Phó Sủng chính là tính tình này, có thể để cho cô đặt cô gái nào trong lòng cũng không nhiều lắm, nhưng để vào lòng, cô có thể liều mạng vì bọn họ.
Xuyến Xuyến nói đúng, cô cũng cảm thấy Đường Dật không phải người tốt, nếu ban đầu không lấy bản thân mình làm tiền đánh cuộc, giờ này ngày này cô còn là Phó Sủng làm bậy, cùng Xuyến Xuyến gieo họa Tứ Cửu thành, nhưng cuộc đời chính là kỳ diệu làm sao.
Định trước thời gian cho bạn gặp gỡ người đã định trước, có lẽ sớm, có lẽ muộn, cũng có lẽ trời cao cảm thấy cô và Đường Dật ở chung một chỗ, không cần đi gieo họa cho người khác, đây chính là duyên phận nghiệt ngã đi, dù sao nên là của bạn vẫn sẽ là của bạn, không phải là của bạn bạn cũng trốn không thoát.
“Cậu nói gì vậy?” Xuyến Xuyến vẫn rất mất hứng, vừa định nói tiếp, Phó Sủng đã thấy điện thoại bên kia bị cướp rồi, truyền tới tiếng Trần Mộ: “Phó Sủng, nghe ra anh là ai không?”
Trong giọng nói tràn đầy hài hước, tay Phó Sủng cầm điện thoại di động khẽ khựng lại: “Trần Mộ hả, thì ra anh ở chung một chỗ với Xuyến Xuyến đấy.”
Cô đang thấy kỳ quái sao Xuyến Xuyến biết cô và Đường Dật tốt đẹp rồi, chuyện như vậy cô định cho qua, mời Xuyến Xuyến và Hứa Xán ăn cơm rồi công bố.
“Phó Sủng, sao em có thể ác như vậy?” Giọng Trần Mộ hơi say, mang theo chút đau nhói, “Anh thích em đã bốn năm rồi, bốn năm qua, anh chơi game cùng em, đua xe cùng em, đi cùng em, chẳng lẽ chưa có chút nào có thể cảm động em sao?”
Sáng nay mẹ anh nhận được điện thoại của nhà họ Phó, nói chuyện của anh và Phó Sủng, cũng chính là nói giỡn một chút, hai đứa bé không êm thấm, không đi cùng nhau, cũng nói Phó Sủng không xứng với anh, nói nhiều như vậy, không phải nói Phó Sủng phải lập gia đình rồi, nhưng sẽ không gả cho anh.
Cha mẹ anh lại không nói gì, mọi việc theo anh, ở nhà không thể hiện ra, ra cửa Trần Mộ lại khóc, lúc anh từ nước ngoài trở lại đã theo cha mình đến nhà họ Phó.
Lúc ấy Phó Sủng mặc bộ quân trang vào cửa, dáng vẻ khoan thai tự đắc, để anh chìm đắm trong nháy mắt, bạn có thể nhìn thấy một người phụ nữ lưu manh vô lại mặc quân trang lại đặc biệt hài hòa, cõi đời này chỉ có một mình Phó Sủng.
Anh nghe rất nhiều chuyện của Phó Sủng, cũng tràn ngập khiêu chiến người phụ nữ này.
Về sau nữa, tiếp xúc nhiều hơn với Phó Sủng, cảm giác cô chính là một nam châm, không ngừng để cho người đến gần, nhất là cặp mắt kia, bạn vốn không đoán ra trong cặp mắt này dùng tâm tư gì đến gần bạn.
Anh mê muội rồi, anh đam mê rồi, bắt đầu điên cuồng đuổi theo Phó Sủng, anh vốn không phải cậu ấm không công việc đàng hoàng.
Ở nước ngoài, học hai bằng thạc sĩ, cũng là người đàn ông có bản lĩnh, anh nghe Phó Sủng đã từng yêu một người đàn ông, anh và Xuyến Xuyến kết thân, hỏi thăm tất cả tin tức về Phó Sủng.
Vì Phó Sủng, anh bắt đầu chơi CS, học đua xe, sống phóng túng, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, chính là vì dụ dỗ Phó Sủng vui mừng, nhưng Phó Sủng chưa từng để ý đến.
Anh cho rằng góp nhặt từng ngày có thể cảm hóa tất cả, một ngày nào đó coi như Phó Sủng không yêu anh, cũng sẽ quen với sự hiện hữu của anh, nhưng cho tới hôm nay, anh mới biết, anh cảm động toàn thế giới, bao gồm cả mình, nhưng chỉ không cảm động được Phó Sủng.
Đường Dật nhìn Phó Sủng, dính vào bên cạnh Phó Sủng, nghe tiếng Trần Mộ hơi híp mắt, trong mắt mang theo chút tức tối, cho dù đối phương đã từng đối xử thật tốt với Phó Sủng, anh đều không muốn bất kỳ ai tranh giành với anh.
“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, chúng ta không hợp, anh đi theo tôi sẽ không sung sướng.” Phó Sủng khó có được giọng mềm nhũn, cô là người không tim không phổi, nhưng cũng không thể không lương tâm, mấy năm nay, cô đều có thể nhìn thấy việc Trần Mộ làm, cũng có thể cảm thấy.
Nhưng trong mắt cô chỉ có Đường Dật, càng đối xử tốt với cô, càng khiến cô mâu thuẫn, thậm chí có lúc cô nhìn thấy Trần Mộ đã phiền, người khác mắng cô không có lương tâm, vậy thì sao, trái tim cô chỉ có Đường Dật, cô còn có thể lấy cái gì cho người khác?
“Em nói vui vẻ, là cái gì?” Trần Mộ bỗng nở nụ cười, cười đặc biệt lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào, “Anh rất vô dụng, anh nên chúc phúc em có đúng không? Vừa lòng là con mẹ nó đặc biệt đau.”
Nếu như có thể, anh cũng muốn nói một tiếng với Phó Sủng, Phó Sủng, em phải hạnh phúc, gia cũng sẽ hạnh phúc, nếu Đường Dật đối xử không tốt với em, gia sẽ là người đầu tiên xuất hiện bên cạnh em, mang em cách xa anh ta.
Đối với bất kỳ cô gái nào, anh đều có thể tự mình đánh giá, nhưng riêng Phó Sủng thì không được, cả đáy lòng đều trống trải, giống như bị lấy hết toàn bộ.
“Trần Mộ, tự anh suy nghĩ kỹ, anh đối với tôi rốt cuộc là tình cảm hay bởi vì không chiếm được.” Phó Sủng nói vào điện thoại, thật sự là thích sao? Ngược lại cô nhìn không thấu, ngay từ đầu Trần Mộ theo đuổi cô, chẳng qua khi trở về nghe trong đại viện nói, nghe giới quyền quý nói.
Đây là yêu nghiệt của Tứ Cửu thành, ai cũng không thể giải quyết, ai cũng muốn liều một lần, nhưng không có can đảm, Trần Mộ đã bắt đầu hành động, chuyện như vậy không phải cô không biết, đều ra ngoài lăn lộn, kẻ nào không rõ là kẻ ngu.
Lâu sau bên kia mới truyền đến tiếng Trần Mộ, mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Đúng, vừa bắt đầu là anh tìm kích thích, nhưng sau thật sự đắm chìm, từ khi gặp em đã đắm chìm.”
“Phí lời con mẹ nó cái gì, giành phụ nữ với ông, mau nguội lạnh đi, bỏ qua đi.” Đường Dật thuận tay giật điện thoại trong tay Phó Sủng, đặc biệt không cam lòng nói vào điện thoại, “Tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh đối xử với cô ấy thật lòng cũng được, giả vờ cũng được, còn anh cách xa cô ấy một chút, đây là cảnh cáo lần đầu cũng là lần cuối, nhớ kỹ.”
Vốn nghĩ người đàn ông này thích Phó Sủng nên mới theo đuổi cô nhóc này, để anh ta nói hai câu với Phó Sủng cũng không có hẹp hòi gì.
Thì ra bắt đầu thằng cháu này tìm kích thích, về sau nữa nói cái gì mà thật lòng, giờ phút này Đường Dật nghe mà con mẹ nó làm cho người ta ghê tởm, đặc biệt ghê tởm.
Không đợi Trần Mộ ở bên kia nói chuyện, Đường Dật thuận tay ném điện thoại ra ngoài, trực tiếp nện lên tường, một tiếng thanh thúy vang lên, điện thoại di động chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, Phó Sủng quay đầu nhìn xác điện thoại trên đất, vẻ mặt không thể tin.
“Đó là điện thoại của gia! Làm phiền ngài thấy rõ ràng rồi hẵng đập!” Khi Phó Sủng tức giận, cũng sẽ học Đường Dật tự xưng là gia, bạn nói Đường Dật này ghen cũng tốt, tức giận cũng được, đập điện thoại của cô thì sao, không phải anh dùng tiền mua?
Sắc mặt Đường Dật vẫn không tốt như vậy, giương mắt nhìn Phó Sủng: “Hư, gia sẽ mua cái mới cho em, anh cho em biết một Trần Mộ đã đành, lại còn gọi điện thoại đêm hôm cho em, chơi trò mập mờ, em cẩn thận một chút cho gia!”
Đường Dật có ham muốn giữ lấy Phó Sủng cực mạnh, mạnh đến có lúc cảm thấy không thể nắm trong tay, giống như hiện tại, Phó Sủng cảm thấy anh và Phó Mặc không kém cạnh.
“Không phải chứ, anh đập điện thoại di động của em, anh còn để ý?” Phó Sủng đưa ngón tay chọc vào ngực Đường Dật.