Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 41: Chương 41




Đường Dật đặt Phó Sủng lên ghế phụ, tự mình quay lại ghế lái, lúc đóng cửa, Đường Dật nhét chìa khóa vào rồi mới mở miệng: “Đó là anh cho bọn họ cơ hội, em không hiểu được.”

Anh để người đàn ông kia trả tiền là muốn chị Lưu ngượng ngùng bao nhiêu, hai người cứ lôi kéo như vậy, thì có một sợi tơ cắt không đứt, chỉ có điều không biết hai người cố chấp này có thể hiểu hay không.

Phó Sủng không hiểu ý tứ trong lời Đường Dật nói, cũng lười suy nghĩ, cô chính là như vậy, hơi thông suốt cô có thể hiểu, không nghĩ ra sẽ không đi phí tinh lực, tổn thương lòng.

Ở trong thế giới của cô, người khác tốt hay xấu đều không quan trọng, mỗi người đều có mục tiêu và cách sống của mình.

Đường Dật lái xe, quay ngược ra ngoài, chuyển tới giữa đường, lái vào dòng xe cộ, thuận đường đi về phía trước, Phó Sủng nhìn phía trước, cũng không biết lát sau ông nội thấy Đường Dật sẽ nói những gì.

Nhà họ Phó từ trên xuống dưới đều có thành kiến rất lớn với Đường Dật, nhất là anh trai, vốn là anh em chơi chung, tuy không quen thuộc giống như bọn tiểu Quách, nhưng cũng có chút giao tình.

Vì cô, anh trai cũng hoàn toàn đoạn tuyệt với Đường Dật.

“Đừng suy nghĩ nhiều, nên đối mặt, dù sao cũng phải đi đối mặt và gánh chịu, có anh ở đây, cái gì cũng không cần sợ!” Đường Dật đưa tay cầm tay Phó Sủng, phố đông cách đại viện không xa lắm, hai mươi phút chạy xe.

Phó Sủng khẽ gật đầu, cô không sợ, chính là lo lắng Đường Dật sẽ bị ông nói nói, sẽ bị nhà họ Phó oán trách, cô có thể hiểu cảm nhận đó.

Đến cổng đại viện, Đường Dật lái thẳng xe jeep vào đại viện, xe chạy tới nhà họ Phó, lúc này Phó Sủng mới mở miệng: “Đến thẳng nhà ông nội đi, nếu nói muốn em trở lại, xem ra đều ở nhà ông nội chờ đấy.”

Nhất định không thể thiếu một trận phê bình, nhà họ Phó đều mong đợi nhìn cô bị chửi, cũng không phải hả hê, đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho dù ai cũng không nghĩ ra, cô và Đường Dật lại lăn đến cùng nhau một lần nữa, nhưng duyên phận nghiệt ngã là duyên phận nghiệt ngã.

Nếu như không cùng Đường Dật, cô không có cách nào tưởng tượng cuộc sống sau này sống sao, cũng không cách nào tưởng tượng mình mặc áo cưới gả cho người khác.

“Được, đi nhà ông nội.” Đường Dật đánh tay lái, chạy tới nhà ông nội Phó Sủng, thỉnh thoảng sẽ gặp người quen trên đường, sẽ kinh ngạc nhìn lên nhưng đều không mở miệng.

Đến một tòa nhà hiện đại màu trắng, Đường Dật dừng xe, Phó Sủng mở cửa xe xuống trước, Đường Dật cũng theo xuống xe.

Mới vừa xuống xe, hai người đã thấy hai nhân viên cảnh vệ đứng ở cửa, Đường Dật và Phó Sủng đi tới, nhân viên cảnh vệ lập tức đưa tay ngăn lại, giọng nhân viên trước sau như một: “Xin lỗi, trung úy Đường, thủ trưởng có lệnh, ngài không thể đi vào.”

Đường Dật và Phó Sủng tốt đẹp mấy năm, nhân viên cảnh vệ của nhà họ Phó, cho dù là nhân viên của ông cụ hay mấy bậc bề trên khác đều nhận biết Đường Dật.

Dù gì địa vị của Phó Sủng quá cao, ông cụ cưng chiều cháu gái, có người mắt mù coi trọng không phải là chuyện hiếm sao?

Cho nên Đường Dật càng thêm nổi danh ở đại viện, mặc dù số lần về không nhiều lắm, nhưng rất nhiều người nhận ra anh.

“Tại sao không để cho anh ấy vào?” Đường Dật còn chưa kịp mở miệng, Phó Sủng đã mặc kệ rồi, đây là ngay cả cơ hội nói chuyện ông cụ cũng không cho, rốt cuộc là ông cụ đã đoán được Đường Dật sẽ cùng trở về với cô.

Nhân viên cảnh vệ đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, cao giọng trả lời: “Đây là mệnh lệnh, không có tại sao, chúng tôi là nhân viên cảnh vệ của thủ trưởng, tất cả chỉ nghe mệnh lệnh từ thủ trưởng.”

Ở trong bộ đội, đầu tiên là phục tùng, thứ hai là phục tùng, thứ ba là tuyệt đối phục tùng, không có tại sao nhiều như vậy, mệnh lệnh lớn hơn tất cả.

“Tôi nhất định để cho anh ấy đi vào đấy? Hai người đừng cản.” Mặt Phó Sủng cũng đen xì, cô chưa từng sợ ai, nhân viên cảnh vệ đúng là nhân viên cảnh vệ của ông nội không sai, ra lệnh cũng không sai, nhưng hôm nay cô nhất định phải để Đường Dật đi vào.

Nhân viên cảnh vệ nhìn Phó Sủng, vẫn là giọng nói cao quãng tám: “Không có lệnh của thủ trưởng, chúng tôi sẽ không thả người.”

Thật ra thì cũng rất khó xử, ngày thường Phó Sủng làm chuyện xấu, bọn họ ở bên cạnh ông cụ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cũng không biết sau đó cô gái này chơi bọn họ như thế nào.

“Được, hai người không thả, đừng trách tôi không khách khí.” Phó Sủng nói xong kéo Đường Dật đi vào, Đường Dật lại ngăn Phó Sủng, trầm giọng nói: “Bọn họ chỉ thi hành mệnh lệnh, em làm khó bọn họ làm gì, tùy hứng không đúng?”

Lời đã nói đến như vậy, đối phương còn không để cho người đi vào, nói rõ ông cụ cũng đã hạ mệnh lệnh liều chết, Phó Sủng có thể đưa anh xông vào, nhưng sau đó hai nhân viên cảnh vệ này sẽ phải chịu phạt, anh là quân nhân, cũng hiểu khó xử của bọn họ.

Phó Sủng quay đầu nhìn Đường Dật, khẽ nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ? Ông nội không gặp anh, chuyện gì cũng không rõ ràng!”

Muốn nói rõ ràng với ông nội là chuyện đặc biệt khó khăn, có lẽ phía ngoài ồn ào, kinh động người trong nhà, một người đàn ông mặc quần áo thoải mái đi ra, một tay nhét túi quần, nhìn Phó Sủng và Đường Dật.

“Phó Sủng, vẫn ngang ngược, em còn chưa mất mặt đủ sao, nhanh lăn tới đây!” Mắng Phó Sủng không phải ai khác, chính là Phó Mặc, lúc trước khi Phó Sủng mất tích, anh là người đầu tiên tìm được Phó Sủng, sử dụng nhiều mối quan hệ như vậy.

Xuất hiện bên trong phòng thuê, tìm được cô nhóc này, đáng thương giống như lúc nào cũng có thể ra đi.

Đối với em gái phải chịu đựng nỗi đau, Phó Mặc càng chán ghét Đường Dật hơn bất kỳ người nào của nhà họ Phó, cho dù chuyện như vậy không có quan hệ đặc biệt lớn trực tiếp tới Đường Dật, Đường Dật cũng nên ngăn Phó Sủng lại khi con bé kích động, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nếu không che chở được cho người phụ nữ mình, sao cho cô ấy hạnh phúc, anh cảm thấy Đường Dật không xứng với em gái của mình.

Con nhóc Phó Sủng này cũng tùy tiện, còn ngại mình bị thương chưa đủ sâu đậm ư? Gả cho Trần Mộ, nhà người ta cũng nhìn mặt mũi nhà họ Phó, coi như tổ tông, hơn nữa đúng là Trần Mộ thích Phó Sủng, hai năm qua đã để cho bọn họ nhìn rõ ràng.

Phó Sủng cứ nhìn Phó Mặc như vậy, mím mím môi: “Cái gì anh cũng không hiểu, em mất thể diện chỗ nào?”

Cô biết ở giữa hiểu lầm rất sâu, hiểu lầm Đường Dật sâu hơn, nhưng thái độ này của Phó Mặc, lát nữa nhất định sẽ không nói tốt, với tính tình của ông nội mình, nếu Phó Mặc ở bên lửa cháy đổ thêm dầu, nhất định sẽ ra chuyện lớn.

“Đừng cho anh già mồm, cho em ba phút, nếu không tiến vào, cả đời này em cũng đừng nghĩ gặp lại Đường Dật, anh nói em nhớ cho kỹ!” Phó Mặc thật sự tức giận, bảo con bé trở về là nói chuyện có thương có lượng, tư tưởng con nhóc này còn chưa trưởng thành à?

Nuông chiều từ nhỏ đến lớn như vậy, cũng thật sự nên quan tâm tình hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.