Quách Vị rất muốn phối hợp, nhưng thật sự không có cách nào không để bụng chuyện này.
Thấy Quách Vị cau mày vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, Nguyễn Diệc Vân còn nói thêm: “Anh thật là chịu không nổi mấy tên Alpha như vậy, may mắn là em không phải.”
Anh nói xong, nở một nụ cười với Quách Vị, lời nói có chút nhấn mạnh: “Vẫn chỉ có Beta như em là tốt nhất.”
Quách Vị tuy trong lòng vẫn có chút để bụng, lại còn là vô cùng thuận miệng mà đồng tình với cách nói của Nguyễn Diệc Vân: “Ừm, em cũng không thích Alpha.”
Lại không nghĩ Nguyễn Diệc Vân sau khi nghe xong vẻ mặt tức khắc cứng đờ mấy phần.
“…… Vì sao vậy?” Anh hỏi.
Quách Vị nhìn gương mặt anh nhẹ nhàng cười, nói: “Không thích chính là không thích thôi. À, cùng lắm thì kết giao bạn bè thì cũng chấp nhận được, nhưng…… Dù sao cũng không nằm trong hình mẫu người yêu lý tưởng của em.”
Cậu nói xong, nhẹ nhàng mà hít vào một hơi, còn muốn bổ sung một câu “Em hiện tại ngoài anh ra, ai em cũng không thích”.
Chưa kịp mở miệng, Nguyễn Diệc Vân ngắt lời: “Cái này hình như có chút kỳ thị giới tính thì phải?”
Quách Vị ngây người: “Hả?”
“Đối với một người bản chất vốn dĩ là như thế nào, không thể là dựa vào giới tính quyết định được.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị thực mờ mịt: “Anh không phải cũng không thích Alpha sao?”
“Chuyện này không giống nhau,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Anh không có định kiến với Alpha, chỉ là không thích một số đặc điểm chung của đại đa số các Alpha. Những đặc điểm này với giới tính nhất định có liên quan, nhưng cũng chỉ ở một mức độ nào đó không hoàn toàn là bắt buộc phải có. Cho nên anh nói không thích Alpha là một loại hình dung, căn bản cũng không nhằm vào tất cả các Alpha.”
Quách Vị nghe được hơi sửng sốt, có chút lý không rõ manh mối: “Kia kỳ thật ngươi có thể tiếp nhận Alpha?”
“Nếu là nói như vậy,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Cho dù em là một Alpha, anh sẽ vẫn giống như bây giờ thích em. Tình cảm của anh đối với em sẽ không bị chuyện giới tính làm ảnh hưởng.”
Quách Vị trong lòng ngọt ngào, gật gật đầu: “Như vậy à.”
“Vậy còn em,” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Nếu anh là một Alpha, em có thể còn thích anh không?”
Quách Vị nhìn chằm chằm gương mặt lớn lên trông rất xinh đẹp của anh một lát, không nhịn cười một tiếng: “Anh sao có thể là Alpha chứ!”
“Khụ,” Nguyễn Diệc Vân vẻ mặt cứng đờ hắng giọng nói, “…… Anh là nói, ví dụ.”.
Quách Vị cười không dừng được: “Ví dụ này cũng quá kỳ lạ rồi, anh cùng cái cậu bạn kia của anh vừa nãy đứng chung một chỗ, chẳng phải là hai điển hình cho chuyện bất đồng giới tính à. Anh trông thế nào cũng không giống là Alpha, em thì 100% không thể.”
Nguyễn Diệc Vân không hé răng.
Hai người lại bước đi vài bước, Quách Vị bỗng nhiên ý thức được bản thân mình nói quá lời. Nguyễn Diệc Vân hẳn là chỉ là yêu cầu cậu tỏ thái độ thôi, xong nói mấy lời ngon tiếng ngọt biểu hiện tâm ý, thế mà cậu lại xả mấy lời đó để làm không cái gì không biết.
Cậu vội vàng cứu chữa: “Em đương nhiên chỉ là…… Tóm lại dù như thế nào thì vẫn thích anh mà.”
Nói xong cậu thật cẩn thận liếc mắt nhìn Nguyễn Diệc Vân một cái, thấy Nguyễn Diệc Vân không có phản ứng, nhớ tới mấy lời mới vừa rồi chưa kịp nói ra, vội vàng bổ sung.
“Em hiện tại cũng không phải không thích Alpha, mà là ngoài anh ra đều là người ngoài, ai cũng không thích. “
Khác với Nguyễn Diệc Vân, cậu khi nói những lời này sẽ luôn luôn khẩn trương, rồi còn cả thẹn thùng, mặt trở nên ngượng ngùng.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Diệc Vân mới lên tiếng: “Ồ.”
“Không vui à?” Quách Vị hỏi.
“Không có đâu.” Nguyễn Diệc Vân đáp.
Anh nói xong, quay đầu tới hướng về phía Quách Vị nhếch miệng cười cười.
Quách Vị nhìn, im lặng.
“Như thế nào hả,” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Nghĩ cái gì vậy?”
“Em đang nghĩ……” Quách Vị nhìn đôi môi của anh, mặt càng đỏ rực như bị thiêu, “Chúng ta đã hai ngày không có…… Không có làm cái… cái nghi thức kỷ niệm kia.”
Nguyễn Diệc Vân chớp chớp mắt, tiếp theo liền dừng bước chân. Anh xoay người về phía Quách Vị, hơi hơi nâng cằm, cười nhắm lại hai mắt.
Quách Vị cẩn thận mà nghiêng người qua, bằng vào kinh nghiệm kinh nghiệm ít ỏi của mấy ngày qua hơi nhích né qua cái mũi. Rồi cẩn thận dán lên môi Nguyễn Diệc Vân.
Vài giây sau, lúc cậu còn chưa hết thèm đã bị rút lui, Nguyễn Diệc Vân mở mắt ra, nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Chúng ta hiện tại vẫn đang ở ngoài đường đó, sẽ bị rất nhiều người thấy.”
Quách Vị “Ui cha” một tiếng, hoang mang rối loạn nhìn khắp nơi. Những người căn bản đang dừng ánh mắt ở trên người bọn họ làm bộ làm tịch né tránh.
“…… Thật ngại ghê!” Quách Vị nói.
Nguyễn Diệc Vân rõ ràng đối với mấy chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, nhún nhún vai cười.
”Đúng rồi,” Quách Vị bởi vì động tác này của anh lại liên tưởng đến người mới quen vừa nãy rồi suy đoán đánh giá mức độ quan hệ giữa bọn họ, “Anh với Trần Nhất thân với nhau quá ha?”
Nguyễn Diệc Vân cảnh giác: “Sao tự dưng lại nhắc tới cậu ta?”
“Anh nói bậy với anh ấy,” Quách Vị nói, “Em mới lần đầu tiên nghe anh nói như vậy.”
Nguyễn Diệc Vân cúi đầu che giấu, hắng giọng nói: “…… Điều này có thể thể hiện là chơi thân với nhau à?”
“Có thể chứ,” Quách Vị nói, “Có thể dùng mấy từ ngữ khó nghe nói giỡn với nhau lại không khiến đối phương tức giận, thì là chứng minh chơi thân với nhau còn gì nữa.”
“Anh đối với cậu ta hoàn toàn không có ý gì!” Nguyễn Diệc Vân nhấn mạnh.
“Em biết mà,” Quách Vị nói, “Tuy rằng nhìn các anh đứng chung một chỗ, em sẽ có một chút...ờm…… cảm thấy không tốt lắm, nhưng em là tin tưởng anh.”
Cậu mới vừa rồi quả thật có buồn bực một chút, bởi vì trong lòng mơ hồ trào ra một chút chua xót khiến cậu cảm thấy khổ sở. Nhưng Nguyễn Diệc Vân cười quá mức ngọt ngào, môi cũng có phép thuật chữa khỏi vết thương lòng, làm cậu có thể ngay tức thì thoát khỏi cảm giác bất an.
Nếu Nguyễn Diệc Vân cùng Trần Nhất không quen nhau, mà là giữa hai người bọn họ trải qua yêu đương rồi mới kết thành bạn bè, trường hợp này thật sự có chút nguy hiểm. Nhưng nếu Nguyễn Diệc Vân cùng Trần Nhất có quen biết trước, rồi trở nên thân thiết, mà Nguyễn Diệc Vân vẫn như cũ chọn cậu cho dù cậu là người tới sau, không phải có thể chứng minh anh đối với Trần Nhất thật sự hoàn toàn không có chút say nắng nào sao?
Quách Vị vĩnh viễn có thể suy nghĩ mọi thứ theo hướng tích cực.
“Cảm thấy không tốt lắm là không tốt ở chỗ nào?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Nếu em cũng giống như anh ta vừa cao lại vừa đẹp trai, vậy sẽ không có nhiều người cho rằng chúng ta không xứng đôi nhỉ,” Quách Vị nói, “Có ít người chịu theo đuổi anh, khẳng định cũng là vì bọn họ cảm thấy chính họ không thể so sánh với anh ta.”
Cậu nói, bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, bỗng nói to: “Đúng rồi! Nói như vậy, em phải cảm ơn anh ta chứ!”
Nguyễn Diệc Vân sửng sốt một chút, cười không ngừng lắc lắc đầu: “Em lật mặt cũng thật nhanh.”
“Hả?” Quách Vị khó hiểu.
“Không có gì,” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Cơm trưa muốn ăn cái gì?”
“Em cái gì cũng được, còn anh?”
“Anh ăn rồi,” Nguyễn Diệc Vân nói, “Chỉ là muốn ở cạnh em.”
Nguyễn Diệc Vân nói, anh căn bản là tính đi trung tâm thương mại ở gần đó mua chút đồ dùng sinh hoạt. Xe buýt thay đổi tuyến đường, vừa hay Trần Nhất ở nhà nhàn rỗi đến nhàm chán muốn tìm chút chuyện để làm, anh liền ban một cái ân huệ gọi Trần Nhất tới đèo mình đi một đoạn đường.
Quách Vị ngồi ở một bên góc bàn, vừa nghe anh nói vừa yên lặng ăn cơm, trong đầu suy nghĩ tới chuyện chẳng cùng chủ đề với những gì Nguyễn Diệc Vân nói.
Nguyễn Diệc Vân nhấn mạnh việc anh cùng Trần Nhất trước giờ không có bất cứ chuyện gì mờ ám, vậy thì cậu liền không cần phải suy nghĩ nhiều rồi lại thành ra rối rắm so đo. Cậu nghiêm túc nhìn gương mặt Nguyễn Diệc Vân, cẩn thận mặt đối mặt, trong lòng âm thầm nghĩ, kiểu tóc Nguyễn Diệc Vân hình như thật sự không quá giống trước.
Chiều dài kiểu tóc mới so với ban đầu không có gì khác biệt, tuy nhiên lại trông có vẻ mỏng nhẹ hơn, gọn gàng hơn. So với nét đẹp vốn có trước đây, hiện giờ nhìn lại, phụ giúp gương mặt Nguyễn Diệc Vân gương mặt thêm vài phần điển trai.
“…… Nghĩ cái gì thế, mất hồn tới như vậy,” Nguyễn Diệc Vân nhỏ giọng oán giận, “Em giống như không có đang nghe anh nói chuyện.”
Quách Vị vội vàng nuốt xuống trong miệng đồ ăn, nói: “Kiểu tóc mới của anh rất đẹp!”
Nguyễn Diệc Vân cười: “Em rõ ràng còn không tìm ra nổi điểm khác nhau.”
“Tìm ra được mà, em hiện tại có thể tìm ra rồi,” Quách Vị nói ở qua loa quẹt quẹt lau ở hai bên má của mình một chút, “Nơi này, còn có nơi này, đều sửa qua này, đúng không vậy?”
“Đẹp không?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Đẹp,” Quách Vị gật đầu, “Anh để lộ mặt càng nhiều thì càng đẹp.”
Nguyễn Diệc Vân vẻ mặt buồn cười: “Anh nên đem đầu cạo trọc đi thôi!”
Quách Vị mở to hai mắt ngửa người ra sau một chút: “…… Không cần thiết phải vậy đâu.”
“Sao vậy, không phải lộ ra càng nhiều càng đẹp sao?” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Cạo trọc thì em liền không còn thích anh hả?”
Quách Vị cắn chiếc đũa suy nghĩ đăm chiêu vài giây, nghiêm túc nói: “Anh có trọc, em vẫn thích anh như trước.”
Nguyễn Diệc Vân ngẩn người, lập tức dở khóc dở cười: “Vậy anh thật đúng là phải cảm ơn em rồi.”
Nói xong, anh cụp mắt xuống, cũng không biết là nghĩ tới chuyện gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh biến thành dạng gì em đều thích, đúng không?”
Ai khi đang ở trong tình yêu nống cháy đều là không còn lý trí, Quách Vị dường như không chút do dự gật đầu: “Ừm!”
“…… Anh sẽ tin đó.” Nguyễn Diệc Vân nói.
Quách Vị híp mắt cười với anh.
Trong đời cậu mới lần đầu tiên trải qua tình yêu đã quá mức tốt đẹp, cậu chỉ mong đoạn cảm tình này có thể kéo dài vô hạn ở trong cuộc đời hữu hạn này. Cậu bắt đầu mặc sức tưởng tượng về tương lai, muốn hứa hẹn mãi mãi trường cửu.
Cơm nước xong, hai người đi thư viện ngâm cả một buổi chiều.
Nhiệm vụ hàng đầu của sinh viên đương nhiên vẫn là học tập. Cả ngày dính ở một chỗ tình chàng ý thiếp, bài tập cũng sẽ không tự hoàn thành được.
Tuy nói chỉ là ngồi đối diện rồi việc ai người nấy làm, nhưng vừa nhấc đầu là có thể thấy khuôn mặt người thương, tâm trạng đương nhiên sẽ khác.
Điểm bất lợi là không có chút hiệu quả nào.
Quách Vị viết được có mấy chữ trên tài liệu, rồi trộm lướt qua gương mặt của người yêu đằng sau màn hình laptop.
Sau vài lần, cậu nhận được tin nhắn mới trong phần mềm chat được đăng nhập trên máy tính.
—— Em lại nhìn anh rồi.
Nguyễn Diệc Vân ngồi ở ngay đối diện cậu, thế nhưng lại gửi tin nhắn cho cậu.
Quách Vị cúi đầu cười một cái, lại lén liếc mắt nhìn một cái, mới đánh chữ trả lời.
—— Quá đẹp trai!
Gửi xong ngại chưa đủ, còn bổ sung một cái biểu tượng chân thành
Nguyễn Diệc Vân quả nhiên cười.
Quách Vị vô cùng đắc ý ngắm nhìn, nếu không phải còn nhớ đến thư viện phải giữ trật tự, quả thực liền muốn ngâm nga một bài hát.
Nguyễn Diệc Vân cười một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu. Hai người im lặng nhìn nhau một lát rồi nở nụ cười, Nguyễn Diệc Vân hơi hơi ngẩng đầu lên, hướng về phía cậu chỉ chỉ lên môi, cách bàn học, hôn gió một cái.
Trái tim Quách Vị lập tức đập lỡ một nhịp.
Cậu sững sờ hai giây, vội vàng hạ tầm mắt xuống một lần nữa nhìn về phía tài liệu, nuốt nước miếng. Cậu lại mau chóng kìm nén không nổi mà một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Nguyễn Diệc Vân vẫn cười nhìn cậu.
Quách Vị lại lần nữa cúi đầu, nâng lên tay lên, dùng mu bàn tay nặng nề mà lau môi mình môt chút.
Muốn hôn anh.
Nhưng nơi này thật nhiều người, sẽ ảnh hưởng người khác, thật không tốt mà.
Quách Vị yên lặng dựa vào bàn, một lát sau, vươn tay phải tới, kéo lại tay trái Nguyễn Diệc Vân cũng đang để trên mặt bàn. Cậu cố gắng kéo tay Nguyễn Diệc Vân tới gần mình nhất có thể, tiếp theo thật cẩn thận mà đảo mắt nhìn quanh mình một vòng, sai
khi xác nhận không có người nào chú ý tới bọn họ, lập tức cúi người, hôn nhẹ lên mu bàn tay Nguyễn Diệc Vân.
Một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, cậu cũng không có buông tay ra, cứ lôi kéo nắm tay Nguyễn Diệc Vân như vậy, nhìn thẳng vào đôi mắt Nguyễn Diệc Vân, rồi nở nụ cười có chút đắc ý.
Nguyễn Diệc Vân yên lặng rút tay trở về, cúi đầu, mang theo ý cười, đem môi mình dán lên mảnh da thịt nhỏ Quách Vị mới hôn vừa nãy.
- ---------------------------
Lời tác giả: Đừng lo! Chuyện dậy thì phải chờ thêm chút nữa.
Cứ để cặp đôi như này thêm một chút, còn như kia để tính sau.