Thời điểm cậu nói những lời này, vẻ mặt lẫn ngữ điệu đều cực kỳ nghiêm túc, có thể dùng từ trịnh trọng để hình dung.
“Vì sao lại gạt em chứ?” Cậu hỏi, “Em…… em cũng không phải người không hiểu lý lẽ.”
Ngay cả khi anh luôn né tránh nói đến mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng Quách Vị biết, mình đối với chuyện Nguyễn Diệc Vân cùng Trần Nhất có nhiều năm tình cảm sâu sắc, là có một chút ghen tị.
Nhưng cậu sẽ không bởi vậy mà cáu kỉnh với Nguyễn Diệc Vân, yêu cầu Nguyễn Diệc Vân cùng Trần Nhất kéo dài khoảng cách. Suy bụng ta ra bụng người, nếu Nguyễn Diệc Vân cũng làm như vậy đối với cậu, trong lòng cậu sẽ thực thất vọng, càng có khả năng nảy sinh ra mâu thuẫn.
Nguyễn Diệc Vân đương nhiên có thể cùng Trần Nhất gặp mặt, hoặc là cùng nhau làm chuyện gì đó.
Vấn đề ở chỗ, Nguyễn Diệc Vân cố tình che giấu, việc này là không đúng.
Quách Vị vừa nói vừa khổ sở lại chua xót, còn cực kỳ tủi thân, mày không tự giác cũng nhăn lại, nhanh chóng cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Thực xin lỗi, anh là sợ em nghĩ nhiều, cho nên mới……” Nguyễn Diệc Vân vươn tay ôm lấy cậu, “Anh sai rồi, anh sai rồi, anh sai rồi.”
Anh liền nói ba lần, giọng điệu nhu hòa lại thành khẩn, cuối cùng dụi mặt trên vai Quách Vị nửa làm nũng nửa lấy lòng mà cọ cọ.
Quách Vị rũ mắt xuống, cũng vươn tay, hỏi: “Các anh đi chỗ nào thế?”
Nguyễn Diệc Vân không có lập tức trả lời vấn đề cậu hỏi, duy trì im lặng.
Cánh tay Quách Vị cứng đờ vài giây, liền thu trở về: “…… Không thể nói sao?”
“Cũng không phải,” Nguyễn Diệc Vân thở dài, bộ dạng thực khó xử, “Ngay từ đầu không nói cho em, chính là sợ em khi biết được sẽ nghĩ nhiều hơn.”
“Nếu ngay từ đầu anh chỉ cần nói cho em biết buổi chiều có việc là muốn cùng anh ta ra ngoài, em có thể không truy hỏi,” Quách Vị hiếm khi trở nên cứng rắn, “Nhưng hiện tại, anh không nói cho em biết, trong lòng em từ giờ sẽ luôn luôn có một cai gai không thể nhổ ra.”
Nguyễn Diệc Vân buông tay khỏi cái ôm, nhìn gần cậu: “Kỳ thật, vốn dĩ cũng muốn nói cho em biết.”
Quách Vị mở to đôi mắt một chút, lại chớp chớp.
Nguyễn Diệc Vân bất đắc dĩ cười cười, hôn một cái lên môi của cậu: “Anh muốn em xây dựng tâm lý một chút, bởi vì có chút…… Xấu hổ.”
“Cái gì cơ?” Quách Vị hỏi.
Ngực cậu vốn dĩ đau muốn chết, nhưng hiện tại bắt đầu thoải mái hơn một chút. Nguyễn Diệc Vân cái gì cũng còn chưa nói, cậu lại giống như đã nhận được lời giải thích hoàn mỹ nhất, tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Phần còn lại, tất cả chỉ là tò mò cùng tìm hiểu.
Nguyễn Diệc Vân kéo lại tay cậu: “Cùng với anh đi tới chỗ này.”
Quách Vị đã lâu rồi mới lại một lần nữa đi tới phòng ký túc xá của Nguyễn Diệc Vân.
Cái phòng nho nhỏ đơn giản so với trước đây thoạt nhìn có chút khác biệt, có vẻ có hơi lộn xộn.
Nguyễn Diệc Vân lúc trên đường tới đây có nói cho cậu biết chân tướng, vì có chút phiến diện còn có điểm buồn cười, nên để chứng minh lời nói là sự thật đã trực tiếp dẫn cậu đi xem chứng cứ.
“Đây,” Nguyễn Diệc Vân chỉ chỉ bao nilon đang mở ra đặt ở trên bàn, “Bên trong có sổ bệnh án, còn có thuốc của anh. Vừa trở về, chưa kịp thu dọn liền vội vã đi gặp em. Cái này không có khả năng chuẩn bị trước.”
Quách Vị vì nghe được hai chữ “Bệnh” cùng “Thuốc”, mà cảm thấy khiếp sợ, trong đầu trong nháy mắt trào ra một lượng lớn suy đoán đáng sợ lại máu chó. Cậu hoảng sợ liếc mắt nhìn Nguyễn Diệc Vân một cái, chạy nhanh đến bên cạnh bàn, từ trong túi lấy ra một cái hộp giấy hình vuông vuông.
Thấy rõ chữ viết trên mặt sau, cậu lập tức rơi vào trạng thái sững sờ.
“Vitamin?” Quách Vị quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Diệc Vân, “Đây là…… để trị liệu bệnh gì?”
Nguyễn Diệc Vân cười cười còn mang theo vài phần ngượng ngùng, đi tới bên cạnh cậu, ngồi xuống: “Anh gần đây buổi tối ngủ không ngon, em cũng biết đấy, đúng không?”
“Chẳng lẽ là bởi vì thiếu vitamin?” Quách Vị hỏi.
Nguyễn Diệc Vân lôi kéo cậu ngồi xuống ở ngay trước mặt mình, nói: “Trước đây anh sợ em lo lắng, cho nên không có nói. Anh ngủ không ngon là bởi vì thân thể không thoải mái, đau khớp, cả người khó chịu, nửa đêm luôn vì quá đau nên mới tỉnh giấc.”
Nghe có vẻ rất nghiêm trọng, Quách Vị lo lắng mà kéo anh lại, rồi cúi đầu nhìn nhìn vitamin vẫn cầm ở trên tay, trong lòng càng thêm khó hiểu.
“Thời điểm anh khó chịu không khống chế được bản thân, tóm lại là cứ muốn lăn qua lộn lại, cho nên cũng không dám gọi em đến, sợ ảnh hưởng tới em nghỉ ngơi. Anh lo lắng có thể mình sẽ tạo thành tật xấu gì đó, nên liền đi bệnh viện,” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục nói, “Đã đi rất nhiều lần, làm rất nhiều kiểm tra. Trần Nhất thì nhàn rỗi, anh thì lười ngồi xe công cộng, nên bảo cậu ta tới đón.”
Quách Vị đã không quan tâm chuyện này nữa, vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc là bị làm sao?”
Nguyễn Diệc Vân cười: “Sau khi loại bỏ hết tất cả các khả năng, hôm nay bác sĩ đã ra một cái kết luận. Ông ấy nói anh là cơn đau do dậy thì.”
“…… Hả?” Quách Vị choáng váng.
Nguyễn Diệc Vân duỗi tay chỉ chỉ một bên túi: “Em có thể xem bệnh án của anh.”
Quách Vị nghe lời cầm lấy trong túi tài liệu, lật đến một trang ghi chép mới nhất. Hiện tại bệnh án đều là do máy móc ghi chép đóng dấu, chữ viết rõ ràng, nhưng đối người ngoài nghề như cậu mà nói, vẫn là cái biết cái không.
“Điều đó có nghĩa là, anh gần đây đang phát triển chiều cao, lớn có chút nhanh, thân thể không tiêu hóa kịp, cho nên khớp xương sẽ đau,” Nguyễn Diệc Vân giải thích, “Yêu cầu bổ sung nhiều Canxi cùng vitamin.”
Quách Vị ngẩng đầu há hốc mồm, như thằng ngốc nhìn chằm chằm anh.
“Anh trong khoảng thời gian này hình như thực sự có cao lên một chút,” Nguyễn Diệc Vân một lần nữa đứng dậy, cúi đầu nhìn cậu, “Em có nhận thấy điều này không?”
Quách Vị vừa định đứng dậy, bỗng do dự.
Cậu thường nói rằng mình cao 1m75, kỳ thật là thấp chút. Nếu là xỏ thêm vào giày thể thao đế dày, miễn cưỡng có thể cao 1m78.
Để đọc bạn dịch chuẩn không phải bản demo chưa sửa vui lòng tìm đúng trang chính chủ trên wattpad hoặc wordpress để đọc. Truyện sẽ được beta lại sau khi mình dịch xong.
Nguyễn Diệc Vân vốn dĩ thoạt nhìn so với cậu lùn một chút đỉnh. Nhưng xét theo việc Nguyễn Diệc Vân việc đi giày đế bằng, hoặc chân trần thì đại khái so cậu so với anh cao một hai cm, nên có thể khẳng định là anh cao hơn 1m75.
Nếu anh tiếp tục phát triển chiều cao, chỉ sợ cậu dù có đi thêm giày tăng cao thì cũng không thể cao tới.
Quách Vị trong lòng róng lên một hồi chuông cảnh báo.
“Sao vậy?” Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu, “Không cần lo lắng, đã xác nhận không có trở ngại gì rồi.”
Quách Vị nuốt một ngụm nước miếng: “Anh hiện tại…… Cao bao nhiêu?”
“Không biết,” Nguyễn Diệc Vân dùng sức kéo cậu, muốn cậu đứng lên, “Chúng ta so một chút?”
Quách Vị cảm thấy có chút ngượng ngùng xưa nay chưa từng có, sau khi đứng dậy thì cúi mình lùi ra sau: “Không được không được.”
Nguyễn Diệc Vân dừng lại động tác, lo lắng mà nhìn cậu: “Em có phải không thích anh cao thêm nữa phải không?”
“Đương nhiên không phải,” Quách Vị lắc đầu, “Chính là cảm thấy…… Rất hiếm gặp, nên rất ngạc nhiên. Bác sĩ chưa nói với anh vì sao đột nhiên lại cao thêm sao?”
Nguyễn Diệc Vân ánh mắt lóe sáng.
“Em không phiền, đương nhiên không phiền,” Quách Vị nói, “Anh cũng…… Cũng không cảm thấy phiền nhỉ?”
“Anh có gì để cảm thấy phiền chứ?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“…… Em rất lùn nè.” Quách Vị nói.
“Em lùn chỗ nào?,” Nguyễn Diệc Vân làm ra một bộ dạng khó hiểu, “Em có chiều cao tiêu chuẩn thân mà.”
Quách Vị muốn nói lại thôi, yên lặng thầm nhủ, cậu ngay cả chỗ đó cũng nhỏ hơn ai đó mà.
Nhưng rốt cuộc là vì sao chứ, anh rõ ràng là một Omega. Kích cỡ chỗ này ngày thường được giấu ở trong quần nên khó có thể so sánh, nhất thời không thể xác nhận đến tột cùng là ai không đủ tiêu chuẩn. Nhưng xét về chiều cao, Nguyễn Diệc Vân thật sự không giống như một Omega.
Cậu lại một lần hỏi: “Anh có hỏi bác sĩ, vì sao mình đột nhiên cao lên không? Rất hiếm có Omega nào cao như anh đi……”
Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Cũng không nhất định cứ là Omega thì phải lùn hơn so với Beta, anh còn gặp một Omega cao đến 1m88, người ta hiện tại quả thực đang vô cùng hạnh phúc mỹ mãn. Anh chưa bao giờ để ý bề ngoài, chỉ cần là thuộc về em, với anh mà nói đều là tốt nhất.”
Anh vừa nói, vừa tiến phía trước một bước, ôm lấy mặt Quách Vị: “Đừng nghĩ nhiều nữa, không giống em gì cả.”
“Giống em thì như nào?” Quách Vị hỏi.
“Tích cực, tỏa sáng, tự tin,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Vĩnh viễn vui tươi hớn hở.”
“…… Chỉ có thằng ngốc mới vĩnh viễn vui tươi hớn hở.” Quách Vị cười nói.
Nguyễn Diệc Vân tiến tới gần môi cậu đồng thời nhẹ giọng nói: “Nói linh tinh.”
Khi hai người kề môi vào nhau, Quách Vị lại thầm bổ sung, vĩnh viễn vui tươi hớn hở trừ bỏ thằng ngốc, còn có khi cậu ở cùng Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân nắm giữ phép thuật làm cho cậu hạnh phúc.
Cậu duỗi tay ôm Nguyễn Diệc Vân, nói: “Em nhớ tới một chuyện!”
“Chuyện gì?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Anh có nhớ Vương Đồng không, chính là Beta thường xuyên cùng bên cạnh em ý, thời điểm đối tượng của cậu ta mới vừa cùng cậu ta xác định quan hệ, thì người đó so với cậu ta cao hơn không ít đâu!” Quách Vị nói, “Mà đối tượng của cậu ta là Beta nữ.”
Đây là chuyện Vương Đồng trước kia thuận miệng nhắc tới với cậu. Vương Đồng cùng đối tượng của mình yêu đương từ khi vừa mới tốt nghiệp trung học, phái nữ thông thường dậy thì sớm hơn so phái nam một ít, khi đó Vương Đồng có vóc dáng nhỏ chỉ cao 1m65, đến hơi ngẩng đầu lên tới mới có thể cùng bạn gái hôn môi.
“Bọn họ cảm tình thực rất tốt nhở?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Ừm,” Quách Vị cười gật đầu, “Tên kia mở miệng ngậm miệng chính là ‘ Bà xã của tôi ’ như thế nào rồi lại như thế nào, thời điểm trước kia em vẫn còn độc thân, nghe thấy mà phiền.”
Nguyễn Diệc Vân hơi lùi về phía sau, cách cậu một khoảng, nhìn gương mặt cậu rồi hỏi: “Bà xã?”
Quách Vị không biết vì sao mặt có chút đỏ: “Bọn họ cảm tình thực tốt, ở bên nhau lại lâu, cho nên giữa bọn họ mới có xưng hô như vậy.”
Nguyễn Diệc Vân nhẹ nhàng gật gật đầu, lại nói: “Tình cảm của chúng ta cũng thực tốt nhỉ?”
Quách Vị mím môi, mặt càng thêm nóng.
Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, nghiêng đầu, nói: “Thật kỳ quái.”
Quách Vị ngây ngốc, nuốt nước miếng, khẩn trương mà mở miệng: “…… Hả? Cái gì cơ?”
Cậu dường như có hiểu một chút ý của Nguyễn Diệc Vân, rồi lại bởi vì thấp thỏm e dè mà không dám dễ dàng thử, muốn có được đến càng nhiều thông tin chắc chắn.
Nguyễn Diệc Vân cười thở dài, lại một lần nữa siết chặt cánh tay, kéo sát thân thể cậu lại với anh, áp lên thân thể cậu rồi ghé vào bên tai, ôn nhu nói: “Ông xã, em sẽ không để ý anh cao hơn em đâu nhỉ?”
Quách Vị choáng váng một hồi, la lớn: “Đương nhiên không ngại!”
“Em thật tốt,” Nguyễn Diệc Vân nghiêng đầu hôn hôn má cậu, “Em tốt nhất.”
- ------------
Lời tác giả: Không có vấn đề gì, hãy để công gọi thụ là chồng!
Ps. Diễn biến tiếp theo sẽ giống như trước, cuộc sống thường ngày của đôi vợ chồng trẻ đang nhảy cẫng lên vì vui sướng và cơm chó sẽ làm trọng tâm. Sẽ không có thăng trầm, kích thích hay máu chó. Đối với một số bạn, đó là “sự trì hoãn”, “thiếu cốt truyện”, “rất sến và nhàm chán“. Hãy chắc chắn rằng bạn chấp nhận tất cả các thiết lập trong câu chuyện này.