Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt vào cạnh giường.
Diệp Nhiên nép vào lòng Lục Nam Châu, nghe tiếng tim đập dưới lồng ngực bên tai càng lúc càng lớn, “Nhịp tim của anh...... hơi nhanh thì phải?”
Lục Nam Châu không nhịn được nữa, túm lấy bàn tay đang sờ loạn dưới áo ngủ rồi cắn răng nói: “Nằm yên đi!”
“Ừm.” Diệp Nhiên ngoan ngoãn trả lời, dừng một chút lại lẩm bẩm, “Hình như anh cứng hơn xưa nhỉ.”
Lục Nam Châu: “......”
Diệp Nhiên: “Ý em nói bụng ấy.”
Tôi có quan tâm cậu nói chỗ nào đâu chứ?! Lục Nam Châu quay mặt đi không nhìn cậu, “Ôm thì ôm đi, không được nói nữa.”
“Nhưng mà,“ Diệp Nhiên cựa quậy nói nhỏ, “Anh cấn em kìa.”
Lục Nam Châu lập tức trợn mắt, “Tôi không cấn...... Không phải, cậu......”
Diệp Nhiên rút ra bàn tay bị anh nắm, mò mẫm trong chăn lấy điện thoại ra rồi vô tội nói: “Điện thoại của anh cấn em.”
Lục Nam Châu: “......”
Lục Nam Châu giật lấy điện thoại, hung dữ nói: “Đừng có lộn xộn nữa!”
Mấy ngày nay lúc ôm đều ngoan lắm mà, sao hôm nay cứ động tay động chân mãi thế?!
Diệp Nhiên: “Có nói không được sờ lung tung đâu.”
Lục Nam Châu mờ mịt, “Cái gì?”
Diệp Nhiên đột nhiên xoay người nằm đè lên anh, áp sát ngực anh nói: “Đâu có nói lúc ôm không được nhúc nhích.”
Đầu Lục Nam Châu ong ong.
Diệp Nhiên đỏ mặt rúc vào ngực Lục Nam Châu lẩm bẩm: “Lần này không phải điện thoại nữa rồi.”
Lục Nam Châu túm cái gối bên cạnh che mặt.
Mặt Diệp Nhiên càng nóng hơn, “Hay là...... em giúp anh nhé?”
Lục Nam Châu không phản ứng.
Diệp Nhiên: “Anh không nói thì em xem như anh......”
Cậu còn chưa nói hết đã thấy Lục Nam Châu chụp lấy cái gối, sau đó lật mình đè cậu dưới thân.
Trong phòng tối lờ mờ, cậu ngước mắt nhìn người phía trên, nghe tiếng hít thở nặng nề của anh nhưng lại không thấy rõ ánh mắt anh.
“Lục Nam Châu......”
Diệp Nhiên giơ tay lên muốn sờ mặt anh, tay còn chưa kịp chạm vào thì Lục Nam Châu đột ngột xoay người xuống giường, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hết năm phút rồi.”
Nói xong anh về phòng mình, “rầm” một tiếng đóng ập cửa lại.
Diệp Nhiên: “......”
Diệp Nhiên yên lặng vùi mặt vào gối.
Ngày hôm sau, Diệp Nhiên ăn điểm tâm xong lại ngồi trên ghế salon đọc sách.
Lục Nam Châu đi tới đi lui trong phòng khách nhìn cậu liên tục.
“Sao thế?” Diệp Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu lên hỏi Lục Nam Châu đứng cạnh ghế salon.
Lục Nam Châu mất tự nhiên ngó lơ chỗ khác, “Không có gì.”
Diệp Nhiên cũng không để ý mà tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Sao hôm nay cũng không ôm? Lục Nam Châu xoắn xuýt nghĩ, chắc không phải đợi đến đêm nữa đấy chứ?
Cứ nhớ tới đêm qua thì anh lại hoảng.
Không được, ôm sớm một chút cho xong đi.
Thế là anh tới ngồi cạnh Diệp Nhiên nói cứng: “Mau ôm đi, năm phút thôi.”
Diệp Nhiên quay sang nhìn anh: “Nhưng giờ em chưa muốn ôm.”
Còi báo động trong lòng Lục Nam Châu hú inh ỏi, “Vậy lúc nào mới ôm?” Ban đêm không được chui vào chăn nữa!
Diệp Nhiên: “Em chưa nghĩ ra.”
Lục Nam Châu xụ mặt suy nghĩ rồi đưa tay kéo người tới, “Tôi mặc kệ, giờ ôm đi.”
Diệp Nhiên kinh ngạc nhìn anh, “Anh gấp gáp vậy sao?”
“Không phải!” Lục Nam Châu có miệng khó cãi, “Tôi...... Thôi, dù sao giờ cũng ôm ngay đi.”
Diệp Nhiên: “Nhưng anh ôm em thì không tính đâu đấy.”
Lục Nam Châu sững sờ, “Sao lại không tính?”
“Đã giao hẹn rồi mà,“ Diệp Nhiên nói, “Anh cho em ôm chứ đâu phải em cho anh ôm.”
Lục Nam Châu: “...... Vậy cậu mau ôm đi.”
Diệp Nhiên lắc đầu, “Ôm rồi sẽ hết phần.” Không nỡ.
Thế cậu muốn giữ lại làm gì hả? Lục Nam Châu đành phải buông cậu ra, suy nghĩ hơn nửa ngày vẫn thấy không ổn nên muốn giao hẹn với Diệp Nhiên.
“Giờ không ôm cũng được,“ anh xụ mặt nói, “Nhưng cậu không được ôm khi tôi sắp ngủ, cũng không được...... động tay động chân.”
Diệp Nhiên: “Không được.” Đã hứa rồi không được thay đổi.
Lục Nam Châu: “Vậy tôi không cho cậu ôm nữa.”
“Anh lại nuốt lời rồi,“ Diệp Nhiên bất mãn nói, “Đồ lừa gạt.”
“Tôi không phải......” Lục Nam Châu khựng lại rồi thắc mắc, “Cậu nói lại là sao? Tôi nuốt lời lúc nào hả?”
Diệp Nhiên gấp sách lại nói: “Lần trước em bị bệnh, anh nói sẽ nuôi em mà.”
Lục Nam Châu: “Chẳng phải giờ đang nuôi sao? Mỗi tháng năm trăm tệ đấy thôi.” Còn bao ăn bao ở nữa.
“Đó là tiền lương,“ Diệp Nhiên nổi quạu, “Em cho gà ăn mới kiếm được mà.”
Lục Nam Châu gật đầu: “Chứ sao, cậu phải làm việc thì mới có tiền.” Chẳng lẽ cho không cậu à?
Diệp Nhiên: “Vậy là em tự nuôi mình mà.” Chứ đâu phải anh nuôi em.
Lục Nam Châu ngẫm lại hình như cũng đúng, “Nhưng tôi cho cậu công việc còn gì.”
Diệp Nhiên: “Em có cần việc đâu.”
Lục Nam Châu: “Thế cậu muốn gì?”
Diệp Nhiên: “Muốn anh nuôi em.”
Lục Nam Châu: “...... Vậy sau này cậu khỏi cần cho gà ăn nữa.”
Diệp Nhiên im lặng một hồi, siết chặt cuốn sách trong tay nói: “Anh có biết bao nuôi nghĩa là gì không?”
“Tôi......” Lục Nam Châu lẩm bẩm, “Tôi đã nuôi bao giờ đâu.”
Diệp Nhiên lấy điện thoại di động mở Baidu ra gõ hai chữ “bao nuôi“.
Chỉ thấy một cửa sổ hiện ra trên màn hình --- Bao nuôi là quan hệ dựa trên giao dịch kinh tế.
Lục Nam Châu: “Thì đúng rồi, giao dịch kinh tế mỗi tháng năm trăm tệ còn gì.”
Diệp Nhiên: “Vậy...... còn mấy chữ phía trước thì sao?”
Lục Nam Châu: “......”