Mối Tình Đầu Của Siêu Sao

Chương 100: Chương 100: “Người yêu dấu”




Edit: Sa

Ngôn Sơ Âm không ngăn được fans thảo luận, điều mà cô có thể làm là không trả lời bất cứ thứ gì, không đọc những câu “chất vấn” trên mạng, một năm mới sinh nhật một lần, cô không muốn tâm trạng bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.

Những năm trước, bố mẹ Ngôn Sơ Âm sẽ tới Bắc Kinh đón sinh nhật cùng cô hoặc là nếu cô không bận, cô sẽ về quê đón sinh nhật cùng ông bà bố mẹ, nhưng năm nay thì khác, hiện tại Ngôn Sơ Âm đang ở đầu sóng ngọn gió, cô không muốn bố mẹ bị liên lụy.

Ngôn Sơ Âm rất cẩn thận, trước nay chưa từng công khai hình ảnh của bố mẹ, và có thể là lúc trước cô không nổi tiếng nên mỗi lần đưa bố mẹ đi chơi cũng không bị ai phát hiện. Bây giờ Ngôn Sơ Âm nổi như cồn, có rất nhiều người muốn biết bố mẹ của cô, ví dụ như có phóng viên về quê cô lấy tin đã mất nhiều công sức tìm hiểu nhưng chỉ hỏi thăm được địa chỉ nhà cũ của Ngôn Sơ Âm.

Ông bà Ngôn đều đi làm, họ vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu, cũng không chịu về hưu sớm để chuyển đến Bắc Kinh sống cùng con gái. Ngôn Sơ Âm không khuyên được, bèn mua nhà mới ở quê cho bố mẹ, bây giờ họ đã chuyển sang nhà mới được sáu năm. Còn về phần nhà cũ, hàng xóm láng giềng quen biết nhau mấy chục năm nên khi được ông bà Ngôn nhờ vả, không có ai tiết lộ địa thông tin về ông bà Ngôn cho phóng viên, vì vậy, sau khi công cốc phỏng vấn hàng xóm, phóng viên mới đi tới trường.

Ngôn Sơ Âm cũng muốn như vậy, nếu truyền thông vẫn chưa biết bố mẹ cô thì không nên để bố mẹ đến Bắc Kinh vào lúc này, mũi phóng viên thính như chó, một khi họ đã khóa mục tiêu, e rằng sau này cuộc sống của bố mẹ sẽ không còn được yên tĩnh nữa.

Không có người thân bên cạnh, Ngôn Sơ Âm cũng không muốn mời quá nhiều bạn bè, bạn thân ngoài ngành chỉ mời mỗi Lâm Tâm Tâm, trong ngành thì mời ba người anh trai, dẫu sao nhà cô cũng không lớn, mời nhiều người tới sợ không có đủ chỗ ngồi.

Có điều trước sinh nhật một ngày, Triệu Tử Phi hỏi Ngôn Sơ Âm là có thể mời Trương Nhiên đến chơi không, ban đầu Triệu Tử Phi nói mấy ngày này Trương Nhiên được nghỉ phép, ở nhà cũng chẳng làm gì nên muốn dẫn Trương Nhiên đến chơi cho vui, nhưng sau khi bị Ngôn Sơ Âm ép hỏi, Triệu Tử Phi mới khai thật là Trương Nhiên chủ động nói muốn tham dự.

Ngôn Sơ Âm nghĩ Trương Nhiên từng giúp mình không ít như giúp đỡ khi tham gia chương trình chung hay mới đây là lên tiếng ủng hộ trên Weibo, ngoài ra còn nhắn Triệu Tử Phi nhắc nhở những việc mà người quản lý của Mộc Phỉ đã làm. Nợ ơn tình của người ta, cô không thể không nể mặt Trương Nhiên, vậy là cô chủ động gọi cho Trương Nhiên mời anh ta đến nhà tham gia sinh nhật mình.



Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đến sớm nhất, họ tới không phải để hỏi tội mà là hỏi Ngôn Sơ Âm định giải quyết thế nào, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì trên mạng càng thêm hỗn loạn, tựa như bây giờ. Thừa nhận hay phủ nhận đều tốt hơn hơn việc không tỏ rõ thái độ.

Ban đầu Ngôn Sơ Âm hơi nghiêng về phương án của Thiệu Uyên Minh, nhưng qua mấy ngày theo dõi tình hình trên mạng, cô dần chần chừ. Nếu bây giờ thừa nhận quay lại, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi “chia tay” liệu có lợi hơn việc trước đây từng yêu nhau nhưng bây giờ đã không còn quan hệ gì nữa?

Vì thế, đối mặt với câu hỏi của Lâm Vũ Tường, Ngôn Sơ Âm hơi ngập ngừng, không biết phải trả lời như thế nào.

Tống Viễn Hàng nhìn cô rồi nói với Lâm Vũ Tường: “Thẩm Gia Thụy đang có concert ngoại tỉnh, có lẽ cậu ta vẫn chưa biết tình hình trên mạng, mà trong chuyện này Âm Âm đâu thể quyết định một mình.”

“Thôi vậy, chờ Thẩm Gia Thụy về rồi tính tiếp.” Lâm Vũ Tường lắc đầu, nhìn Ngôn Sơ Âm: “Gặp chuyện gì thì cứ nói với tụi anh, cho dù tụi anh không giải quyết giúp em được thì cũng có thể cùng nhau nghĩ cách.”

Ngôn Sơ Âm xúc động đồng ý, bây giờ cô đang cần họ giúp gấp.

“Tìm phòng trọ? Anh khuyên em tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Lâm Vũ Tường lập tức phủ quyết: “Hiện tại phía truyền thông đều đang theo dõi hai đứa, bên Minh Uyển Thời Đại này quản lý rất tốt, có thể ngăn chặn phóng viên, trong đó lý do lớn nhất là em là chủ hộ. Nếu bây giờ em đổi chỗ thì cũng chỉ thông qua quản lý tòa nhà, đại lý và công ty chuyển nhà, có lẽ em vừa xem phòng xong là truyền thông đã nhận được tin tức rồi.”

Tống Viễn Hàng gật đầu tán thành, đưa ra ví dụ: “Lúc trước bảo vệ tiết lộ tin tức của Mộc Phỉ là vì cô ấy không phải là chủ hộ, với cả hiện tại phóng viên chỉ biết em ở đó thôi chứ không biết em đã dọn ra ngoài mấy tháng nay cho nên họ mới hy vọng, ôm cây đợi thỏ ở đó.”

Ngôn Sơ Âm không nghĩ được nhiều như vậy, cô hơi kinh ngạc, nhanh chóng hỏi lại: “Nếu vậy thì sao thông tin em ở đó lại bị lộ ra ngoài?”

“Đấy mới là việc mà anh muốn nhắc em.” Tống Viễn Hàng nói: “Anh có người bạn làm phóng viên, cậu ta tiết lộ lúc trước người quản lý của Mộc Phỉ đã nhờ cậu ta hỏi thăm dân cư sống ở khu đó nên mới biết về em. Tóm lại là em nghĩ cho thật kỹ.”

Ngôn Sơ Âm không dám khẳng định quản lý của Mộc Phỉ có nhắm vào cô hay không nhưng quả thật cô đã tạm thời từ bỏ ý định chuyển nhà, còn về phần sau này phải làm hàng xóm với Thẩm Gia Thụy thì… chờ anh về rồi tính sau.

Ba anh em trò chuyện một lát thì Triệu Tử Phi và Trương Nhiên tới, Ngôn Sơ Âm mở cửa, cười nói: “Vào đi, không cần thay dép đâu.”

Triệu Tử Phi vẫy tay với Lâm Vũ Tường và Tống Viễn Hàng đang ngồi ở phòng khách: “Anh Vũ Tường và anh Hàng tới sớm thế? Biết vậy bọn em cũng qua sớm.”

“Các cậu tới giờ này cũng được coi là sớm rồi.” Ngôn Sơ Âm nhìn anh ta, “Còn có người bạn chưa tới.”

Triệu Tử Phi tò mò: “Ai vậy?”

“Không phải người trong ngành.”

“Con gái à?” Không còn gì đáng nói, Triệu Tử Phi mất hứng, quay đầu đi tới chỗ hai ông anh.

Trương Nhiên hỏi: “Bạn cô còn chưa đến?”

“Nó tan làm rồi, chắc là bị kẹt xe.” Ngôn Sơ Âm nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới sáu giờ, có lẽ phải chờ thêm nửa tiếng nữa.

Trương Nhiên gật đầu: “Lúc nãy bọn tôi cũng bị tắc đường.”

Khoảng hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Ngôn Sơ Âm thấy lạ, bảo vệ gác cổng không gọi điện cho cô, Lâm Tâm Tâm vào bằng cách nào? Đi ra cửa, Ngôn Sơ Âm mới biết người tới không phải là Lâm Tâm Tâm.

“Nghe nói hôm nay là sinh nhật cô, chúc mừng sinh nhật!” Kỷ Thư Tề và Tống Thừa Vũ cầm quà đứng ngoài cửa.

Tuy bất ngờ nhưng Ngôn Sơ Âm vẫn nhận quà, Thẩm Gia Thụy biết sinh nhật cô, vì thế Kỷ Thư Tề và Tống Thừa Vũ đến đây cũng không kỳ lạ lắm nhỉ? Ngôn Sơ Âm vừa cảm ơn vừa mời họ vào nhà.

“Các cô vẫn chưa ăn tối sao?”

“Còn có người bạn chưa đến.”



Trước giờ Kỷ Thư Tề không hề biết khách sáo là gì, vốn dĩ chủ động đến nhà, nghe Ngôn Sơ Âm mời vô nhà chơi thì tự giác kéo Tống Thừa Vũ đi vào: “Dù gì hôm nay bọn mình cũng rảnh, vô nhà Âm Âm chơi một lát đi.”

Ngôn Sơ Âm nói mấy câu khách sáo, cuối cùng vẫn không kiềm được mà hỏi: “Hôm nay các anh không đi thành phố G ư?”

Tối nay diễn ra buổi hòa nhạc của Thẩm Gia Thụy, cô cứ tưởng Burning sẽ cùng lên sân khấu như hai buổi diễn trước.

“Lần này một mình anh Vân Hạo đi theo đại ca là đủ rồi.” Kỷ Thư Tề vừa đi theo Ngôn Sơ Âm vào phòng khách vừa vui vẻ trả lời, đến khi nhìn thấy những người ngồi trong phòng khách, anh ta khẽ khựng lại.

Trương Nhiên tươi cười chào họ: “Thư Tề, Tống ca, các anh cũng tới à?”

Kỷ Thư Tề và Trương Nhiên từng đóng chung phim nên quan hệ không tệ lắm. Trên thực tế, trước khi đến đây, Kỷ Thư Tề cũng đoán là sẽ gặp Trương Nhiên ở nhà Ngôn Sơ Âm; Trương Nhiên và Triệu Tử Phi là anh em thân thiết, mà Triệu Tử Phi lại là một trong số ít bạn thân trong ngành của Ngôn Sơ Âm, với quan hệ này, việc Ngôn Sơ Âm mời Trương Nhiên cũng chẳng có gì lạ; nhưng đến khi thực sự trông thấy Trương Nhiên thoải mái ngồi ở nhà Ngôn Sơ Âm, Kỷ Thư Tề vẫn lặng lẽ đốt cho trưởng nhóm nén nhang, cái này là mâu thuẫn nội bộ nè!

Mật báo ngay bây giờ cho trưởng nhóm hay chờ buổi hòa nhạc kết thúc? Kỷ Thư Tề rất phân vân. Cuối cùng, quyết định “lấy đại cục làm trọng”, tránh làm ảnh hưởng đến tâm trạng của trưởng nhóm khi biểu diễn.

Ngôn Sơ Âm không biết sự rối rắm của Kỷ Thư Tề, cô rót nước cho Kỷ Thư Tề và Tống Thừa Vũ xong, cuối cùng Lâm Tâm Tâm cũng đến. Ngôn Sơ Âm bắt đầu dọn tiệc, Triệu Tử Phi đòi cắt bánh kem trước khi ăn cơm, vừa cắm nến vừa thở dài thườn thượt: “Haiz, bây giờ Âm Âm ba mươi tuổi thật rồi.”

Ngôn Sơ Âm đi qua thấy Triệu Tử Phi đã đốt xong hai mươi chín ngọn nến, anh ta sợ Ngôn Sơ Âm ngăn cản nên vội vã đốt thêm một ngọn nến nữa rồi nói to: “Nhân vật chính sắp đốt nến rồi, làm phiền tắt đèn đi.”

Lâm Tâm Tâm quen cửa quen nẻo nhà Ngôn Sơ Âm đi tắt đèn, Ngôn Sơ Âm nhắc: “Đừng tắt ti vi, kẻo tối quá.”

“Ừ.” Lâm Tâm Tâm đáp lại, thuận tiện nhìn ti vi, thấy hơi lạ vì không phải kênh ti vi mà là kênh trực tuyến.

Có điều mọi người đều đang chờ mình nên Lâm Tâm Tâm không nghĩ nhiều, tắt đèn xong là quay lại chỗ mọi người.

Đông người có cái tốt của đông người, tính tình Triệu Tử Phi hoạt bát, lại có thêm Kỷ Thư Tề nên không khí càng lúc càng vui nhộn.

Trong tiếng hát mừng sinh nhật của mọi người, Ngôn Sơ Âm nhìn bánh sinh nhật, thầm ước mình có thể né xa cốt truyện, tiếp tục cuộc sống yên ổn như trước đây.

Đáng tiếc điều ước khó mà thành hiện thực.

Ngôn Sơ Âm nhắm mắt lại, lúc định chuẩn bị thổi nến thì không biết từ đâu vang lên tiếng la hét chói tai khiến ai cũng giật nảy mình!

“Hình như là ti vi…” Lâm Vũ Tường nhìn thoáng qua, “Mở cái gì mà ồn thế?”

Lâm Tâm Tâm định nói là đang phát trực tiếp chương trình gì đó thì nghe Kỷ Thư Tề phấn khích nói: “Úi, bảy giờ rưỡi rồi hả? Là chương trình tiếp sóng trực tiếp concert của Thụy ca đấy!”

Mọi người thoáng ngớ ra, Trương Nhiên nhíu mày: “Trực tiếp concert? Sao không nghe nói nhỉ?”

Mấy năm gần đây các kênh xem trực tuyến càng ngày càng ăn nên làm ra, nửa năm trước có ca sĩ gạo cội lần đầu thực hiện tour diễn thế giới là người đầu tiên thử nghiệm hình thức phát trực tiếp các buổi diễn lên mạng và nhận được phản ứng rất tích cực. Người đi trước thành công, vậy là người theo sau cũng học hỏi.

Nhưng cho dù có muốn phát trực tiếp lên mạng thì cũng phải lên kế hoạch tuyên truyền, chứ nếu không biết nghệ sĩ phát trực tiếp thì ai mà xem?

Tống Thừa Vũ mím môi, thầm nghĩ đừng nói bên ngoài, ngay cả họ cũng phải đến hôm qua mới biết. Trưởng nhóm vừa mới nghĩ ra, căn bản là hoàn toàn không kịp tuyên truyền nữa, kênh trực tuyến này phải can đảm lắm mới dám ký hợp đồng ngay lập tức mà không sợ bị lỗ nặng.

Có điều trước mặt người ngoài, Tống Thừa Vũ vẫn phải che giấu giúp trưởng nhóm: “Vì có sắp xếp khác nên lúc trước mới giữ bí mật.”

Ha ha. Mọi người chỉ cười trừ.

Không biết ai điều chỉnh âm lượng mà tiếng hét từ ti vi phát ra vô cùng đinh tai nhức óc, Ngôn Sơ Âm bị cắt ngang, không còn tâm trạng đâu mà thổi nến, nói: “Chờ chút, em đi giảm âm lượng.”



“Không cần đâu Âm Âm.” Kỷ Thư Tề cười, gọi cô lại: “Yên tĩnh ngay ấy mà, giảm âm lượng rồi thì lát nữa sao nghe đại ca hát được.”

Triệu Tử Phi trêu: “Các cậu cùng một nhóm mà vẫn muốn nghe nhau hát á?”

“Hôm nay khác, hình như Thụy ca sẽ hát bài mới, bí mật lắm, ngay cả bọn tớ mà anh ấy cũng giấu.” Kỷ Thư Tề huých vai Tống Thừa Vũ: “Đúng không Thừa Vũ?”

Tống Thừa Vũ gật đầu, quả thực bọn họ rất hiếu kỳ.

Lâm Tâm Tâm cũng nổi cơn tò mò: “Chẳng phải mới ra ca khúc mới ư? Lại có bài khác nữa hả?”

“Dạo này linh cảm sáng tác của Thụy ca mạnh lắm, chưa bao giờ hăng hái như bây giờ luôn.” Kỷ Thư Tề vừa nói vừa lén nhìn Ngôn Sơ Âm, hình như kể từ khi đến Bắc Kinh, ngày nào trưởng nhóm cũng vùi đầu viết nhạc.

Trong lúc họ nói chuyện, rốt cuộc ti vi cũng yên tĩnh lại, Thẩm Gia Thụy ôm đàn guitar ngồi giữa sân khấu: “Trước khi bắt đầu concert hôm nay, tôi muốn chúc mừng sinh nhật một người.”

Khán đài xôn xao, còn ở nhà Ngôn Sơ Âm, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô, ai cũng bất ngờ, sinh nhật Ngôn Sơ Âm không phải là bí mật, Thẩm Gia Thụy nói vậy… Rốt cuộc là công khai hay tỏ tình?

Thẩm Gia Thụy không quan tâm tới sự ngạc nhiên bên dưới khán đài, nói tiếp: “… Đây là ca khúc “Người yêu dấu”, hy vọng em sẽ thích…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.