Chỉ thấy người của ông ta nhanh chóng nghe theo. Hạ Vy bị đánh ngất rồi đưa về Diệp gia.
Lạnh, ướt, tay chân không thể cử động, Hạ Vy chầm chậm mở mắt.
- Tỉnh rồi à.
Hạ Vy nhìn thấy mờ mờ bóng dáng của ai đó, cô nghe thấy một chất giọng lanh lảnh, thật chua ngoa.
- Còn không mau tỉnh.
Hạ Vy lúc này hướng về chỗ người kia trừng mắt. Bàn tay vốn dĩ chỉ chút nữa thôi sẽ vả thẳng vào mặt cô chợt khựng lại ngay giữa không trung.
- Tiểu thư, không được đánh cô ta, cô ta còn phải đi dự tiệc của Trác gia.
Nghe người phụ nữ đứng bên cạnh cô ta nói, cô ta chỉ chép miệng một cái rồi bỏ đi.
Không nghi ngờ gì, đó là Diệp Ân, chắc cô ta thấy trong lòng vui sướng lắm khi thấy Hạ Vy ở tình cảnh như bây giờ, càng sung sướng hơn khi được tát cho Hạ Vy mấy cái. Từ khi cô ta vào Diệp gia này đã không ưa Hạ Vy.
Diệp Ân kia ra khỏi phòng, tiếp đó có mấy người phụ nữ đi vào trong. Họ cởi trói cho cô và bắt đầu chuẩn bị cho cô. Hạ Vy thấy bên ngoài còn có người canh gác, cô chỉ biết thở dài, thực sự không còn cách nào sao?
Cô nghĩ tới mẹ của cô. Bây giờ mẹ đang ở đâu? Mẹ có bị sao không? Hiện tại cô lại chẳng thể làm được gì, thuận theo sự sắp đặt của người cha tàn nhẫn này.
Mọi thứ chuẩn bị xong. Váy áo, trang sức, tóc tai, trang điểm tất cả đều hoàn tất, mọi thứ hoàn hảo và lộng lẫy nhưng những thứ vô vị này có làm cô vui?
Dinh thự Trác gia.
Vừa bước vào trong, ánh sáng đèn chùm pha lê lộng lẫy, trên bàn trải khăn trắng, rượu vang đỏ, người dự tiệc đều thuộc giới thượng lưu.
Hạ Vy trong đầu trống rỗng cô chả nghĩ được gì cả, cô không quen ai, hiện tại cũng không biết nên làm gì.
Nhà họ Trác, họ Trác, …
Một tia sáng lóe lên trong đầu Hạ Vy. Cô bắt đầu tìm kiếm, bắt đầu ngó nghiêng bởi cô nghĩ nếu đây là Trác gia vậy thì chắc chắn sẽ gặp Trác Luân. Bình thường cậu đối với cô không tồi, chắc chắn sẽ có cách giúp cô.
Cô đang ngó nghiêng xung quanh tìm người thì phía sau cô có người đi tới. Người đó ghé sát tai của Hạ Vy:
- Tiểu thư tốt nhất nên hợp tác, lão gia đã cho người trông coi cô, đừng kháng cự vô ích. Mẹ của cô không muốn vậy đâu.
Hạ Vy vẻ mặt cứng đờ, cô đang bị uy hiếp. Người kia đi rồi, cô đứng đờ ra đó hồi lâu, trong lòng rối bời, trong lòng thấp thỏm, lỡ như ông ta ra tay với mẹ thì sao?
- Hạ Vy.
Có ai đó gọi tên cô.
- Hạ Vy.
Người đó lại tiếp tục gọi, nhưng Hạ Vy không phản ứng gì. Người đó lấy tay lay người Hạ Vy. Cô ngước lên nhìn người đó, gương mặt như sắp khóc.
- Luân…
Trác Luân gương mặt đầy lo lắng:
- Sao cậu lại ở đây, lại còn ăn mặc như vậy?
- …
Hạ Vy chẳng đáp lại, chỉ nấc lên từng tiếng. Trác Luân thấy vậy đành đưa cô đến một chỗ để tiện hỏi chuyện. Cảnh này Trác phu nhân đã để mắt tới, bà bước đến chặn hai người lại.
- Con định đưa tiểu thư nhà người ta đi đâu?
- Mẹ, bạn con không ổn, con cần đưa cậu ấy đi.
- Được thôi, dù sao cũng là vị hôn thê tương lai của con, mẹ không quản.
- Hôn thê?
Ánh mắt sắc sảo của Trác phu nhân đảo qua Hạ Vy một lượt, rồi bà nhìn thẳng vào Trác Luân như đang do xét gì đó.
- Con gái, con tên Hạ Vy?
- Vâng.
Trác phu nhân nhìn cô hồi lâu rồi thở dài:
- Lại là ý của ba con, nếu con không ưng ý mẹ có thể giúp con.
- Nhưng Hạ Vy liên quan gì đến Diệp gia.
- Cái này phải hỏi con bé, mẹ không làm phiền hai đứa nữa.
Nói xong Trác phu nhân rời đi. Sau đó Trác Luân kéo Hạ Vy đến một góc.
Đến đó rồi Hạ Vy vẫn không yên tâm, cô lo sợ rằng chuyện này đến tai của ông ta thì mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm. Trác Luân như hiểu ý, sai người đi canh gác xung quanh, không để ai bước đến gần.
Thấy Hạ Vy bình tĩnh hơn, Trác Luân mới hỏi:
- Cậu là con gái Diệp gia?
- Có chết tôi cũng không muốn dính dáng tới nhà đó.
Hạ Vy giọng điệu có phần gay gắt, cô ngồi sụp xuống ôm mặt khóc nức nở. Trác Luân ngồi xuống dỗ dành cô:
- Nói đi, nói tất cả cho mình biết, mình sẽ giúp cậu.
Hạ Vy lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác nữa, cô kể cho Trác Luân nghe tất cả. Trác Luân nghe thấy thì kinh ngạc, gương mặt lộ rõ sự lo lắng, có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn của cậu.
- Mẹ cậu sẽ an toàn.
Trác Luân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô:
- Cậu nín đi, để an toàn thì tối nay cậu ở đây, mình hứa sẽ bảo vệ cho cậu.
Trấn an Hạ Vy xong cậu ra ngoài gọi người đến đưa Hạ Vy vào một căn phòng riêng.
Bên ngoài, buổi tiệc vẫn diễn ra như bình thường. Đồng hồ điểm 9 giờ tối, buổi tiệc đã đến lúc kết thúc rồi. Diệp Lãnh không thấy Hạ Vy đi ra, ông ta có chút tức giận, nhưng ông ta không nghĩ rằng Hạ Vy có thể thoát khỏi lòng bàn tay ông. Đúng lúc đó, Trác phu nhân đến nói với ông ta:
- Nhà tôi rất ưng ý con bé cho nên hôm nay muốn giữ con bé lại tối nay, ngày mai sẽ đưa con bé về Diệp gia một cách an toàn không thiếu mất một sợi tóc nào.
- Được Trác phu nhân để ý là diễm phúc của nó. Nhưng mà hôm nay nó không thể ở lại đây được.
Trác phu nhân nghe vậy có chút phật ý, cố ý nhìn sang phía Trác lão gia.
- Diệp lão gia cứ cân nhắc đi.
Trác phu nhân rời đi, Diệp Lãnh ông ta không hiểu vì sao ông ta cảm thấy có gì đó ngoài tầm kiểm soát của ông ta. Trác gia này vậy mà thực sự thích con bé kia, không lẽ đã điều tra ra thân thế của nó rồi?
Ông ta đang suy tính thì người của theo dõi Hạ Vy đến báo:
- Lão gia, tiểu thư đang ở trong phòng trên lầu.
- Nó có biểu hiện gì bất thường không?
- Thưa không.
- Được, ngươi đi đi.
- Vâng.
Ông ta bước đi với vẻ đắc ý, ở lại thì ở lại, một đứa con gái như nó làm gì được chứ. Nó có thể không lo lắng cho mẹ nó sao? Vậy mà cứ lo lắng vô ích.
Mọi thứ vướng mắc trong lòng như được gỡ bỏ, ông ta thuận theo ý Trác gia để Hạ Vy ở lại nhà họ tối nay.
Nhưng vừa ra đến xe ông bị một quản gia chặn lại:
- Diệp lão gia, phu nhân nhà chúng tôi yêu cầu ông thu hồi lại toàn bộ người của ông, Trác gia chúng tôi không thích việc bị theo dõi như vậy. Còn nếu như ngài có ý đồ khác, thì hãy suy xét quan hệ giữa hai nhà Trác Diệp.
- ….
- Tiểu thư nhà ngài sẽ an toàn, ngài không cần bảo vệ cô ấy thái quá như vậy.
- Được rồi!
Diệp Lãnh bực bội lên xe, ông ta cho rút bớt người theo dõi Hạ Vy, chỉ để lại vài người theo dõi vị trí của cô.
Từ phía cửa sổ, Hạ Vy nhìn thấy ông ta đã ra về nhưng trong lòng vẫn rất lo, mẹ cô vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Cộc, cộc, cộc.
- Hạ Vy.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Vy vội ra mở cửa. Đứng bên ngoài là Trác Luân, nhìn thấy cậu lúc này khiến cô thấy có vài phần an tâm.
- Mẹ của mình sao rồi, cậu có tìm thấy bà ấy không?
- Mẹ cậu đang bị nhốt tại một nhà kho của Diệp gia, bên ngoài bố trí rất nhiều người.
- Ông ta dùng mẹ để uy hiếp mình.
Hạ Vy suy sụp, cô không thể cứu mẹ ra khỏi đó, mình cô thì không thể.
- Nhưng mình có thể cứu được mẹ cậu ra ngoài an toàn.
Hạ Vy nghe được câu này rất mừng.
- Thật sao? Cậu có thể sao?
- Ừm, nhưng khi cứu mẹ cậu ra ngoài, mình có điều muốn nói, hứa với mình, phải nói thật. Đây chính là điều kiện của mình.
- Gì cũng được, chỉ cần mẹ mình an toàn.
- Ừm. Cậu nghỉ ngơi sớm đi.
Trác Luân bước ra ngoài, cánh cửa phòng Hạ Vy khép lại, chỉ còn mình cô trong đó. Trong lòng cô toàn là âu lo, lúc này mẹ cô ra sao?
___________
Hàn gia.
Trong phòng ngủ của Hàn phu nhân có tiếng nói chuyện:
- Thiên à, sao mẹ không gọi được cho Hạ Vy?
- Con không biết, hôm nay cô ấy cũng không đi học.
- Con chọc gì con bé rồi?
- Không gì cả, mẹ còn lo cho người ta hơn con của mẹ.
- Sao cũng được Thiên à, nhưng mẹ xin thông báo cho con một chuyện nhé.
- …
- Vy bị bắt cóc rồi.
Phía bên kia lặng yên một chút, sau đó có tiếng hỏi lại:
- Đùa không vui mẹ à.
- Tùy con thôi, muốn tìm con bé về thì đến Trác gia đi.
- Sao mẹ…
- Trác phu nhân nhà đó là bạn thời đi học của mẹ đó, mẹ mới nghe nói Diệp tiểu thư là con dâu tương lai của cô ấy. Đoán xem, Diệp tiểu thư kia là ai?
- Sao con biết được.
- Là Hạ Vy đó, thấy sao, thú vị không?
- …
- Mẹ chỉ khuyên con một câu thôi con trai: “Có không giữ mất đừng tìm.” Mẹ tắt máy nha con trai yêu dấu.
Hàn Thiên nghe xong để điện thoại sang một bên, hai tay đan vào nhau đầu cúi xuống suy nghĩ gì đó.
____________
12 giờ đêm, Trác gia.
Cánh cửa phòng Hạ Vy đang ở khẽ mở, một cậu thanh niên bước vào bên trong. Cậu nhẹ nhàng lấy chăn đắp chăn lên cho cô gái đang ngủ thiếp đi trên ghế sofa. Cậu ngồi đó ngắm nhìn cô hồi lâu.
- Mình vì cậu mà làm nhiều việc như vậy, cậu có hiểu ý của mình không?
Cậu ta lấy từ trong túi ra một dây ruy băng để lên trên bàn.
- Trả cậu nhé.
Cánh cửa lại một lần nữa khép lại, Trác Luân đi về phòng của mình.
- Luân.
Phía cuối hành lang, Trác phu nhân đang đứng đó như chờ cậu đi tới:
- Cho dù con thích con bé, thì cũng đừng làm gì quá đáng như việc làm của con hôm nay. - Trác phu nhân nhấn giọng.
- Vâng thưa mẹ.
- Mẹ của Hạ Vy đang được đưa về đây rồi. Xong việc này mẹ sẽ nói với ba con ngừng giúp đỡ Diệp gia đó. Chơi trò hèn hạ như vậy không có tư cách làm thông gia với nhà chúng ta.
Trác Luân có vẻ không hài lòng lắm với quyết định này của mẹ cậu, nhưng bà đã nói tiếp trước khi Trác Luân kịp đáp lại.
- Con không thể ích kỉ như vậy, bỏ cái suy nghĩ ấu trĩ trong đầu của con đi.
- Vâng.
- Cha con không phải là người thích sắp đặt chuyện tương lai của con, lần này lại làm chuyện như vậy có phải do con không?
- …
- Cho dù mẹ biết con không muốn Hạ Vy bị như thế nhưng cái cách con làm mẹ rất không hài lòng. Thử hỏi nếu Hạ Vy biết chỉ tại vì con mà mẹ con bé gặp nguy hiểm thì nó còn coi con là bạn nữa không?
Trác Luân không dám đáp lại, gương mặt cậu ta lúc này bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
- Mẹ sẽ giữ bí mật này cho con.
- Con…
- Nếu còn một lần nào như vậy nữa thì con tự mình lãnh lấy hậu quả.
- ...
Thực sự cậu chỉ muốn có một chút rằng buộc với cô ấy, có một lí do chính đáng để quan tâm cô ấy, đâu có nghĩ tới mọi chuyện sẽ tới nước này. Trác Luân nhớ lại vẻ mặt đầy biết ơn của Hạ Vy, có lẽ bây giờ cô coi cậu như một vị cứu tinh.
“Mày hèn thật...”