Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 12: Chương 12




Nghe lời Phó Sủng nói, sắc mặt Đường Dật trầm xuống, đưa tay nắm mặt Phó Sủng: “Nhỏ như vậy đã bắt đầu coi trời bằng vung? Cha mẹ không quan tâm trông nom?”

Mặc dù anh nghe nói ông cụ Phó cưng chiều cháu gái, cưng chiều lên tận trời, nhưng cô nhóc này đã bướng bỉnh đến mức này rồi, cha mẹ vẫn không quản lý, cũng không nói lại được, phải không? Con gái vẫn phải dạy dỗ cho tốt.

“Em không làm chuyện gì phạm pháp, sao cha mẹ em phải quản lý em?”

Mặc dù các cô chơi đua xe, nhưng chưa bao giờ bài bạc, đơn giản chỉ đua xe vui đùa một chút thôi, cha mẹ cũng không cần quản lý cô, chỉ cần không gây chuyện sinh sự, cô chính là hành thiện tích đức, cha mẹ nào còn dám quản lý nhiều như vậy.

Đường Dật bất đắc dĩ mà lắc đầu, thấy mấy cô gái trong vòng luẩn quẩn này đều như vậy, cô nhóc này chẳng những phải quản lý, còn phải dạy dỗ cho tốt, hoàn toàn không hiểu những thứ liều mạng gì đó, là con gái đều không thể đụng vào, không thích hợp.

Xe chạy không bao lâu đã vào nội thành, đột nhiên, tuyết bắt đầu bay đầy trời, từng mảng lớn bông tuyết bay xuống, bay múa khắp trời, đẹp nhưng không chân thực, Đường Dật làm lính ở phương nam, rất ít khi thấy tuyết, hôm nay thấy cảnh này, ngược lại đẹp không sao tả xiết.

“Tuyết rơi, có lạnh không?” Đường Dật nhìn Phó Sủng, đưa tay nắm lấy tay Phó Sủng, bàn tay Phó Sủng được bao bọc, một ấm áp truyền đến, Phó Sủng cười cười: “Lạnh!”

Mùa đông Tứ Cửu thành rất lạnh, nhất là khi có tuyết lại càng lạnh hơn, Đường Dật định đóng mui xe lại, nhưng Phó Sủng không muốn Đường Dật đóng, cô thích kiểu kích thích này, thích kiểu tính cách đàn ông này của Đường Dật, cảm nhận được cảm giác khác biệt.

“Được rồi, tìm chỗ sưởi ấm thôi.” Vẻ mặt Đường Dật rạng rỡ, vẫn cười thuần khiết, đánh tay lái, chuyển hướng xe, thuận miệng hỏi Phó Sủng: “Nói đi, muốn đi đâu?”

“Về nhà! Nếu không có thể đi đâu?” Phó Sủng nghịch đồ trang trí trong xe Đường Dật, không phải cô không hiểu ý của Đường Dật, cũng biết cô coi trời bằng vung, nhưng đơn độc hẹn hò với đàn ông vẫn là lần đầu tiên.

Đường Dật nhìn Phó Sủng, trong mắt mang theo đánh giá: “Chắc hiểu ý tứ của anh chứ? Chiến lợi phẩm!”

Cô nhóc này, nhìn không giống cô gái cái gì cũng không hiểu, cũng không phải kiểu phụ nữ lung tung, ý trong lời của anh rất rõ ràng, anh không tin Phó Sủng không hiểu.

“Em chưa từng tiếp xúc với đàn ông!” Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thản nhiên, không hề có chút nói láo, nghiêng đầu nhìn mặt Đường Dật từ giật mình đến chuyển thành nụ cười, Phó Sủng khẽ nhíu mày: “Cười đã chưa? Nhưng mà em lại thích anh! Thích cảm giác đi cùng anh.”

Cô là Phó Sủng, đây chính là tính cách của cô, không hề kiểu cách, cô chưa từng tiếp xúc với đàn ông, cũng không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, cô coi trời bằng vung, ai gặp cũng ghét, nhưng cô sẽ không gây ra chuyện làm tổn thương bản thân.

Đường Dật không nói gì, đánh tay lái, xe vòng vào đầu ngõ hẻm, tay nắm tay Phó Sủng vẫn không buông ra, đến một ngõ nhỏ vắng vẻ, Đường Dật đột nhiên dừng xe, đóng mui xe thể thao, ngăn cản với bông tuyết ngoài trời.

Hệ thống sưởi trong xe cũng mở đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Sủng đỏ bừng, rất xinh đẹp.

“Em nói em yêu thích anh, thích cảm giác đi cùng anh, vậy anh hỏi em, cái gì gọi là thích? Em biết yêu thích anh như thế nào?” Đường Dật nâng tay Phó Sủng lên, hà hơi, sưởi ấm cho Phó Sủng.

Thích? Từ này rất đẹp, nhưng thích cũng không phải dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy.

Phó Sủng nhìn Đường Dật cẩn thận làm ấm tay cho mình, kéo tay Đường Dật qua đặt lên ngực, giọng nói rất nhẹ nhưng rất rõ ràng: “Em không biết cái gọi là thích, nhưng khi nhìn thấy anh, nơi này đập rất nhanh, anh nói cái này có tính là thích không?”

Thấy Đường Dật, tim cô sẽ đập, đó là cảm giác chưa từng có khi gặp bất kỳ người đàn ông nào, cô cảm thấy đây chính là thích.

Đường Dật nghe lời Phó Sủng nói, cứ nhìn chằm chằm Phó Sủng như vậy, cạch một tiếng, thuận tay mở dây an toàn của Phó Sủng ra, cứ như vậy chụp tới, cả người Phó Sủng ở trên người Đường Dật, không gian xe thể thao rất nhỏ, hai người chen chúc một chỗ.

Phó Sủng dựa lưng vào tay lái, cả người dính chặt lấy Đường Dật, gần đến nỗi hình như có thể nghe thấy hô hấp lẫn nhau.

Lần đầu tiên Phó Sủng có cảm giác bối rối, đối mặt với Đường Dật, cho đến khi hô hấp bị chặn lại, ánh mắt Phó Sủng chính là hoảng sợ, Đường Dật không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nhóc này, một mặt con nít thiên sứ, hồn nhiên, mang theo vẻ đáng yêu.

Mặc cho Đường Dật hôn mình, cảm giác tinh tế, mang theo chút tê dại nhè nhẹ, chỗ đầu lưỡi Đường Dật lướt qua cũng khiến cho Phó Sủng phát ra run rẩy khe khẽ.

Thì ra ở chung một chỗ với người trong lòng là cảm giác này, tuyết rơi ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, không khí trong xe lại khô nóng, truyền đến từng đợt sóng, âm thanh rất rung động, khi Phó Sủng cho rằng mình sẽ hít thở không thông thì Đường Dật đột nhiên ngẩng đầu lên.

Nhìn khuôn mặt người con gái bị mình hôn lên mà đỏ ửng, không khỏi khẽ bật cười, nhưng trong nháy mắt bỏ xuống, nghiêm trang dạy dỗ Phó Sủng: “Con gái ngoan nên về nhà trước khi mặt trời xuống núi, khi bị hôn phải biết phản kháng.”

Cô nhóc này lại rất thuận theo, mặc dù là mình hôn, nhưng có thể tưởng tượng hôm nay nếu đổi thành người đàn ông khác, Phó Sủng cũng thuận theo như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, vì Phó Sủng thuận theo mà tức giận.

Phó Sủng cảm thấy lời Đường Dật nói giống như trò hề buồn cười nhất thế giới, cười một cách hồn nhiên: “Người khác thấy em đều hận không thể núp xa xa, nào lớn mật giống như anh, còn dám hôn em?”

Lời này lại không sai, bất kỳ người đàn ông nào nghe đến tên Phó Sủng đều lắc đầu, trước kia có người theo đuổi, về nhà nói với cha mẹ, thích Phó Sủng, đó chính là bị hai trận đánh hòa trộn vào nhau, mày tròng trắng mắt mù, coi trọng Phó Sủng? Dù coi trọng con gái nhà ai cũng hơn Phó Sủng! Người khác tránh không kịp!

Lúc Thiển Thiển nói anh trai cô gái bị đánh vô cùng thảm với cô, Phó Sủng cười một cách hồn nhiên, không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, cô không thích, cô cũng không hy vọng đối phương thích cô, cái khác đều không thèm để ý.

Đường Dật cứ nhìn Phó Sủng như vậy, nghe lời của cô xong không biết nên khóc hay nên cười, hít sâu một hơi: “Được rồi, về sau không cho hồ đồ như vậy, biết không? Chơi đua xe như thế rất nguy hiểm, nếu có lần sau anh sẽ tức giận, còn có thể đánh em.”

Điều này phải cho Phó Sủng biết rõ ràng, không biết cái thành sông kia quá cao và dày à? Xảy ra chuyện, có thể quá muộn.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, khôn khéo “Ừ” một tiếng, lần đầu tiên nghe lời như vậy, không phải thật sự sợ Đường Dật đánh cô, không phải vì cái gì khác, bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói cho cô biết, chơi xe như vậy rất nguy hiểm, anh sẽ tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.