Thấy người trước mắt như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Nam Châu buột miệng hỏi: “Sao thế?”
“Tôi......” Diệp Nhiên sửa lời, “Vậy mua cho tôi chai nước đi.”
“Được,“ Lục Nam Châu vui vẻ nói, “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Anh chạy tới cửa hàng tiện lợi, mua nước xong lại vội vàng chạy về nhưng không thấy người kia đâu.
Đi đâu rồi? Anh nhìn quanh một vòng, trên đường người đến kẻ đi tấp nập, chỉ không có người anh muốn tìm mà thôi.
Sao không đợi tôi chứ? Anh nắm chặt chai nước và tiền lẻ, đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả --- Nước chưa đưa cho cậu, tiền cũng chưa trả...... Tôi còn chưa biết cậu tên gì mà.
Nước lạnh gặp không khí nóng hừng hực chảy xuống thấm ướt lòng bàn tay Lục Nam Châu.
Anh cầm chai nước về trường, tối đó nhận được cuộc gọi từ đồn công an nói tên trộm điện thoại và ví tiền của anh bị bắt quả tang móc túi người khác, điện thoại và ví tiền đều tìm được rồi.
Lục Nam Châu: “......” May mắn vậy sao?
Anh vô thức nhìn chai nước chưa uống đặt trên bàn.
Vậy có thể...... tốt hơn chút nữa được không?
Một buổi trưa mấy ngày sau, bạn cùng phòng Trần Du chơi bóng về đầm đìa mồ hôi, thấy trên bàn có chai nước suối chưa khui thì tiện tay mở ra uống.
Thế là khi Lục Nam Châu từ bên ngoài trở về thì thấy Trần Du nốc hơn nửa chai, giơ tay lau mồ hôi trên mặt rồi nói: “Cho tớ mượn chai nước nhé.”
Lục Nam Châu: “......”
Sau đó tiếng bốp chát vang lên liên hồi, người trong ký túc xá đều thấy Lục Nam Châu vác chổi rượt đánh Trần Du.
“Chẳng phải chỉ là một chai nước thôi sao?” Trần Du vừa chạy vừa nói, “Cùng lắm thì tớ mua hai chai trả lại cho cậu.”
“Đây có phải nước của tớ đâu,“ Lục Nam Châu nổi quạu, “Tớ phải trả cho người ta mà!”
Trần Du: “Vậy mua chai khác không được sao?”
Lục Nam Châu: “Không giống!”
Trần Du khó hiểu, “Có gì không giống chứ? Nông Phu Sơn Tuyền hết hàng rồi à?”
Lục Nam Châu cũng chẳng biết nói sao nên đùng đùng vác chổi về.
“Đừng giận nữa mà Lục ca,“ Trần Du cười làm lành, “Tớ mua cho cậu ba chai nhé? Hay là bốn chai?”
Lục Nam Châu: “Không thèm.”
“Vậy để tớ mời cậu ăn cơm,“ Trần Du giật cây chổi ném vào ký túc xá, vừa khóa cửa vừa nói, “Học viện mỹ thuật bên cạnh mới mở quán cơm, chúng ta đi xem thử nhé?”
Lục Nam Châu: “Không đi. Ăn tới ăn lui cũng chỉ mấy món, có gì ngon đâu?”
“Đi đi mà,“ Trần Du lôi kéo anh, “Ăn ngon sẽ hết giận ngay, đi mau đi mau......”
Cuối cùng Lục Nam Châu vẫn bị Trần Du kéo tới quán cơm ở học viện mỹ thuật kế bên.
Quán cơm mới mở rất rộng, chắc vì hơi muộn nên khách không đông lắm.
Lục Nam Châu lấy cơm và đồ ăn, thấy Trần Du còn đang phân vân nghĩ xem nên ăn gì thì tiện tay chỉ vào một chỗ, bảo hắn tới đó chờ mình.
Trần Du ra hiệu OK.
Lục Nam Châu đang định đi thì vô tình liếc qua cửa sổ, một bóng dáng quen thuộc bỗng đập vào mắt.
Diệp Nhiên yên lặng ăn mì, đang ăn thì bất chợt có người ngồi xuống chỗ đối diện.
Cậu ngẩng lên thấy một nam sinh hơi quen mắt cười nói, “Thì ra cậu học cạnh trường tôi à!”
Diệp Nhiên lộ vẻ mờ mịt.
“Cậu không nhớ tôi sao?” Lục Nam Châu nhắc cậu, “Hôm đó tôi bị trộm điện thoại và ví tiền, cậu cho tôi mượn mười tệ đó.”
Diệp Nhiên nghĩ ngợi rồi khẽ gật đầu.
Lục Nam Châu: “Hôm đó mua nước xong không tìm được cậu nữa.”
Diệp Nhiên dừng một lát rồi nói: “Trời nóng quá.”
Thật ra hôm đó cậu trốn tài xế nên chạy bừa, Lục Nam Châu vừa đi thì tài xế mò tới, thế là cậu đành phải chạy trước.
“Tôi còn chưa trả tiền cho cậu nữa,“ Lục Nam Châu lấy điện thoại ra nói, “Add Wechat nhé? Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”
Diệp Nhiên: “Không cần đâu. Cũng chẳng có bao nhiêu.”
“Không được,“ Lục Nam Châu kiên trì nói, “Tôi không thích nợ người khác.”
Diệp Nhiên: “Vậy trả tiền mặt đi.”
Lục Nam Châu: “Tôi không đem tiền mặt.”
Diệp Nhiên để đũa xuống rồi lấy điện thoại ra.
Lục Nam Châu đang mừng rỡ thì thấy Diệp Nhiên yên lặng mở mã thanh toán ra.
Lục Nam Châu: “......”
“Chẳng phải cậu nói ngồi bên kia à?” Đúng lúc này Trần Du bưng canh chua cá đi tới, “Sao lại chạy sang đây?”
Lục Nam Châu: “...... Chỗ này cảnh đẹp hơn.”
Diệp Nhiên có vẻ đã ăn no nên bưng đĩa lên định đi.
“Khoan đã,“ Lục Nam Châu vội nói, “Tôi chưa......”
“Không cần trả đâu.” Diệp Nhiên nói rồi quay người đi.
Trần Du hết nhìn Lục Nam Châu lại nhìn Diệp Nhiên, tò mò hỏi: “Cậu quen cậu ấy à?”
“Quen gì chứ?” Lục Nam Châu buồn bực chọc đũa vào cơm, “Cậu ấy tên gì tớ còn không biết nữa là.”
“Tớ biết nè,“ Trần Du nói ngay, “Cậu ấy tên Diệp Nhiên.”
Lục Nam Châu sững sờ, “Sao cậu biết? Hai người quen nhau à?!”
Trần Du: “Tại tớ thấy có người rao bán nick Wechat của cậu ấy.”
Lục Nam Châu: “Hả?”
“Nghe nói cậu ấy vẽ tranh đẹp lắm, ngoại hình còn tuấn tú nữa,“ Trần Du nói, “Nhiều người muốn add Wechat của cậu ấy nên có người đang rao bán trên mạng đấy.”
Lục Nam Châu: “......”
“Nhưng có mua cũng chẳng ích gì,“ Trần Du nói tiếp, “Cậu ấy không add người lạ đâu.”
Chỉ có đồ ngốc mới lãng phí tiền kiểu đó, Trần Du vừa xới cơm vừa nghĩ thầm, để tiền ăn cơm không tốt hơn à?
Sau đó hắn nghe Lục Nam Châu hỏi: “Bán ở đâu vậy?”
Trần Du: “......”