Nhìn hai người bắt nạt còn chưa tính, diễn giống thật như vậy, ông cụ Đường vẫn tìm kiếm trong đống quân cờ cũ, phòng lớn như vậy sao lại có chuột, thằng nhóc Đường Dật này chỉ nói hươu nói vượn, mà coi như có chuột, nó cũng sẽ không tha quân cờ.
“Ai là chuột?” Phó Sủng lườm Đường Dật, tiến gần lên chỗ Đường Dật mấy bước, đưa tay đặt sau lưng Đường Dật, nhéo mạnh một cái, đến khi Đường Dật thuận thế ôm Phó Sủng vào trong lòng, cười nói: “Anh không nói em, người nào tha quân cờ, người đó là chuột.”
Cô nhóc này, làm xấu cũng không cho người ta nói, đúng là không nói đạo lý.
“Được rồi, được rồi, một xe (ju) rởm, còn động tĩnh lớn như vậy.” Ông cụ Phó ném quân cờ trong tay, “Được rồi, không chơi với ông, tôi còn phải nói chính sự, chuyện hai đứa nhỏ quan trọng hơn chơi cờ tướng.”
Đường Dật càng vui mừng, ông cụ biết mình sắp bại bởi ông nội, nên bắt đầu ngụy trang không chơi.
“Đúng, chuyện đứa nhỏ quan trọng.” Ông cụ Phó cũng không nghĩ nhiều, đáp lời liên tiếp.
Ở bên kia cha mẹ Phó Sủng đã tán gẫu cùng cha mẹ Đường Dật rồi, chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, một khi đã mở rộng lòng, muốn cho hai đứa bé thành cũng sẽ không khiến nhau khó chịu thêm.
Mẹ Đường Dật xin lỗi, cha mẹ Phó Sủng cũng không còn so đo, giờ phút này nhìn có vẻ hiền hòa.
Thấy ông cụ ở bên kia không thôi tìm cờ, cha Đường Dật mới nói với ông cụ: “Ông cụ, hôm nay chúng con tới rồi, để thương lượng cùng ông và cha mẹ Phó Sủng một chút, chúng ta bàn luận chuyện hai đứa nhỏ, trước kia mẹ Đường Dật không đúng, ở đây xin lỗi ngài trước.”
Mẹ Đường Dật hơi lúng túng nhìn ông cụ, cũng cười theo, mặc dù biết rất lúng túng, nhưng làm chuyện sai rồi thì phải gánh chịu nhận lỗi đúng không?
“Thật ra thì tôi không có ý kiến gì, Phó Sủng nhà tôi nhận định Đường Dật rồi.” Ông cụ khẽ nhấp một ngụm trà, “Tôi chỉ có một đứa cháu gái, từ nhỏ đã nuông chiều, việc này không đồng ý cũng không có cách nào.”
Lời ông cụ cũng không phải tự cao tự đại, nếu như có thể, ông hoàn toàn không hy vọng gả Phó Sủng cho người làm lính, mình một đời làm lính, biết làm lính ít thời gian, ít ở bên vợ, huống chi Đường Dật là lính đặc chủng, thời gian càng ít.
Còn phải thường làm nhiệm vụ, vừa gian khổ vừa nguy hiểm, ngược lại ông hy vọng Phó Sủng có thể gả cho người làm ăn, giống như tiểu Thành nuông chiều Từ Diêu vậy, cưng chiều con bé, che chở con bé, hơn nữa lúc bắt đầu thái độ của nhà họ Đường như vậy.
Nhưng Phó Sủng không muốn, ông cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể tiện nghi cho Đường Dật rồi.
“Ông cụ, trước ánh mắt con thiển cận, mấy năm nay con đã nghĩ kỹ rồi, mọi người nên phạt cứ phạt, nên mắng cứ mắng, nếu ngài không vui cứ mắng con mấy câu cũng được, nhưng đừng làm khó đứa bé, được không?” Mẹ Đường Dật mềm giọng xin lỗi ông cụ.
Không đợi ông cụ mở miệng, mẹ Đường Dật tiếp tục nói: “Những năm này Đường Dật vì Phó Sủng thật đáng thương, tất cả lỗi đều do người làm mẹ là con đây quá cố chấp, thằng bé không có lỗi.”
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, đứa nhỏ Đường Dật này chính là người bị hại, bà nói yêu con trai mình nhất, nhưng cũng cho nó tổn thương sâu nhất.
“Nói lời này xem như quá khứ đã qua.” Mẹ Phó Sủng cuối cùng mềm lòng, đều là cha mẹ cũng biết, dù gì đứa bé cũng quan trọng nhất, lời nói ra cũng có thể hiểu mẹ Đường Dật, ai không mong con trai cưới một nàng dâu hiền chứ.
Ông cụ nhìn mẹ Đường Dật, gật gật đầu: “Cũng không có gì, quá khứ thôi đi, tụ họp một chỗ ăn bữa cơm, chúng ta thương lượng chuyện hai đứa nhỏ.”
“Ôi chuyện như vậy, ông cụ, ngài và cha con định đoạt, chúng con cũng không có ý kiến.” Cha Đường Dật vỗ bả vai mẹ Đường Dật, cười nói với ông cụ.
Người làm lính, vừa là thủ trưởng, vừa là bề trên, lòng dạ rất rộng rãi, chịu cho bạn vào nhà đó chính là không để trong lòng rồi.
Cha Phó Sủng vừa nghe, lúc này mới mở miệng: “Như vậy đi, con đặt chỗ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Nói xong cha Phó Sủng cầm điện thoại bắt đầu đặt chỗ ở Kim Xán, dù so trước mặt ông cụ, Trì Dương không nói hai lời, đã cho gian phòng khách quý.
Phó Sủng đứng bên cạnh ông nội mình, ông cụ đưa tay vuốt ve đầu Phó Sủng: “Sủng nhi à, lưu lại hai năm nữa trước khi ở chung với Đường Dật, ông nội không nỡ gả cháu như vậy.”
Cháu gái tự mình nuôi lớn, không bàn chuyện gả cưới thì thôi, nhưng vừa bắt đầu nói, ông cụ đã cảm thấy đáy lòng trống trải, giống như bị người đào rỗng.
Không đợi Phó Sủng nói chuyện, Đường Dật đã nói trước: “Ông nội, vậy cũng không được, chúng cháu tính sau diễn tập quân sự sẽ đánh báo cáo kết hôn.”
Việc này, nếu còn ở đây hai năm, với tính cách của Phó Sủng, trong hai năm này chơi đủ trò nữa, anh không chống đỡ nổi.
“Gấp cái gì chứ? Đã đồng ý rồi, kết hôn sớm hai năm hay muộn hay năm cũng không có gì?” Ông cụ trừng mắt nhìn Đường Dật, còn phải sát hạch thằng nhóc này, nhanh như vậy đã muốn lấy người về nhà.
Đường Dật vừa nghe, lập tức á khẩu không trả lời được, đưa tay đụng Phó Sủng, cô nhóc này sao không vội chứ? Phó Sủng nhìn Đường Dật, trong mắt tràn đầy giảo hoạt: “Ông nội, Đường Dật nói tuổi anh ấy lớn, kéo dài hai năm nữa sợ cháu chạy.”
Lời Phó Sủng khiến tất cả mọi người trong phòng dở khóc dở cười, còn Đường Dật không sao cả, lời cô nhóc này nói là thật, anh lớn hơn Phó Sủng mấy tuổi lận.
“Ơ, còn chưa kết hôn đã bắt đầu nghe lời Đường Dật, không được.” Mẹ Phó không nhịn được giễu cợt Phó Sủng, cũng chỉ có Đường Dật có thể quản con bé, trước kia cảm thấy Trần Mộ tạm được, nhưng Trần Mộ không phải đối thủ của Phó Sủng.
Trên đường Phó Sủng kêu làm gì thì làm nấy, không cho gọi điện thoại, Trần Mộ cũng không dám gọi, dây dưa không thôi, lại muốn tới nhà nhìn Phó Sủng, Phó Sủng cũng chưa cho sắc mặt tốt, để người ta đứng ngoài cửa.
Bọn họ khuyên can mãi để Trần Mộ đi vào, Phó Sủng không mở miệng, thằng bé kia không dám đi vào, bọn họ nghĩ nếu thằng bé cưới Phó Sủng, có thể cả ngày bị bắt nạt chết rồi.
Người cả phòng cười cười nói nói, trong đầy mắt ông cụ Đường cũng là nụ cười, số kiếp của đứa nhỏ cuối cùng đã qua, thật ra người cả đời này rất đơn giản, lời nói ra, nút thắt lớn hơn nữa cũng có thể cởi bỏ.
“Được rồi, chúng ta đi thôi, đi Kim Xán ăn cơm.” Cha Phó mở miệng trước, mọi người cũng giải tán ngay lập tức.
Phó Sủng nhìn người trong nhà, ngược lại không thấy Phó Mặc, trường hợp quan trọng như vậy thiếu đi Phó Mặc đúng là kỳ quái, không nhịn được hỏi mẹ mình: “Mẹ, anh con đâu?”