Thời gian nghỉ lễ luôn trôi qua đặc biệt nhanh. Vào ngày đầu tiên quay lại trường học sau ba ngày nghỉ lễ dài, Điền Hạ sớm rời giường ngồi trong phòng ăn điểm tâm, Phương Nhược Mai từ ngoài cửa mang theo bữa sáng đi tới, phía sau bà còn có Diệp Dương Hi.
"Tiểu Hạ, lúc ra cửa tình cờ gặp Dương Hi, vừa đúng lúc hai người các con cùng ăn xong bữa sáng liền đi đến trường đi."
Sáng sớm Điền Hạ nhìn Diệp Dương Hi, có chút hơi sững sờ.
Thừa dịp Phương Nhược Mai đi vào bếp chuẩn bị sữa, Diệp Dương Hi bên người cô ngồi xuống, kéo kéo tóc của cô nói: "Thật ngốc."
Điền Hạ không kịp phản ứng, "Cậu..." Mới sáng sớm nhìn thấy anh, cô có chút không thích ứng.
Diệp Dương Hi từ trên bàn cầm lấy bánh mì dính mứt quả, nói đùa: "Hay về sau chúng ta đến trường cùng nhau, bất quá cậu đến kêu tôi."
"Gọi cậu sao?" Điền Hạ nhìn khóe miệng Diệp Dương Hi dính màu đỏ sậm của mứt quả ngẩn người.
"Đúng vậy." Diệp Dương Hi liếm liếm môi, trong mắt ý cười ngày càng đậm, "Không phải cậu đồng ý nói chuyện yêu đương với tôi sao."
Điền Hạ đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt trướng hồng: "Tớ không có, tớ lúc nào..." Đồng ý với cậu.
"Sữa đến rồi đây." Phương Nhược Mai bưng sữa nóng đặt trên bàn, cảm thấy không khí giống như có điểm quái dị, hỏi Điền Hạ, "Tiểu Hạ, mặt con tại sao đỏ vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Điền Hạ lắc đầu, rũ mắt không dám ngẩng đầu, "Không, không."
Diệp Dương Hi uống một ngụm sữa, lại ăn hai bánh bao, tinh thần sảng khoái tuyệt đối không giống những người ngủ trễ dậy sớm, "Dì Phương, con ăn xong rồi. Điền Hạ, cậu ăn xong chưa, ăn xong chúng ta liền đi."
Cùng Diệp Dương Hi từ trong nhà đi ra, Điền Hạ hốt hoảng nghĩ tới khi còn nhỏ.
Khi đó bọn họ cũng như vậy cùng đến trường, tay trong tay, cậu một viên kẹo, tớ một viên, cùng nhau đi qua khỏi hẻm nhỏ, cùng nhau đi qua ngã tư đường, đến cửa trường học náo nhiệt, Diệp Dương Hi sẽ buông tay ra trước, cười nói với cô: "Hôm nay tớ ở lại học nhạc với mẹ, cậu về nhà phải cẩn thận."
Tươi cười ôn nhu.
Chỉ là hiện tại.
Điền Hạ cảm thấy cùng Diệp Dương Hi đi cùng một chỗ thật sự áp lực, anh luôn luôn dùng một loại, ừm, khó diễn tả, bằng lời ánh mắt nhìn cô, giống như, giống như thể tùy thời sẽ bắt nạt cô bất cứ lúc nào. Cô bất đắc dĩ đi bên cạnh, chỉ hy vọng cách anh xa một chút, lại xa một chút.
"Cậu cách tôi xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn cậu." Tay Diệp Dương Hi duỗi ra, xách quai cặp Điền Hạ liền đem cô xách đến bên người, "Nhìn đường một chút."
Bên cạnh là khu vực xanh, trồng một loạt cây thấp, tiểu ngu ngốc này lại đi vào trong, không đụng vào mới là lạ.
Điền Hạ cúi đầu trầm mặc không nói.
Đến nhà ga, Điền Hạ đứng ở đầu trạm, Diệp Dương Hi tại đứng cuối, giữa hai người vừa vặn là đầu xe cùng đuôi xe buýt.
Diệp Dương Hi có chút điểm khó chịu, vật nhỏ này không biết lại đang khó chịu cái gì, thời điểm lên xe lại cố ý không muốn đứng cùng anh.
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường sau kỳ nghỉ dài hạn, bình thường khi xe đến chốt còn có chỗ ngồi nhưng hôm nay thoáng chút đã đứng đầy người.
Điền Hạ dựa vào dáng người nhỏ nhắn của mình, một đường nhảy đến đuôi xe, mà Diệp Dương Hi lại bị chặn ở đầu xe.
Anh cao lớn, một chút liền nhìn thấy bên cạnh cửa hậu tiểu cô nương kia đang cúi đầu giả vờ làm đà điểu, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, tên ngốc này, chờ đến trường học, xem cô còn hướng nào trốn.
Thời điểm xuống xe, Điền Hạ liền đứng bên cửa, cửa xe vừa mở cô liền nhảy xuống xe, chạy còn nhanh hơn thỏ, đáng thương cho Diệp Dương Hi thân hình cao lớn, trên xe còn đầy người, vẫn phải cố sức chen đến cửa hậu. Chờ anh chen xuống xe, Điền Hạ đã sớm chạy mất không thấy người.
Những chuyện xảy ra trong con hẻm ngày hôm đó, trong trường học sáng sớm khắp nơi đều là tên Diệp Dương Hi, từ năm nhất đến năm ba, cơ hồ không ai đều không biết chuyện đó.
Nhâm Thuần tới sớm, thấy Điền Hạ mặt đỏ bừng vào phòng học, lập tức nhào lên ôm lấy cô: "Điền Hạ! Cậu cũng không trả lời lại tin nhắn, tớ thật đau lòng."
Điền Hạ lúc này mới nhớ tới, ngày đó nói làm xong đề liền gọi cho Nhâm Thuần, kết quả cô quên mất, "Thực xin lỗi Nhâm Thuần, tớ không phải cố ý quên."
"Được rồi được rồi!" Nhâm Thuần cũng không để ý, hưng phấn mà lặng lẽ chỉ chỉ vị trí phía sau phòng học, cô nàng hưng phấn khởi, hạ giọng bên tai Điền Hạ, "Cậu xem, bạn gái Diệp Dương Hi đến."
Bạn gái, là cô gái tên Nghiêm Vũ Phỉ sao.
Cuối tháng chín sáng sớm dường như có thể cảm nhận được cái lạnh của mùa đông sắp tới, Điền Hạ mặc áo bó cùng áo lông, ngay cả Nhâm Thuần cũng mặc áo len tương đối dày, nhưng ngồi ở vị trí Diệp Dương Hi, Nghiêm Vũ Phỉ lại chỉ mặc một chiếc áo somi ngắn tay lệch vai, phía dưới một chiếc váy màu vàng nhạt bó sát người, làn váy độ cao chỉ đến đùi ngắn không đến mười cm, tất chân màu đen phối hợp phong cách Punk* bốt ngắn, áo đồng phục học sinh được cô ta thắt tùy ý ở bên hông.
(*Punk bốt ngắn:
Nghiêm Vũ Phỉ rất xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, xương quai xanh đặc biệt quyến rũ, đây cũng là lý do cô ta luôn mặc quần áo hở vai, cô ta rất biết cách tận dụng những điểm mạnh của mình, mặc dù là như vậy rất khác biệt, thậm chí phối hợp chẳng ra cái gì cả, nhưng khi mặc trên người đều tỏ ra một vẻ đẹp trẻ trung.
Vẻ đẹp tùy ý mĩ lệ giống hệt Diệp Dương Hi không có sai biệt.
Lớp học bất luận nam nữ đều ở đây xem cô ta.
Nhâm Thuần nói từ sáng sớm Nghiêm Vũ Phỉ đã đến, nhìn bộ dáng chắc chắn đang đợi Diệp Dương Hi.
Khi cô nghe Nhâm Thuần nói chuyện, Điền Hạ có thể nhìn thấy con ngươi xinh đẹp Nghiêm Vũ Phỉ nhanh chóng phấn khởi thay đổi chuyển hướng về phía cô, trong mắt lộ vẻ ngọt ngào đến không thể tan biến.
Diệp Dương Hi từ phía sau lưng che ánh mắt Điền Hạ lại, giống như ác bá hù dọa: "Nói, tôi là ai. Không nói liền đem chuyện vừa rồi tính liền một thể, lần sau lại chạy nữa tôi liền đem chân của cậu đánh gãy, xem lần sau cậu còn chạy nữa không."
Thật lâu sau anh cũng không nghe được thanh âm nào phát ra.
Diệp Dương Hi mẫn cảm nhận được trong lòng bàn tay nhanh chóng tràn ra một trận ẩm ướt có chút ấm áp, anh có chút điểm bối rối, lấy tay ra đem Điền Hạ ngồi ngay ngắn, quả nhiên nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, "Cậu tại sao khóc?"
Điền Hạ bụm mặt, không nói một lời chạy ra phòng học.
Nhâm Thuần ở bên cạnh giận mà không dám nói gì lầm bầm một câu, "Cậu dọa cô ấy làm chi." Cũng đuổi theo.
Diệp Dương Hi vốn cũng phải đuổi, Nghiêm Vũ Phỉ lại ở sau đem người hắn giữ chặt, "Dương Hi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Chuông vào học sớm đã đánh qua, trong khu rừng nhỏ bên cạnh sân thể dục, sắc mặt Diệp Dương Hi thoạt nhìn không tốt, "Có chuyện gì nói mau."
Nghiêm Vũ Phỉ lấy điện thoại di động ra cho hắn, hỏi: "Tôi đã gửi tin nhắn cho Hạ Ký Thanh ba ngày rồi, hắn một cái đều không trả lời lại, cái gì đây chứ?"
Diệp Dương Hi không kiên nhẫn khịt mũi một tiếng, "Không biết, đi đi."
Từ ngày cùng Diệp Dương Hi ra ngoài uống rượu, trái tim Nghiêm Vũ Phỉ có thể xem như dính lên trên người Hạ Ký Thanh, nhã nhặn bại hoại,mặt người dạ thú, Hạ Ký Thanh so Diệp Dương Hi càng phù hợp với điều kiện nam thần hoàn hảo trong tâm trí của Nghiêm Vũ Phỉ.
Ngày đó nhân cơ hội Diệp Dương Hi uống say, cô ta lấy cớ đưa anh về nhà, trên đường thừa dịp đem điện thoại di động của Hạ Ký Thanh, WeChat, QQ, weibo, cơ hồ tất cả tài khoản mạng xã hội đều xin tới.
Diệp Dương Hi cũng không cản cô ta, chỉ say khướt: "Đừng lãng phí thời gian, A Ký chính là loại đàn ông"thủ thân như ngọc".
Lúc ấy Nghiêm Vũ Phỉ nghe cũng không hiểu ý tứ của Diệp Dương Hi, đầu năm nay còn có đàn ông thủ thân như ngọc sao? Thôi bỏ đi.
Trong ba ngày nghỉ lễ, Nghiêm Vũ Phỉ chuyện gì cũng không làm, một ngày hận không thể gửi hàng trăm tin nhắn cho Hạ Ký Thanh, kết quả một tin nhắn cũng không trả lời, điện thoại gọi qua, còn chưa vang một tiếng liền cúp máy.
Nghiêm Vũ Phỉ khó chịu, chưa có ai cự tuyệt cô như vậy, người này thật sự chính là không biết điều.
Nhưng chính vì cái người không biết điều đã khiến cô không thể ngủ ngon trong vài ngày.
Trong khu rừng nhỏ gió nhẹ ào ào, giọng Nghiêm Vũ Phỉ mềm mại, ngón trỏ nhẹ nhàng gảy một cái vào ngực Diệp Dương Hi, gọi một tiếng Dương Hi thủ thỉ kiều mị, "Dương Hi, hôm nay cậu hẹn Hạ Ký Thanh ra đây đi, được không?."
Diệp Dương Hi không nặng không nhẹ vung tay, "Tôi dựa vào cái gì giúp cô."
Nghiêm Vũ Phỉ nghịch ngợm chớp mắt, "Bởi vì cậu thích tớ, không phải sao."
Nghe vậy, Diệp Dương Hi biểu tình cứng đờ, khẽ nhíu chân mày, che miệng cười ra tiếng, "Ha ha ha ha ha, mẹ nó cô cũng quá ảo tưởng vào bản thân mình rồi! Ha ha ha ha ha!"
Anh giờ phút này thế nhưng lại có suy nghĩ, nếu là Điền Hạ có một nửa của Nghiêm Vũ Phỉ cậu hiện tại phỏng chừng đã sớm đem người bắt tới tay.
Nghiêm Vũ Phỉ vẻ mặt mất hứng, "Cậu cười cái gì? Diệp Dương Hi, đừng có quá đáng."
Diệp Dương Hi cười cong lưng, ôm bụng nói: "Tôi sao? Ha ha ha, cô thấy tôi quá đáng sao, tôi đem cô mang theo chơi? Tôi còn tưởng rằng cô tốt số, không nghĩ đến, ha ha ha ha ha!"
Nghiêm Vũ Phỉ lạnh mặt hỏi: "Cậu có ý gì?"
"Khụ khụ khụ." Diệp Dương Hi thu liễm tiếng cười, đứng thẳng, tay anh đút túi quần, vân đạm phong khinh* nói: "Trước đó mang cô ra ngoài là vì Hứa Thiên Kỳ nói vận bài cô tốt cho nên mới kéo cô theo đỡ lưng cho cậu ta, nhưng cậu ta không ngờ ngoài trừ thua tiền chính là thua tiền."
*Vân đạm phong khinh: ung dung, điềm tĩnh
"Tôi vốn cảm thấy cô so với những cô gái khác thông minh hơn, kết quả không nghĩ đến cô quá ngu ngốc. Chỉ vừa đem cô theo chơi vài vòng, cô liền cho rằng tôi thích cô sao.Từ lúc đầu ở quán trà thì cô nên tự hiểu rằng sẽ không có người đàn ông nào phải khiến người phụ nữ của mình phải tự chi trả tất cả chi phí. Ấu trĩ."
"Tôi nghĩ cô nên xem lại chính bản thân mình đi". Dứt lời, Diệp Dương Hi lại cười to hai tiếng, vỗ vỗ lá trên đầu vai tiêu sái xoay người rời đi.
"Diệp Dương Hi, cậu khốn kiếp!" mặt Nghiêm Vũ Phỉ xanh mét, nhìn bóng dáng Diệp Dương Hi tức giận dậm chân.
Cô ta luôn luôn kiêu ngạo, cảm giác mình coi trọng ai, là may mắn cho người đó, không nghĩ tới Diệp Dương Hi chẳng những không cảm kích, lại nhục nhã cô ta, vừa nghĩ đến cho rằng Diệp Dương Hi thích mình, lại giống như con ngốc cùng bọn hắn đánh bài, chẳng hề để ý thua tiền bản thân, lại nghĩ tới hôm đó Hứa Thiên Kỳ luôn cười trộm, hiện tại cô ta rốt cuộc hiểu rõ!
Bọn họ là đang cười cô ta ngu ngốc!
Hứa Thiên Kỳ, Diệp Dương Hi!