Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 66: Chương 66




Từng tiếng Đường Dật quanh quẩn trong núi, trái tim lại đau đớn như xé rách, cuối cùng nghe thấy một người cao giọng nói: “Tìm được, người đang ở đây, thiếu úy Phó đang ở đây.”

Kèm theo tiếng chó săn kêu, Đường Dật gần như vừa chạy vừa bò tới bên kia, cây trong rừng đâm vào mặt, cũng không có thời gian dự tính, anh muốn thấy Phó Sủng, liều mạng muốn thấy cô nhóc kia.

Khi Đường Dật vọt tới, đã thấy Phó Sủng ngồi trên cành cây, cứ yên lặng ngồi trên đó cúi đầu khóc, cả khuôn mặt Đường Dật trắng bệch, đi tới dưới gốc cây, nhìn vết tích dưới gốc cây, rải rác trên thảm cỏ còn có dấu vết động vật cắn xé, một chút da lông bị xé rách.

Sâu hơn, còn có áo khoác rằn ri của Phó Sủng bị xé rách trên đất, cùng với một đống quả dại lung tung lộn xộn, cũng biết vừa rồi nơi này tiến hành một cuộc tranh đấu bao nhiêu thê thảm ác liệt, cả người Đường Dật ngây ngốc lần nữa.

Những người khác cũng khiếp sợ không ít, lính đặc chủng, trường hợp gì chưa từng thấy, vừa nhìn chỗ này, chắc chắn vừa rồi nhất định xảy ra cái gì ở đây.

Qua nửa phút, Đường Dật mới lấy lại tinh thần, cảm thấy chân mình khẽ run, ngẩng đầu lên nói với Phó Sủng: “Sủng nhi, không có chuyện gì chứ?”

Sát hạch kết thúc, anh trở về khu nhà người thân thấy Phó Sủng không có ở đây, tìm người hỏi chung quanh cũng không thấy cô nhóc này, nghĩ đến chắc chạy vào trong rừng, Đường Dật lập tức run rẩy cả cõi lòng.

Nơi này đặc biệt xa xôi, cái gì cũng không có, Phó Sủng là một cô nhóc không đáng tín nhiệm, không sợ trời không sợ đất, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn theo một đội người, chó quân đội đến tìm Phó Sủng.

Phó Sủng thuận tay lau nước mắt, nhìn Đường Dật, mím môi, hồi lâu mới đáp lại Đường Dật: “Đường Dật, chân em như nhũn ra, bẽ mặt.”

Tình hình vừa rồi, là người khác cũng bị sợ đến chân nhũn ra, huống chi Phó Sủng là lần đầu tiên nhìn thấy, cả người hoàn toàn ngây ngốc, nếu không phải thấy Đường Dật, sợ rằng ngay một câu cô cũng không nói được.

Cuộc quyết đấu của báo đốm và sói núi còn sờ sờ trước mắt, vang vọng từng lần giống như chiếu phim.

“Chờ đó, anh lên cứu em.” Giọng Đường Dật cũng phát run, nhiều người như vậy ở đây, anh không thể không kìm nén tâm tình của mình, một mình nhảy lên cây, bò tới trước mặt Phó Sủng.

Khi Đường Dật vừa mới đến trước mặt Phó Sủng, cả người Phó Sủng nhào qua ôm chặt Đường Dật, cũng không nói chuyện, chính là khóc đặc biệt dữ, Phó Sủng như vậy, Đường Dật lần đầu tiên nhìn thấy.

Cô nhóc này là cô gái không có chuyện gì cũng khóc, lời nói cũng không nhiều, người không tim không phổi, sao sẽ khóc?

Đường Dật ôm Phó Sủng, cả trái tim cũng đang rỉ máu theo, vỗ nhẹ sau lưng Phó Sủng, giọng nghẹn ngào dụ dỗ: “Không có chuyện gì, không sợ, anh tới rồi, có anh ở đây.”

Anh hận không thể bóp chết mình, Phó Sủng như vậy, nhất định đã chịu bao nhiêu kích thích, vốn biết cô nhóc này không yên phận, muốn đi thị trấn thì để cho cô đi là tốt rồi, chạy đến nơi này, nếu xảy ra chuyện gì thì anh nên làm như thế nào?

“Về nhà, em muốn về nhà.” Phó Sủng nói mơ hồ không rõ, ôm Đường Dật chặt cứng, Đường Dật gật đầu liên tục: “Được, mình về nhà, về nhà nào.”

Khi đang nói chuyện, Đường Dật xoay người thay đổi tư thế, cõng Phó Sủng trượt khỏi cây, những người khác lập tức tiến tới giúp một tay, để Phó Sủng và Đường Dật an toàn từ trên cây xuống, nhìn Phó Sủng như vậy, mọi người cũng biết nhất định đã bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng ngơ ngác.

Tiếu Khải vốn định hỏi chuyện gì cũng không hỏi, sợ kích thích cô nhóc này lần nữa, trong lòng cũng đặc biệt đau.

Đường Dật xuống, đi tới trước mặt Phó Sủng, đưa tay ôm Phó Sủng đặt trên lưng mình, ra lệnh với những người khác: “Rút lui!”

“Rõ!” Tất cả mọi người lập tức đáp tiếng, đi theo Đường Dật, mang theo chó săn của mình trở về đơn vị, dọc theo đường đi, Phó Sủng cứ ôm Đường Dật như vậy, một chút cũng không buông tay, dọc theo đường đi đều là đường núi, rất không dễ đi.

Bóng đêm cũng sắp bao phủ cả rừng núi, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, trong rừng không ngừng truyền đến tiếng chim chóc kêu, lẫn vào tiếng côn trùng kêu, có vẻ vắng lặng quỷ dị.

Đường Dật thấy may mắn vì Phó Sủng không có chuyện gì, cũng may vào lúc này tìm được cô, nếu không trong đêm, không chừng sẽ bị hù dọa thành cái dạng gì?

Dọc theo Đường Dật đi, Đường Dật tự trách mình vô số lần, cõng Phó Sủng, cắn chặt răng, nhìn Đường Dật cõng lâu như vậy, Tiếu Khải sợ hai người cũng không chịu được, chủ động nói với Đường Dật: “Phó đội trưởng Đường, để tôi cõng một lát, đường núi ban đêm không dễ đi.”

“Không cần!” Phó Sủng không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, bây giờ cô rất sợ, một chút cũng không muốn rời khỏi Đường Dật, Phó Sủng như vậy giống như tìm được cây cỏ cứu mạng, nửa phút cũng không muốn buông tay.

Tiếu Khải biết Phó Sủng sợ, nhìn Phó Sủng nhẹ giọng dụ dỗ: “Phó Sủng, con đường núi này không dễ đi, trở về đơn vị còn đoạn đường, phó đội trưởng Đường cõng em quá mất lực.”

Phó Sủng không nói gì, mặt căng cứng, nắm chặt Đường Dật chính là không buông tay, Đường Dật xốc Phó Sủng lên, giọng nói thật bình tĩnh: “Sẽ không giao em cho người khác, đừng sợ, anh cõng em về.”

Không lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển làm dịu, đây là ý nghĩ duy nhất của Đường Dật vào lúc này, nếu anh lại đưa Phó Sủng cho người khác, không phải cô nhóc này sẽ hận chết anh? Nhớ tới tình hình vừa rồi, anh đặc biệt sợ, sợ Phó Sủng oán hận anh, sợ Phó Sủng không bao giờ muốn gặp anh.

Phó Sủng cứ nằm trên lưng Đường Dật như vậy, dán chặt sau lưng Đường Dật, ngửi mùi vị quen thuộc, như thế cô mới cảm thấy đây không phải mộng, Đường Dật tới thật, cô an toàn, có thể về nhà.

Tiếu Khải thấy vậy cũng không miễn cưỡng Phó Sủng nữa, tiếp tục đi theo Đường Dật, thỉnh thoảng sẽ dìu đỡ, mọi người nhanh chóng rút lui về đơn vị, thời gian không bao lâu, nhóm đội ngũ trở về khu nhà người thân.

Đường Dật cõng Phó Sủng, ra lệnh cho Tiếu Khải: “Tiếu Khải, mang theo bọn họ thu xếp cho chó quân đội, tiếp tục ra sân huấn luyện đi.”

“Dạ, phó đội trưởng Đường.” Tiếu Khải đáp một tiếng, ngược lại ra lệnh cho những người khác, mọi người mang theo chó quân đội rời khỏi khu nhà, Đường Dật cõng Phó Sủng về nhà Phó Sủng, đến nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đóng cửa.

Từ đầu đến cuối, như Đường Dật cam kết, anh sẽ không buông Phó Sủng ra, đặt Phó Sủng trên ghế sa lon, nhìn tóc Phó Sủng hơi loạn, ánh mắt ngơ ngác, dáng vẻ hơi tiều tụy, lòng Đường Dật như bị kim châm.

“Sủng nhi, đừng sợ, anh ở đây.” Đưa tay vuốt mặt Phó Sủng, trong mắt Đường Dật tràn đầy xót xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.