Đánh giá: 8.0/10 từ 1 lượt
Tên Hán Việt: Thất ức bạo quân đích bạch nguyệt quang
Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, Xuyên sách, Hệ thống, Hệ cứu rỗi chữa lành, Song khiết, Ngọt sủng, Nhẹ nhàng, Nữ phụ, Điền văn, Cung đình hầu tước, Hài hước, Mất trí nhớ, Nam chính chiếm hữu cao.
Tình trạng bản gốc: Hoàn 85 chương + 6 ngoại truyện.
Tình trạng bản edit: Hoàn thành. Đã beta lần 1.
Raw: Tấn Giang.
Dịch: Dichngay + Google Translate.
Edit và beta: meomeoemlameo.
Bìa: app Canva và Snapseed.
Văn án
Đột nhiên xuyên qua, đột nhiên tiến vào tiểu thuyết, đột nhiên biến thành cung nữ, thành một nhân vật pháo hôi tại thời kì cổ đại, còn là nơi quyền lực tối thượng, sinh mạng của dân đen bé nhỏ không đáng kể, Vân Phiên Phiên cảm thấy có chút khó tin và hốt hoảng.
Lại còn đụng phải một hệ thống, hệ thống nói cô phải công lược bạo quân, phải trở thành ánh trăng sáng trong lòng tên kia.
Mà gọi bạo quân vì Tiêu Trường Uyên là một người độc ác, hung tính tràn đầy, vô cùng lạnh lùng tàn khốc. Sau khi hắn lên ngôi, dân chúng oán than, mà hắn cũng không ngại danh tiếng của mình, giết người không ghê tay.
Vì một sự cố, nàng và bạo quân cùng rơi xuống vực sâu, hắn bị va vào đầu, không nhớ rõ gì cả.
"...Nữ nhân, ngươi là ai?"
Trong nguyên tác, cả Tiêu Trường Uyên và cô cung nữ đều mất trí nhớ, hai người kết làm anh em, chung sống ba năm ở làng họ Giang, tình cảm nhạt nhòa như nước lặng. Vân Phiên Phiên quyết định nhóm một mồi lửa to vào dòng nước lặng ấy, làm nó cháy lên, sôi trào tình yêu.
Vân Phiên Phiên cắn đôi môi anh đào đỏ tươi ướt át, cặp mắt hạnh ngân ngấn nước, nũng nịu nói:
"Phu quân, thiếp là vợ chàng đây, chàng không nhận ra thiếp ư?"
Vị vua trẻ tuổi có gương mặt điển trai lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt.
Cặp mắt đen đặc như mực nhìn cô đăm đăm hồi lâu, cuối cùng chàng ta gọi cô bằng chất giọng khàn khàn.
"...Nương tử."
Vân Phiên Phiên sai bạo quân cấy cày làm ruộng nấu cơm giặt giũ, sống cuộc đời sung sướng thỏa mãn.
Mãi tới một đêm mưa nào đó, mọi chuyện bại lộ, mặt Vân Phiên Phiên trắng bệch: "Tôi xin lỗi, tôi gạt huynh đó, tôi không phải là vợ huynh..."
Tiêu Trường Uyên cắn lên đôi môi đỏ của cô, má ấp môi kề với cô. Mắt chàng tăm tối, giọng chàng khàn khàn.
"Nương tử, nếu đã gạt, thì phải gạt trẫm cho trót..."
Phiên Phiên của trẫm rất giỏi gian dối lường gạt, lừa lọc ỡm ờ.
Dù vậy, trẫm si mê những lúc nàng gian dối lường gạt.
"Tất cả những lời lừa lọc ỡm ờ của nàng, ở trong lòng trẫm, đều là lời ngon tiếng ngọt."
Trái tim Tiêu Trường Uyên hoang vu vắng lặng như một vùng phế tích.
Nhưng Vân Phiên Phiên lại nhảy vũ điệu duyên dáng trên vùng phế tích ấy.
Khiến chàng đắm say mê mẩn, nhớ nhung khôn dứt.
"Nàng làm vực sâu sôi trào, khiến tình yêu bỏng cháy."
Bình luận truyện