Lâm Hiểu là thái tử cao quý trong nhóm, cùng nhóm với Phó Sủng, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng cũng biết chuyện, câu lạc bộ bi-a này do cậu ta quản lý cũng náo nhiệt rực rỡ.
Lâm Hiểu nhìn Phó Sủng, cười hì hì, giả khuôn mẫu giả nghi lễ thở dài: “Tạ ơn bà cô.”
Quan hệ của anh và Phó Sủng thân thiết, hồ đồ đã quen, ở trong nhóm không ai dám trêu chọc Phó Sủng, chỉ có anh dám, Phó Sủng cũng cưng chiều như em trai.
“Đừng hà tiện.” Phó Sủng ôm cánh tay Đường Dật, cười nói với Lâm Hiểu: “Để tôi giới thiệu cho cậu, người đàn ông của tôi, Đường Dật.”
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Dật, người đàn ông đặc biệt anh tuấn, cả người tỏa ra khí thế phong độ, một thân trang phục huấn luyện, vừa nhìn đã biết đàn ông làm lính, chẳng qua cảm thấy hơi quen mắt, khẽ nhíu mày, Lâm Hiểu nhớ ra trong nháy mắt.
“Đây không phải ngày ở Kỳ Lân đánh cuộc, chị hôn người đàn ông này sao?” Lâm Hiểu trừng to mắt nhìn Phó Sủng, lúc anh biết Phó Sủng, Phó Sủng đã chia tay với Đường Dật, người bên cạnh là Trần Mộ, vào lúc này nhìn hai người thân mật, dĩ nhiên muốn hù dọa giật mình.
Phó Sủng cười khanh khách, đưa tay đập Lâm Hiểu một cái: “Còn không biết xấu hổ mà nói, không phải đều do cậu làm hư?”
Nếu không phải đại mạo hiểm đó, cô sẽ không đi hôn Đường Dật, nếu không phải cái hôn này, có lẽ cô hết cách tách ra xa rời Đường Dật, nói trắng ra, có một số việc nhỏ, chính là cơ duyên sao trùng hợp.
“Ôi, tôi nói không uống rượu, thì đại mạo hiểm, chính chị muốn hôn anh rể, còn đổ thừa tôi, không có tôi chị có thể thành sao?” Mặc dù không hiểu rõ ràng, tại sao Phó Sủng không thể tốt hơn với Trần Mộ, nhưng anh cũng không đặc biệt thích Trần Mộ, cảm giác người đàn ông kia yêu không có tự tôn.
Yêu một người không phải nghĩ cách vây khốn lấy cô ấy, hoặc xoay chung quanh cô ấy, yêu một người phải khiến cho cô ấy vui vẻ, lúc Phó Sủng và Trần Mộ cùng nhau, đặc biệt không thích Trần Mộ, nhưng người đàn ông này, luôn đúng là âm hồn bất tán.
Có một lần, có thể vì chuyện này mà đánh nhau với Trần Mộ, chính là vì Phó Sủng, Trần Mộ cho rằng Lâm Hiểu anh thích Phó Sủng, ở sau lưng ngáng chân anh ta không ít, thậm chí động quan hệ tới tra câu lạc bộ của anh.
Anh một không trộm, hai không giành, thuế nộp một phần cũng không thiếu, không sợ thằng cháu trai kia tìm người điều tra.
“Ơ, không phải chị phải cho cậu một khen thưởng cống hiến chứ?” Phó Sủng lườm Lâm Hiểu, “Sau đó sẽ mời ăn một bữa?”
Lâm Hiểu sao không biết xấu hổ mà tranh công, người đàn ông này quá không tín nhiệm rồi, càng lớn da mặt càng dày
“Mời khách là nhất định, để cho anh rể mời, để chị mời nhất định là tôi trả tiền.” Ngược lại Lâm Hiểu nhìn Đường Dật, thản nhiên đưa tay: “Xin chào anh rể, tôi là Lâm Hiểu, mong anh rể chăm sóc nhiều.”
Lâm Hiểu cười đặc biệt thản nhiên, trên mặt tràn đầy ánh mặt trời, cũng đầy sức sống, khiến người khác có thể cảm nhận được nhiệt tình tuổi trẻ.
“Tôi, Đường Dật, nhóc thật không tệ, nhìn câu lạc bộ này.” Đường Dật đưa tay tùy ý cầm tay Lâm Hiểu, nhìn thằng nhóc trước mắt, khóe miệng mang theo ý cười.
Bên trong trang trí không tệ, nhất là vài món kỷ niệm treo tượng trưng, vừa nhìn đã biết là hàng chợ, phải thông qua biện pháp đặc biệt mới lấy được hàng trân quý, đáng giá khỏi nói, vấn đề là nó quá quý giá, có tiền cũng không lấy được.
“Tất nhiên, không tệ là được, không có chuyện gì, ngài chăm sóc việc buôn bán của tôi nhiều chút.” Lâm Hiểu nháy nháy mắt với Đường Dật, tính toán nhỏ nhặt trong đầu đánh bùm bùm vang dội, khiến Phó Sủng khinh thường một trận.
Lâm Hiểu có thể làm, đặc biệt thông minh, cô dẫn người qua chơi, không đến mấy hôm Lâm Hiểu có thể biến đối phương thành khách quen, đàn ông phụ nữ đều vậy, ngay cả Phó Mặc, có lúc sẽ dẫn vợ tới đây chơi đùa.
Lâm Hiểu cho một phòng riêng, khiến Phó Mặc hài lòng.
“Phải, tôi phải nuôi sống mình, không làm ra tiền thì chết đói?” Lâm Hiểu cười vui vẻ với Phó Sủng, đại tiểu thư này nào biết cuộc sống khó khăn?
“Lâm Hiểu, bên này, tới đây một chút!” Lâm Hiểu còn định nói nữa, người làm bên kia đã gọi Lâm Hiểu một tiếng.
“Đây, lập tức tới ngay!” Lâm Hiểu đáp một tiếng, quay đầu nhìn Đường Dật và Phó Sủng, cười hì hì: “Được rồi, chị, anh rể, hai người đi chơi đi, tôi còn bận rộn, ăn gì uống gì cứ tùy tiện cầm, nói với bọn họ một tiếng là được, toàn bộ tính cho tôi.”
Nói xong Lâm Hiểu vội vã trở về quầy bên kia, anh tràn đầy cảm xúc mãnh liệt với cuộc sống, với chuyện mình thích cũng thế, cũng là một trong những lý do Phó Sủng thích cậu ta.
Lâm Hiểu vừa rời đi, Phó Sủng cũng không tiếp tục lưu lại.
“Đi thôi, chúng ta đánh một ván.” Phó Sủng kéo Đường Dật đi thẳng vào trong phòng chơi bi-a, phóng tầm mắt nhìn tới, nhiều kiểu nam nữ tụ tập tại đó đùa nhiều hơn, Phó Sủng đặc biệt quen thuộc nơi này.
Đường Dật đưa tay ôm Phó Sủng, liếc mắt nhìn Phó Sủng, hơi chua chua mở miệng: “Rất gần gũi thằng nhóc kia sao? Không phải anh nói không cho lại có Trần ba Mộ bốn gì đó sao?”
Thân cận với Thành, anh không nói gì, nhưng gặp người lập tức thân cận, anh sẽ ghen, nhất là tính khí cô nhóc này, với ai cũng có thể thân mật như vậy, bối cảnh sau lưng và thân phận của cô, chỉ cần cô nguyện ý đến gần đối phương, rất nhiều người yêu thích ở cùng chỗ với cô.
“Anh suy nghĩ nhiều, đó là Lâm Hiểu, cậu ấy giống như em trai.” Phó Sủng bĩu môi nhìn Đường Dật, kéo Đường Dật đến bàn gần cửa sổ.
Phó Sủng mím mím môi mới mở miệng lần nữa, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, “Lâm Hiểu là thái tử không giả, nhưng cũng đáng thương, cậu ấy không còn mẹ, cha suốt ngày làm ăn cũng không quan tâm, nhân tình cũng không ít, trong nhà có bà dì nhỏ không ưa cậu ấy, nhưng Lâm Hiểu là người rất tốt, rất có lòng cầu tiến, mạnh hơn em nhiều, em rất thích cậu ấy.”
Đây chính là Lâm Hiểu trong mắt Phó Sủng, cho nên mới cho phép Lâm Hiểu làm không chút kiêng kỵ gì trước mặt cô, có đôi khi Phó Sủng sẽ thông cảm tràn lan, ở trong mắt cô, đứa bé không có mẹ là đáng thương nhất.
Thái tử cũng có khó xử của thái tử, cũng không phải quang vinh chói lọi như người ngoài thấy, trước kia khi Lâm Hiểu chưa mở câu lạc bộ, lấy tiền trong nhà, cha không nói hai lời sẽ cho, trừ tiền cũng không cho cậu nhóc được cái gì.
Nhưng bà dì nhỏ của Lâm Hiểu mất hứng, cuối cùng nói xấu Lâm Hiểu trước mặt cha Lâm Hiểu, nói Lâm Hiểu đi theo một nhóm quyền quý, gây chuyện thị phi, nói cậu ấy mù quáng kiếm tiền, có một lần, Lâm Hiểu không nhịn được, cãi nhau một trận với người phụ nữ kia.
Sau lần đó, Lâm Hiểu nói mình tự dùng tiền tự kiếm, không dựa vào cha cậu ấy, hôm nay Lâm Hiểu giao thiệp rất nhiều, có lúc cha cậu ấy cũng nhờ giúp đỡ ra mặt nói vài lời tốt, bà dì nhỏ càng thêm khách khí với cậu ấy.
Phó Sủng nghe xong phá lên cười, nói không làm kẻ ăn bám, quả nhiên nền tảng cứng rắn, thân thể đủ, kẻ ăn bám như cô, ngày nào đó người trong nhà mặc kệ thì phải chết đói đầu đường, ai ngờ Lâm Hiểu đặc biệt chăm chú nhìn Phó Sủng, nói một câu: “Sẽ không, nếu thật sự có ngày như vậy, chỉ cần Lâm Hiểu còn sống, tôi sẽ nuôi chị.”
Trong lời nói không nghe ra chút lường gạt nào, mà nghe lời Lâm Hiểu nói, lúc ấy Phó Sủng không nói gì, nhưng người sáng suốt nhìn cái cũng biết, từ khi đó Phó Sủng bắt đầu đặc biệt chăm sóc Lâm Hiểu.
Đây là lần đầu tiên Đường Dật nhìn thấy hai chữ đồng tình trong mắt Phó Sủng, cô nhóc này sống không tim không phổi, chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy đối đãi với bất kỳ ai, Đường Dật nhớ Phó Sủng từng nói, mỗi người đều phải có lòng tự tôn.
Mặc kệ bạn có giúp đỡ người ta hay không, đó là chuyện của bạn, không nên cảm giác mình là thánh nhân, yêu cầu xa vời báo đáp bố thí, không bằng bạn không nên đi giúp đỡ.
“Được, nể mặt em, về sau để bọn tiểu Hoa tới đây để ý buôn bán.” Đường Dật nhíu mày, trong nháy mắt bật cười rồi, ghen, vào lúc này, anh cũng không biết phải ăn như thế nào?
Phó Sủng soải người trên bàn, cầm khung tam giác, dọn xong bi số: “Trễ rồi, nhóm tiểu Hoa đã sớm là khách quen ở đây, em đã mua được rồi.”
Cô thích Lâm Hiểu, hận không thể để người quen biết cũng kéo tới đây chơi, cho nên có lúc Lâm Hiểu sẽ nói Phó Sủng là thần tài của cậu, phải cung phụng!