Lái xe, Đường Dật tới hội sở của Thành, hai mươi phút đi đường, đến hội sở, biển quảng cáo chói mắt ở cửa, có thể làm mù con mắt của bạn, Đường Dật dừng xe trước cửa, lập tức có cậu bé giữ cửa đón.
Mở cửa cho hai người, Phó Sủng xuống xe, Đường Dật cũng xuống theo, ném chìa khóa cho đứa bé giữ cửa đi đậu xe, ôm Phó Sủng, nhìn hội sở trước mắt, cũng không phải chưa từng tới, chỉ có điều ít cơ hội, huống chi phòng cao cấp như vậy, cho dù có dự định chơi, có tiền cũng không đặt được.
“Anh!” Đường Dật còn chưa kịp phản ứng, Phó Sủng đã gọi trước, Đường Dật quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa, một người đàn ông đặc biệt tuấn tú đứng đó, mặc trang phục giản dị, nhìn Phó Sủng khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, Đường Dật nhận ra đó chính là Thành, mấy năm không gặp, cũng thành thục rất nhiều.
Phó Sủng buông Đường Dật ra, mấy bước vọt tới nhào vào trong ngực Thành, ôm cổ Thành làm nũng: “Anh, nhớ em không?”
“Em lớn vậy rồi, sao vẫn không đáng tin cậy chút?” Một tay Thành ôm Phó Sủng, một tay nhéo mặt Phó Sủng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Phó Sủng ngẩng đầu lên, cười nhìn Thành: “Anh cũng thật là, trong mắt chỉ có Từ Diêu, không có em gái này.”
Dáng vẻ này quả nhiên giống hệt cô dâu nhỏ ghen tuông, cũng không làm người khác đau lòng, Phó Sủng như vậy cũng chỉ ở trước mặt Đường Dật, trong này thường đều là dáng vẻ không thể trêu vào.
“Chậc, để người khác tới nhìn xem, đây vẫn trong Tứ Cửu thành, ai cũng sợ yêu nghiệt?” Vẻ mặt Thành bất đắc dĩ, tính khí cô nhóc này vĩnh viễn như vậy, người khác đều nói Phó Sủng không dễ chọc, ở trước mặt anh đặc biệt được lòng người, cũng khiến Thành không thể không che chở một chút.
“Đó không phải đối với người khác sao? Không giống với anh.” Phó Sủng lưu manh vô lại cười với Thành.
Thành bất đắc dĩ mà lắc đầu, không can thiệp vào cô nhóc này nữa, ngược lại nhìn Đường Dật: “Trở về lúc nào? Nghe mẹ tôi nói, hai người lại chung một chỗ, tôi còn không tin.”
Hai người này chính là tự hành hạ đến hôm nay, còn không phải không chia ra, lãng phí thời gian bao nhiêu năm như vậy.
“Đây không phải không thể rời bỏ cô ấy sao?” Vẻ mặt Đường Dật không sao cả, anh vốn không chơi chung nhóm với Thành, nhưng bao lâu như vậy cũng coi như biết, đã gặp mặt vài lần, sau khi tốt đẹp với Phó Sủng, số lần gặp mặt cũng không ít, thường xuyên qua lại, coi như quen biết.
“Hai người đừng nói nhảm, em muốn đi vào tha hồ vui chơi, anh, hôm nay anh mời người nào?” Phó Sủng nói xong kéo Thành đi vào lối đi đặc biệt, Thành cũng thuận thế dẫn Phó Sủng, bước nhanh vào trong: “Rất nhiều, anh không mời mấy người, kết quả toàn bộ mang theo bạn tới.”
Mọi người vừa nghe Thành định mới khách, đây không phải có thể kéo cả nhà mang miệng tới toàn bộ sao.
“Không có gì, người có tiền mà, không sợ bày đặt.” Phó Sủng mặt dày mày dạn cười cười với Thành, Thành lườm Phó Sủng, lười phản ứng lại cô nhóc này, Đường Dật cũng lẳng lặng đi theo phía sau.
Đột nhiên cảm thấy Phó Sủng mặc bộ quần áo này đúng, anh tới tham gia tụ họp lại mặc trang phục huấn luyện, lát nữa gặp người quen, không chừng còn chê bai anh đấy.
Đến phòng, đẩy cửa ra, hình thức quầy rượu bên trong đặc biệt trang nhã, không thoải mái không được, âm nhạc tao nhã, để cho bạn thưởng thức rượu ngon, hưởng thụ cuộc sống, nếu không sao nói đám quyền quý đều biết hưởng thụ cuộc sống chứ?
Bên trong đủ loại rượu trong ngoài nước, đủ các món điểm tâm ngọt và trái cây trên đĩa thủy tinh in hoa to như vậy, tấm thảm dưới đất, dẫm lên mềm mại, thoải mái giống như chân trần dẫm lên cỏ dốc sức vun trồng.
Trong ngực nhóm thái tử ôm người đẹp, lười biếng nằm ngửa trên ghế sa lon, nghe người đẹp chơi piano trên sân khấu, âm nhạc nhẹ nhàng trôi ra, từ đáy lòng trút xuống, xinh đẹp tận đáy lòng.
Nhìn những đồ quý này, cao quý đến đâu mắc đến đâu, Phó Sủng cũng mất hứng thú, vốn cho rằng là một buổi tụ họp đặc biệt lớn, không ngờ là một nhóm thái tử ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, ca hát thôi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống.
Trong nháy mắt khi cửa đẩy ra, mọi người dừng mọi âm thanh, Dương nhìn thấy Phó Sủng, mở miệng trước: “Ơ, Phó Sủng tới, đến chỗ anh này.”
Phó Sủng nhìn thấy Dương, không nói hai lời, đi tới trước mặt Dương, Thành và Đường Dật cũng đi vào theo, ngồi xuống bên cạnh ghế sa lon.
“Như thế nào, nghe nói đi đại đội đặc chủng rồi hả?” Dương buông người đẹp bên cạnh, ngược lại vẻ mặt đùa giỡn nhìn Phó Sủng.
Phó Sủng thuận tay túm Phật, nói: “Không phải như vậy, chạy bộ, huấn luyện bò chướng ngại vật.”
Cũng không phải lần đầu tiên biết làm lính, ngạc nhiên, không có kiến thức, không phải tụ họp như trong tưởng tượng của Phó Sủng, để cho cô rất thất vọng.
“Sao vậy, mất hứng hả?” Dương có chút nghĩ không ra, Đường Dật cũng ra ngoài chơi với mình, bà cô này có gì không hài lòng? Những người khác cũng đặc biệt nghĩ không ra, dù là Thành cũng thế, không hiểu vì sao em gái bảo bối này của mình mất hứng.
Phó Sủng cầm chai rượu nho quơ quơ, nhìn Dương: “Các anh không cảm thấy cuộc sống đặc biệt không có chút nhiệt tình nào sao? Ở chỗ này uống rượu tán gẫu, còn không bằng về nhà chơi game.”
Dưới cái nhìn của Phó Sủng, bọn họ như vậy là lãng phí sinh mạng, đặc biệt không chút nhiệt tình nào, cũng không phải tụ họp quan trọng gì.
“Em đã lớn vậy, còn định bày ra như thế nào?” Dương vỗ đầu Phó Sủng, chính là thói quen xấu của đứa nhỏ, may mà Đường Dật coi trọng, nếu không sao gả ra ngoài?
Phó Sủng lườm Dương, đứng dậy đi đến chỗ cô gái chơi Piano, nhỏ giọng nói đôi câu với cô gái đó, cô ta không nói hai lời, đứng dậy rời đi, Phó Sủng đi tới bên cạnh sân khẩu, đổi âm nhạc đặc biệt kích thích.
Ngược lại đi tới bên dàn trống, giơ tay lên cầm dùi trống bắt đầu gõ, vốn là phòng trang nhã, trong nháy mắt có cảm giác như câu lạc bộ, Thành quay đầu nhìn Đường Dật, bất đắc dĩ cười nói: “Như trước kia không khác nhau gì cả? Cậu cũng không quan tâm trông nom?”
“Tôi dám mặc kệ cô ấy sao?” Đường Dật cười ác hơn, khẽ nhấp một ngụm rượu, “Chỉ có điều ai cũng không có cách nào với cô ấy.”
Thành gật đầu, cô nhóc này vĩnh viễn sống không chút kiêng kỵ nào như vậy, khiến người khác hâm mộ, tất cả mọi người thích nói Phó Sủng không còn cách nào, ngược lại anh thích tính khí này của Phó Sủng, cô dám có dũng khí sống, muốn cái gì, sẽ làm cái gì, cách sống kiểu này, cho dù bọn họ là con ông cháu cha cũng không làm được.
Áp lực của dòng họ và người lớn, dư luận xã hội, còn rất nhiều nhiều nữa…, người ngoài nhìn phóng khoáng thanh thản, thật ra mỗi người đều có khó xử riêng, cuộc sống vốn không dễ dàng, nhìn trêu đùa ghen tỵ, chưa chắc đã sống vui vẻ hơn người.