Edit: Sa
Chuyện Thẩm Gia Thụy ở bên ngoài cả đêm tạm thời chỉ có trợ lý của anh biết.
Các thành viên mặc dù rất muốn đi cùng trưởng nhóm để hóng hớt nhưng đài Bắc Kinh yêu cầu giữ bí mật trước khi chương trình phát sóng nên chỉ có một mình Thẩm Gia Thụy lặng lẽ tới Bắc Kinh vì sợ nếu cả nhóm cùng đi sẽ dễ bị truyền thông phát hiện rồi tìm hiểu sâu thì khó mà giấu kín được.
Dĩ nhiên công ty cũng không từ chối yêu cầu của các thành viên Burning mà bảo họ chờ khi nào chương trình phát sóng, chờ khi nào không còn vướng bận nguyên do bảo mật nữa hẵng đi, muốn ở bao lâu thì ở, công ty sẽ không can thiệp. Dù sao ban nhạc Burning đang ở đỉnh cao sự nghiệp, là cây hái ra tiền, đừng nói là có chỗ đứng vững chắc trong công ty, cho dù có gia nhập công ty khác thì chắc chắn đãi ngộ cũng chẳng thua kém.
Trưởng nhóm đi Bắc Kinh, các thành viên còn lại vô cùng rảnh rỗi, album của nhóm ít nhất phải chờ đến năm sau, nhiệm vụ duy nhất bây giờ là hỗ trợ trưởng nhóm khi cần mà thôi. Nhưng tour diễn của trưởng nhóm phải đến cuối năm mới bắt đầu, tạm thời không cần họ làm gì, rảnh rỗi nên tụ tập với nhau, còn bàn xem có nên đi du lịch trước khi đến Bắc Kinh hay không.
Thanh niên nghiện game Tống Thừa Vũ cho rằng chẳng thà ở nhà chơi game còn hơn đi du lịch, chỉ tiếc một chống đối với hai, ý kiến của anh chàng bị bác bỏ, Giang Vân Hạo và Kỷ Thư Tề chọn đi du lịch.
“Nếu đi chơi thì sao không tới Bắc Kinh chơi với đại ca?” Tống Thừa Vũ giật dây đồng bọn, “Xe của anh ấy cũng được chuyển tới Bắc Kinh rồi, em không tin phóng viên Bắc Kinh ngu đến mức không ngửi được mùi gì, không sớm thì muộn cũng bị phát hiện thôi. Chờ đến khi đại ca bị lộ hành tung, vậy là việc chúng ta có mặt ở Bắc Kinh cũng bình thường thôi.”
“Đúng ha, sao em lại không nghĩ tới chuyện này nhỉ?” Kỷ Thư Tề nói, “Mà không hiểu công ty nghĩ gì khi không cho chúng ta đến Bắc Kinh nhưng lại đồng ý cho đại ca đem xe nữa.”
“Không nói thế được.” Giang Vân Hạo rất thông cảm cho đại ca và công ty, “Đại ca thích con xe đó lắm, đợt này phải ở Bắc Kinh tới mấy tháng, không đem xe theo sao anh ấy yên tâm cho nổi? Còn về phía công ty chắc họ nghĩ đại ca có nhiều xe, có khi phóng viên không để ý tới chuyện đó.”
“Cũng chưa chắc.” Các đồng đội không chấp nhận lý do này, Tống Thừa Vũ phân tích, “Xe của đại ca là phiên bản giới hạn toàn cầu, trong nước chỉ có mấy chiếc, rất dễ gây chú ý. Hơn nữa đại ca cũng lái nó lâu rồi, bị báo chí đăng ảnh đâu phải chỉ một hai lần, ngay cả fans cũng biết xe của anh ấy, không có lý do gì mà phóng viên ở Bắc Kinh không nhận ra.”
“Vậy chúng ta ngồi im chờ đại ca bị phát hiện hay sao? Đã nói đúng mà còn nói to, Thừa Vũ xấu quá à.” Kỷ Thư Tề miệng thì trách đồng đội còn tay lại lấy điện thoại ra, hào hứng nói, “Để em xem thử trên mạng đã phát hiện ra hành tung của đại ca chưa.”
Thấy đề nghị của mình có hiệu lực, thanh niên nghiện game Tống Thừa Vũ vểnh môi, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Đồng đội tốt duy nhất của trưởng nhóm là Giang Vân Hạo thấy vậy đành thỏa hiệp, nhưng vẫn nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng để đại ca biết hai đứa lén hả hê khi thấy anh ấy gặp xui xẻo.”
“Yên tâm, bọn em sẽ không để lộ trước mặt đại ca đâu.” Kỷ Thư Tề vừa tìm tin tức vừa khoát tay với Giang Vân Hạo. Nhưng vừa nói xong, anh ta lập tức ngẩng đầu nhìn Giang Vân Hạo, “Anh, người trong ảnh hình như là anh thì phải.”
Giang Vân Hạo sửng sốt, vừa nhận điện thoại vừa nói: “Gần đây anh có đi đâu đâu, cũng không phát hành ca khúc mới, trên mạng vô duyên vô cớ nhắc tới anh làm gì…”
Còn chưa dứt lời, Giang Vân Hạo đã nhìn thấy trên màn hình điện thoại là gương mặt nghiêng của mình và một cô gái trẻ không nhìn rõ mặt khoát tay anh.
Giang Vân Hạo: …
Quả nhiên là cười người hôm trước hôm sau người cười mà, quả báo đến sớm quá. Nhưng anh đâu phải người hả hê trên nỗi đau của trưởng nhóm, sao quả báo lại ứng với anh?
Trong khi Giang Vân Hạo suy nghĩ vẩn vơ, Kỷ Thư Tề tưởng anh không hiểu nên bu lại giải thích: “Tấm ảnh này chụp ở sân bay. Tuần trước anh chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đúng không? Cô gái trong hình cao ráo, trông rất giống Ngôn Sơ Âm của đài Bắc Kinh, coi bộ là hôm đó bị chụp rồi. Cơ mà hai người khá may đó, người đăng ảnh chỉ là người bình thường chứ không phải blogger, cũng không chắc chắn có phải là anh hay không nên bây giờ mới đăng lên để hỏi.”
Tống Thừa Vũ đang chơi game, nghe thế thì tắt trò chơi, ngẩng đầu nói: “Nếu đã đăng lên mạng thì sẽ có khả năng bị đào bới ra sự thật, hơn nữa cô Ngôn còn là MC, nếu bị nhận ra, anh và cô ấy sẽ lên trang nhất thay cho đại ca đó.”
“Không hẳn, cô Ngôn đâu có lộ mặt, cô ấy đeo kính râm…” Kỷ Thư Tề chợt ngừng nói, cẩn thận quan sát tấm ảnh, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Anh này, anh tìm được được kính râm chưa? Em thấy đôi kính mà cô ấy đeo giống cái của anh lắm.”
Tống Thừa Vũ nhìn Giang Vân Hạo: “Kính đôi?”
Giang Vân Hạo không thèm để ý tới họ, lấy điện thoại ra rồi nói: “Anh gọi điện báo cho công ty.”
“Nếu anh không muốn bị công ty tra khảo thì tạm thời đừng nói.”
Giang Vân Hạo dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Tống Thừa Vũ: “Tại sao?”
“Vì đại ca cứu hai người rồi.” Biểu cảm của Tống Thừa Vũ vô cùng phức tạp, giơ điện thoại ra cho đồng đội nhìn. Kỷ Thư Tề ngồi gần hơn nên lập tức chồm người tới, đọc to bài báo, “Phát hiện trưởng nhóm Burning Thẩm Gia Thụy hẹn hò với tình đầu quốc dân Mộc Phỉ, trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm! Theo tiết lộ của bảo vệ khu dân cư, chiều qua Thẩm Gia Thụy đến nhà Mộc Phỉ, mãi đến tám giờ sáng hôm nay mới rời đi!”
“Ui cha, thần tốc vậy?” Tuy cảm thấy mối quan hệ giữa trưởng nhóm và Mộc Phỉ không bình thường nhưng Kỷ Thư Tề vẫn thấy khó tin trước tin tức này, “Hôm qua đại ca mới đến Bắc Kinh, không về nhà mình mà tới thẳng nhà Tiểu Phỉ luôn? Sao em cứ thấy sai sai nhỉ?”
Không chỉ riêng Kỷ Thư Tề, Giang Vân Hạo cũng không tin, anh ngồi xuống hỏi Tống Thừa Vũ: “Có ảnh không? Có khi nào là tin vịt?”
“Không có ảnh của đại ca và Mộc Phỉ nhưng có ghi chép đại ca ra vào khu dân cư mà Mộc Phỉ ở, có cả ảnh biển số xe.” Tống Thừa Vũ mấp máy môi, bình tĩnh nói: “Bây giờ không phải là lúc tìm hiểu tính xác thực của tin tức. Đại ca đang ở Bắc Kinh, chỉ cần mọi người phát hiện ra điều này thì chắc chắn sẽ nghĩ tin này là thật. Chúng ta phải liên lạc với đại ca ngay.”
“Đúng vậy.” Giang Vân Hạo bừng tỉnh, mấy tin đồn hẹn hò trước kia của trưởng nhóm chỉ là chuyện cỏn con, thật thật giả giả, giả giả thật thật, đừng nói là fans không tin, ngay cả họ cũng không tin, nhưng Mộc Phỉ thì khác. Chưa nói tới việc gần đây đang có tin đồn hẹn hò giữa đại ca và Mộc Phỉ, ngay cả fans trung thành cũng nhận thấy trưởng nhóm đối xử đặc biệt với Mộc Phỉ, fans đang ầm ĩ cả lên, nếu bây giờ báo chí đăng tin đại ca qua đêm ở nhà Mộc Phỉ, e rằng khó mà trấn an fans được.
Còn có một chuyện khiến Giang Vân Hạo không yên tâm đó là em út từng nói ekip của Mộc Phỉ không phải dạng vừa, mặc dù cậu em nhà mình nhiều chuyện nhưng không phải là người để ý mấy chuyện không đâu. Có những việc họ cho là nhỏ nhặt, nhưng nếu cộng đồng mạng và truyền thông muốn soi mói, nói không chừng sẽ bị phát hiện ra nhiều thứ.
Giang Vân Hạo nói với Tống Thừa Vũ: “Cậu gọi điện báo cho đại ca để anh ấy chuẩn bị tâm lý, anh sẽ gọi cho công ty.”
Hai ông anh chia nhau hành động để đi dọn dẹp mớ hỗn độn cho trưởng nhóm, còn Kỷ Thư Tề trước giờ luôn được cưng chiều, chuyện có lớn mấy cũng không tới lượt anh ta lo, vì thế Giang Vân Hạo và Tống Thừa Vũ không bảo anh ta làm gì.
Chờ bàn bạc với quản lý xong, Giang Vân Hạo đi vào thì thấy em út vẫn ngồi trên sofa, vừa nghịch điện thoại vừa làu bàu với vẻ khó tin: “Sao đại ca lại hẹn hò với Tiểu Phỉ được ta?”
“Sao lại không?” Giang Vân Hạo đứng đằng sau Kỷ Thư Tề, nhướn mày, “Chẳng phải suốt ngày em nói họ mờ ám à, bây giờ họ mờ ám thật thì lại bảo không thể?”
Giang Vân Hạo vừa nói chuyện với quản lý thì được biết bộ phận truyền thông đang xử lý, xem ra công ty đã biết chuyện từ sớm rồi. Ngoài ra quản lý còn nói hôm qua đúng là đại ca đến nhà Mộc Phỉ thật, phóng viên đã lấy được đoạn ghi âm mà bảo vệ gọi điện cho Mộc Phỉ để xác nhận có khách đến nhà, cộng đồng mạng cũng xác nhận đó là giọng của Mộc Phỉ. Cho dù không có đoạn ghi âm thì cũng khó mà phủi sạch chuyện này, dù sao quan hệ của trưởng nhóm và Mộc Phỉ đúng là không bình thường thật.
Kỷ Thư Tề không nghe ra ẩn ý của Giang Vân Hạo mà chỉ đơn thuần phản bác lại câu “Sao lại không?”: “Bởi vì đại ca không bình thường với Tiểu Phỉ nên họ mới không thể nhanh chóng hẹn hò như vậy được. Anh nghĩ coi, trong khi quan hệ còn đang mập mờ mà đại ca lại qua đêm nhà Tiểu Phỉ há chẳng phải đối với đại ca, Tiểu Phỉ cũng như những cô gái khác thôi sao?”
“Có lý.” Giang Vân Hạo gật đầu, không thể phủ nhận mũi của cậu em út nhà mình thính ghê.
“Anh cũng thấy thế đúng không?” Nhận được sự đồng tình, Kỷ Thư Tề càng phấn chấn, chuẩn bị tiếp tục phân tích thì bị Giang Vân Hạo vỗ đầu, cắt ngang:
“Thôi được rồi, đi xếp hành lý đi, một tiếng sau chúng ta lên đường đi Bắc Kinh.”
Tống Thừa Vũ đang gọi điện thoại, nghe Giang Vân Hạo nói thế thì hỏi: “Chúng ta đi Bắc Kinh làm gì?”
“Anh Thiệu mượn trực thăng cá nhân của bạn, một tiếng nữa chúng ta đi Bắc Kinh, sau đó công ty sẽ phát thông báo giải thích chúng ta đều đến nhà Mộc Phỉ chơi, cả bọn đều ngủ lại đó, nhưng đại ca có việc nên phải đi trước.”
Tống Thừa Vũ nhướn mày: “Trực thăng cá nhân? Chịu chi thế, mấy đợt ồn ào hồi trước của đại ca có thấy anh Thiệu quan tâm lắm đâu.”
Giang Vân Hạo lắc đầu, nói ra sự thật đáng kinh ngạc: “Anh Thiệu nói đó là ý của đại ca.”
Vì Thiệu Uyên Minh quản lý họ theo chế độ nuôi thả nên lời nói của trưởng nhóm rất có uy lực, ít nhất cũng đủ để Tống Thừa Vũ và Kỷ Thư Tề không thắc mắc thêm nữa, chỉ là Tống Thừa Vũ vẫn thấy hơi khó hiểu, “Nhưng có cần phải giải thích như thế không? Tin đồn hẹn hò của đại ca nhiều vô kể, cùng lắm thì sau này những lúc đi với Mộc Phỉ cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện là được mà.”
“Ai mà biết được.” Kỷ Thư Tề nhún vai, tỏ vẻ trưởng nhóm càng ngày càng khó hiểu.