ có thể nắm lấy cánh tay của lục dĩ hoài, như là bắt được tấm gỗ cứu sinh, lại không tiếp tục thả ra nữa.
Bể nước nóng không lớn, lúc hai chân ngu trà đạp loạn thì đụng phải chân của Lục Dĩ Hoài, thế là bị cánh tay còn lại của anh ôm lấy cố định eo cô.
Vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết đang nằm trong tay anh.
Ngu Trà được anh kéo lên phía trên một chút, cuối cùng mới có thể thở bình thường được, giọt nước theo cằm nhỏ chảy xuống, đến trước ngực rồi đi vào bên trong khe rãnh.
Cô nắm chặt lấy cánh tay của Lục Dĩ Hoài, tức giận hét một tiếng: "Lục Dĩ Hoài! Cậu muốn làm gì!"
Đôi mắt đen láy của Lục Dĩ Hoài đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khăn tắm sớm đã chìm vào trong nước, mỗi ngày người thiếu nữ sinh hoạt rất tốt, cơ thể được áo tắm phác hoạ ra, là những nơi phong cảnh không thể thấy được.
Anh muốn làm gì, chính anh cũng không rõ ràng lắm.
Cuối cùng Ngu Trà đã đứng vững, như bị điện giật liền rút tay lại, nhìn thấy ánh mắt như sói đói của Lục Dĩ Hoài thì nhút nhát, "Tôi đi lên trước."
Nơi hơi nước mờ ảo, trong mắt cô như cũng đang ẩn giấu một đầm nước.
Lục Dĩ Hoài khẽ nhúc nhích hầu kết, đúng lúc này, bỗng bắp chân anh phát đau, anh không nhịn được kêu lên một tiếng, rồi lại cắn răng nhịn.
Ngu Trà đang chuẩn bị leo lên, nghe thấy thì xoay người lại, nhìn anh không giống như đang giả vờ, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ổn không?"
"Không ổn." Lục Dĩ Hoài nói: "Đau."
Anh cử động tay, nhìn chằm chằm người thiếu nữ trước mặt rồi bỗng cánh tay nổi lên cơ bắp ấn Ngu Trà lên thành hồ.
"Tôi muốn..."
Nền đá hoa cương lạnh lẽo dán ở sau lưng Ngu Trà, cô chưa còn phản ứng lại thì cả người bỗng giật mình, tay của Ngu Trà bị anh cố định lại, nơi chạm sát vào người anh ngứa ngáy đến khó nhịn.
Sương mù ẩn hiện, Ngu Trà thấp thoáng có thể thấy được chiếc cằm sắc sảo của Lục Dĩ Hoài, lướt lên phía trên, một đôi con người đen láy như mực, không hề làm cho trong lòng bình tĩnh được.
Cho đến khi Lục Dĩ Hoài ngậm lấy môi cô.
Bể nước tràn ngập hơi nóng, tiếng nước tí tách do người nhúc nhích, nhẹ nhàng vang vọng trong phòng.
Tác giả có lời muốn nói: "Lục Lục tấn công chú vịt!"