Bạn trai gì hả?! Lục Nam Châu chối phắt, Tôi đâu có bạn trai!
Diệp Nhiên cúi đầu ăn canh, lầu bầu nói: Vậy anh rút lại rồi đổi thành bạn trai cũ đi.
Lục Nam Châu: ...... Chẳng phải càng kỳ quái hơn sao?
Anh còn chưa nghĩ xong có nên rút lại không thì thấy khung chat đột ngột hiện ra hai chữ: Quả nhiên!
Lục Nam Châu sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì tin nhắn kia đã bị rút lại.
Vậy là có ý gì? Anh chẳng hiểu ra làm sao, Phương Nịnh lại nhắn tin sang.
Phương Nịnh: Không sao, đi ăn chung cũng được mà.
Phương Nịnh: Bạn trai anh sẽ không để ý chứ?
Lục Nam Châu: ......
Lục Nam Châu chợt hoài nghi mình tính sai rồi, đây không phải đối tượng hẹn hò mẹ anh nói sao?
Sao nghe nói anh có bạn trai chẳng những không block anh mà còn muốn ăn cơm chung với cả hai nữa?
Anh nghĩ ngợi rồi ướm hỏi: Cô là...... dì Trần giới thiệu đúng không?
Phương Nịnh: Vâng.
Lục Nam Châu càng mờ mịt hơn --- Thế thì phải mắng mình xối xả mới đúng chứ?
Phương Nịnh: Sao thế? Không tiện đi chung à?
Phương Nịnh: Hay là bạn trai anh giận rồi?
Lục Nam Châu vô thức ngẩng lên nhìn Diệp Nhiên đang chăm chỉ gặm bắp.
Giận gì mà giận? Lục Nam Châu nghĩ thầm, bọn tôi chia tay rồi.
Thế là anh trả lời: Tôi chẳng có quan hệ gì với cậu ấy cả.
Phương Nịnh gửi sang một dấu chấm hỏi rồi lại nói: Các anh cãi nhau à?
Không phải cãi nhau...... Lục Nam Châu gõ chữ nửa chừng mới nhớ ra mình và Phương Nịnh không hề quen biết, nói nhiều thế làm gì?
Anh đang định tìm đại một cái cớ thì nghe Diệp Nhiên rầu rĩ nói: Hai người nói chuyện vui quá ha?
Lục Nam Châu: ......
Đúng vậy, Lục Nam Châu không mặn không nhạt nói, Người ta còn đòi ăn cơm với cậu nữa kìa.
Ăn cơm? Diệp Nhiên cũng mờ mịt, Cô ấy...... không mắng anh à?
Lục Nam Châu: Không có.
Diệp Nhiên không tin nên muốn lấy điện thoại của anh, Cho em xem nào.
Xem gì mà xem? Lục Nam Châu giấu di động ra sau lưng, Cậu muốn đi thật à?
Diệp Nhiên: Tại em hơi tò mò......
Vậy cũng không được đi! Lục Nam Châu gắt gỏng, Tôi nuôi cậu ở đây để gặp gái à? Cho gà ăn xong chưa? Không có gì làm thì bắt gà đi!
Diệp Nhiên yên lặng cúi đầu ăn cơm --- Sao ngày nào cũng phải bắt gà thế?
Lục Nam Châu uống một hớp canh trong chén, sau đó trả lời Phương Nịnh: Xin lỗi, vì chưa giải thích với mẹ tôi nên gây phiền toái cho cô rồi.
Phương Nịnh: Không sao, khi nào có dịp ăn chung một bữa nhé.
Cô gái này tốt tính thật, Lục Nam Châu nghĩ.
Một giây sau, Phương Nịnh hỏi: Vậy anh có muốn mua mấy con vịt không?
Đang có khuyến mãi nên được giảm giá đấy.
Lục Nam Châu: ...... Được thôi.
Cơm nước xong, Diệp Nhiên đòi đi rửa chén nhưng lại bị Lục Nam Châu đuổi ra ngoài.
Rửa gì mà rửa? Lục Nam Châu giành lấy chén nói, Tránh sang một bên đi, đừng có làm bể chén của tôi.
Diệp Nhiên ngoan ngoãn đi ra bếp.
Rửa chén xong, Lục Nam Châu vừa ra ngoài thì bất thình lình bị Diệp Nhiên đút cho một miếng bánh kem.
Diệp Nhiên: Ngọt không?
Lục Nam Châu kéo căng cơ mặt, hơn nửa ngày sau mới thốt ra một câu, Không ngọt.
Không thể nào, Diệp Nhiên ăn một miếng rồi nhìn anh nói, Hay anh nếm lại thử xem? Ngọt mà, nhiều dâu lắm.
Không cần, Lục Nam Châu bỏ đi, Tôi không thích đồ ngọt.
Diệp Nhiên: Nhưng trước kia anh nói thích ăn dâu mà. Chẳng lẽ dâu không ngọt sao?
Lục Nam Châu: ...... Giờ hết thích rồi!
Diệp Nhiên: Vậy giờ anh thích ăn gì?
Lục Nam Châu: Không biết.
Diệp Nhiên tròn xoe mắt, đột nhiên gọi: Lục ca.
Lục Nam Châu vấp chân suýt va vào bàn, Gọi, gọi bậy gì đấy?
Diệp Nhiên: Không được sao? Nhưng Tiểu Trương cũng gọi anh vậy mà?
Lục Nam Châu: Cậu có phải Tiểu Trương đâu.
Diệp Nhiên: Vậy em gọi anh là gì đây?
Lục Nam Châu: ...... Chẳng phải cậu toàn gọi cả họ lẫn tên tôi à?
Thật ra, Diệp Nhiên nói tiếp, Em cũng không muốn gọi giống Tiểu Trương đâu.
Cậu ngước mắt nhìn Lục Nam Châu: Em muốn......
Gọi ông chủ đi, cậu còn chưa nói hết thì Lục Nam Châu đã ngắt lời, Chẳng phải giờ cậu đang làm công cho tôi à? Vậy cứ gọi ông chủ đi.
Diệp Nhiên: ......
Thế là buổi chiều sau khi về trại gà, Diệp Nhiên buồn bực ngồi xổm trong chòi hóng mát, cứ thấy Lục Nam Châu thì lại gọi ông chủ.
Lục Nam Châu: ...... Cũng không cần phải vậy đâu.
Tiểu Trương càng run sợ hơn --- Bạn trai cũ của Lục ca gọi anh là ông chủ, chẳng lẽ sắp đến đây làm việc thật sao? Vậy mình còn được ở lại nữa không?
Hắn càng thêm siêng năng, thấy Lục Nam Châu định lên trấn giao gà thì vội vàng giành việc: Lục ca, để em đi cho, em đi là được rồi! Nói xong lập tức cướp chìa khóa xe bỏ chạy.
Lục Nam Châu: ...... Sao người nào cũng kỳ quái thế nhỉ?
Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng xe điện.
Diệp Nhiên tò mò đi ra xem, trông thấy một cô gái tóc dài thanh tú xách theo mấy con vịt.
Chào anh, cô gái cười nói, Em tìm Lục Nam Châu.
Diệp Nhiên nhìn lũ vịt rồi lại nhìn cô gái, chợt bừng tỉnh đại ngộ --- Chắc hẳn đây là đối tượng hẹn hò nuôi vịt của Lục Nam Châu, Phương Nịnh.
Diệp Nhiên nói dối không hề chớp mắt: Anh ấy không có ở đây.
Không có à, Phương Nịnh nhìn vào cửa, Vậy ở đây chỉ có mình anh thôi sao?
Diệp Nhiên gật đầu.
Phương Nịnh tỏ vẻ thất vọng, Vậy chừng nào họ mới về?
Diệp Nhiên không hiểu lắm, họ? Không phải Lục Nam Châu sao?
Cô......
Gà đánh nhau mà cậu cũng không biết can nữa à? Đúng lúc này, trong cửa vọng ra tiếng Lục Nam Châu, Người đâu rồi? Diệp Nhiên?
Diệp Nhiên: ......
Phương Nịnh lộ vẻ ngờ vực, Không phải anh nói chỉ có mình anh thôi à?
Diệp Nhiên: Chẳng biết nữa...... ở đâu ra ấy nhỉ.