Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 6: Chương 6: Viên kẹo bơ thứ 6




Điền Hạ không thể nhớ được cô khi nào từ hẻm nhỏ đi ra, cô cũng không biết mình đã khóc bao lâu. Cô thậm chí không biết cô khóc từ khi nào.

Cô chỉ biết là Diệp Dương Hi giống như phát điên, Hứa Thiên Kỳ đứng yên một chút cũng không nhúc nhích, một mình anh đánh bại tất cả những nam sinh trong hẻm đánh bọn họ tất cả đều nằm sấp dưới đất.

Dương Kiệt bị anh lôi đầu quỳ trước mặt cô "Tôi xin lỗi, thực xin lỗi" nói, môi khép mở, Điền Hạ có thể nhìn thấy trong miệng hắn còn những chiếc răng trắng bị gãy.

Nghê Phỉ mặc dù không có bị đánh, nhưng cô ta khóc lem hết lớp trang điểm so Dương Kiệt cũng không khá hơn là mấy, cô ta quỳ bên cạnh Điền Hạ khóc: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên bắt nạn chị, thực xin lỗi!"

Điền Hạ lần đầu tiên nhìn thấy những cảnh như vậy, ngoại trừ lúc bé chứng kiến Diệp Dương Hi đánh nhau cùng những đứa nhóc, liền hoảng sợ khóc theo Nghê Phỉ, bả vai nhỏ gầy thoáng chút lại run lên, khóc đến mức tâm can của Diệp Dương Hi đều run rẩy.

Anh đem túi sách ném cho Hứa Thiên Kỳ, phủi phủi tay dính đầy bụi bẩn lên quần áo, nâng mặt Điền Hạ lên lau nước mắt cho cô, nhưng mắt cô giống như mang cả hồ nước, lau thế nào cũng không hết được, từng giọt nước cứ thế rơi xuống như muốn nhấn chìm Diệp Dương Hi.

"Điền Hạ, Điền Hạ đừng khóc nữa được không, tớ đưa cậu về nhà, cậu đừng khóc nữa." Diệp Dương Hi có chút bực mình, dứt khoát che khuất mắt cô, đem cô ôm vào ngực, cứ thế ôm cô về.

Điền Hạ vẫn khóc.

Bởi vì vận động nên trên người Diệp Dương Hi rất nóng, Điền Hạ hoảng hốt cho rằng sau lưng mình dựa vào là một khối sắt, ngay cả bàn tay trước mắt cũng mang theo nhiệt độ ấm áp. Đầu ngón tay của anh mang theo mùi thuốc lá phảng phất, không giống như mùi thuốc lá kinh tởm của Dương Kiệt.

Không biết đi bao lâu, Điền Hạ nghe được bên tai âm thanh của xe ô tô, cô đột nhiên nhấc chân đạp mạnh vào chân của Diệp Dương Hi.

"Này! Điền Hạ!" Diệp Dương Hi ăn đau liền buông tay ra, Điền Hạ nhìn thấy ánh sáng lần nữa, cũng không quay đầu lại liền hướng cầu vượt chạy, một chút cũng không để ý ở sau có người kêu tên của cô.

Về đến nhà, Điền Hạ khóa lại cửa, nhào lên trên giường khóc.

Cô chưa từng xem qua cảnh tượng nào đáng sợ như vậy, những người đó nằm trên mặt đất, anh trai của Nghê Phỉ ngay cả răng nanh đều bị đánh rớt, chảy máu khuôn mặt thống khổ vặn vẹo thật sự đáng sợ.

Diệp Dương Hi, Diệp Dương Hi...

Nếu cô không đi giúp anh, nếu cô không có đi vào hẻm nhỏ, có phải... Ít nhất cô sẽ không nhìn thấy cảnh tượng đó.

Ngày hôm sau ở trường học, Nhâm Thuần nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Điền Hạ nhịn không được kinh ngạc hỏi: "Điền Hạ, cậu làm sao vậy?"

"Mình không sao." Điền Hạ lắc đầu, nhưng đôi mắt đỏ bừng cùng sắc mặt tái nhợt đã bán đứng cô.

Đêm qua, cô cơ hồ cả đêm không ngủ, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh miệng phun máu tươi của Dương Kiệt đầy răng lại xuất hiện trước mắt.

Liếc mắt về chỗ ngồi phía sau lớp học, Hứa Thiên Kỳ cùng Diệp Dương Hi vẫn chưa đến lớp.

Vừa ngồi xuống, Nhâm Thuần lại bắt đầu kể cho cô nghe về những tin đồn: "Tớ nghe nói ngày hôm qua có nam sinh lớp chúng ta nhìn thấy Diệp Dương Hi bị anh trai của Nghê Phỉ ngăn ở cửa sau trường học."

Tim Điền Hạ nhất thời nhảy lên, tay niết sách giáo khoa bên cạnh, đầu ngón tay trắng nhợt, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó cậu ta liền bỏ chạy." Nhâm Thuần bất mãn đập bàn, "Thật nhát gan, nhìn thấy đối phương đều là đàn anh, người lại nhiều, ngay cả náo nhiệt cũng không dám nhìn liền bỏ chạy."

Điền Hạ nhẹ nhàng thở ra, "Nga."

Nhâm Thuần chống cằm lo lắng nhìn phía sau, "Thật lo lắng nga, cậu nói xem Diệp Dương Hi xảy ra chuyện gì không? Không được, mặt cậu ấy đẹp như vậy, bị gì thì tiếc lắm a."

Điền Hạ nghe thấy cũng không nói lời nào.

Sau khi kết thúc tiết học, Diệp Dương Hi cũng không đến.

Điền Hạ đang dọn dẹp sách giáo khoa cùng vở nháp, chủ nhiệm lớp đột nhiên gọi cô một tiếng: "Điền Hạ, đến phòng làm việc của thầy một chút."

Tục ngữ có câu: "Không làm việc trái lương tâm thì nửa đêm không sợ Quỷ gõ cửa", ngày thường bất kể là tốt hay xấu, mặc kệ khi nào giáo viên gọi, cô luôn luôn bình tĩnh, nhưng sau khi gặp phải sự cố như ngày hôm qua, giọng nói của chủ nhiệm giống như biến thành một nhát búa đấm mạnh vào ngực cô, làm cho tim đập thình thịch.

Lỡ như thầy hỏi cô về chuyện tối qua thì làm sao đây? Nói thật sao? Trường học có phải sẽ đuổi học Diệp Dương Hi?

Điền Hạ lo lắng, đứng trước cửa phòng giáo viên chậm chạp không dám vào.

Mãi cho đến khi giáo viên Tiếng Anh từ lớp khác nhìn thấy cô, mới đưa cô vào.

Khi nhìn thấy chủ nhiệm lớp đưa cô bảng thành tích, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc được buông xuống.

Chủ nhiệm lớp nói: "Điền Hạ, đây là phiếu điểm thi cuối kỳ của lớp chúng ta. Thầy nói, các em cũng đã học sinh mười một rồi sang năm phải đối mặt với cuộc thi quan trọng nhất, hãy cố gắng duy trì điểm số như thế này càng cao càng tốt. Em đem phiếu điểm mang về xem đi, sau đó dựa vào số điểm sắp xếp lại chỗ ngồi một chút. Cố gắng giữa trưa tan học đem sơ đồ chỗ ngồi giao lại cho thầy."

"Em biết rồi." Điền Hạ tiếp nhận phiếu điểm, có chút đăm chiêu.

Chủ nhiệm lớp thấy cô có đăm chiêu còn tưởng rằng là do học tập áp lực quá nặng dẫn đến, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: "Điền Hạ, thành tích chắc chắn rất quan trọng, nhưng nghĩ ngơi cũng không thể thiếu, thầy biết thành tích của em trước giờ đều rất tốt, bất quá vẫn là muốn cho chính mình nghỉ ngơi buông lỏng một chút, biết không?"

Điền Hạ nhu thuận gật đầu: "Em biết rồi, cảm ơn thầy."

Trở lại lớp học, Nhâm Thuần nghe nói muốn đổi chỗ ngồi, sống chết ôm cánh tay Điền Hạ không buông: "Điền Hạ, tớ không muốn đổi chỗ đâu!"

Điền Hạ vốn cũng không muốn đổi, bất quá đây là ý của chủ nhiệm không thể làm trái ý nha.

Kỳ thật chuyện đổi chỗ ngồi chuyện này cũng không khó, ý của chủ nhiệm muốn cho người có thành tích tốt giúp đỡ người kém hơn.

Nhìn thoáng qua phiếu điểm, đối với các bạn học trong lớp Điền Hạ liền hiểu rõ, sơ đồ chỗ ngồi rất nhanh dưới ngòi bút của cô cũng dần dần hoàn thành.

Bất quá thời điểm viết đến hàng cuối cùng trong lớp, cô có chút chần chừ, Hứa Thiên Kỳ cùng Diệp Dương Hi hai cái tên này phải xếp làm sao đây, ai dám ngồi cùng hai người bọn họ??

Thật đau đầu.

Vừa rồi lúc cô từ văn phòng trở về, thì bọn họ đã tới, lúc này hai người đang nằm trên bàn ngủ bù.

Nhâm Thuần nhìn Diệp Dương Hi không có chuyện gì, tựa hồ không thể tin được anh hôm nay thế nhưng có thể không bị thương chút nào đến lớp.

Bất tri bất giác, cô liền xếp tên Diệp Dương Hi chung với Bối Lôi.

Điền Hạ điều chỉnh lại tinh thần, cuối cùng cũng hoàn thành xong.

Ai bảo anh đáng sợ như vậy.

Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Điền Hạ liền đem sơ đồ chỗ ngồi đưa đến văn phòng.

Ánh mắt chủ nhiệm lớp dừng lại tại chỗ ngồi cuối cùng trong sơ đồ, vẽ một hình tròn màu đỏ ngay bên cạnh tên Diệp Dương Hi, nói: "Bối Lôi không thể ngồi này, em ấy không thể tập trung, ngồi chỗ này sẽ bị ảnh hưởng mất. Như vậy đi, em về lớp trước, để thầy suy nghĩ một chút, sau khi kết thúc buổi học, lớp chúng ta ở lại thảo luận một chút."

Nghe thấy giọng nói của thầy, Điền Hạ biết mình không đoán sai, thành tích của Diệp Dương Hi quả nhiên so Hứa Thiên Kỳ còn kém hơn, không biết người nào xui xẻo muốn cùng cậu ngồi chung một chỗ.

Lúc ấy Điền Hạ không bao giờ nghĩ rằng, cái người xui xẻo sẽ chính là cô.

Buổi họp lớp tạm thời được chuyển đến tiết cuối cùng của ngày thứ ba, giáo viên toán và chủ nhiệm lớp thay đổi tiết học với nhau, vì thế buổi họp lớp vào chiều thứ sáu sẽ được thay bằng tiết toán.

Chủ nhiệm lớp dùng nửa tiết học nói về những hoạt động, nhắc nhở về chuyện học, còn dư lại hai mươi phút mới bắt đầu nói về việc thay đổi chỗ ngồi.

"Trước tiên cứ để sách vở tại chỗ đi. Bắt đầu từ tổ một, làm theo sơ đồ ghi trên bảng. Di chuyển nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn đến lớp khác đang học."

Điền Hạ nhìn thoáng qua sơ đồ, đại khái đều dựa theo bản mẫu cô nộp lên, chỉ là tại sao cô không thấy được tên của bản thân a.

Nhâm Thuần được đổi đến tổ ba hàng thứ năm, bạn cùng bàn của cô nàng tên Bành Dương Dương là một nam sinh đeo kính rất dày.

Bành Dương Dương học lý rất tốt, còn văn học thì kém, Nhâm Thuần vừa lúc trái ngược, đúng là bù đắp bổ sung giúp đỡ bạn bè.

Mặc dù chuyện ngồi chung bắt buộc, Nhâm Thuần cũng không tránh khỏi cảm thấy buồn phiền.

Điền Hạ ở trên bảng đen tìm tên của bản thân, góc bên trái phía dưới được cô xem nhẹ, không có gì bất ngờ xảy ra đó là vị trí của Diệp Dương Hi, cô khẳng định không có khả năng vị trí cô ngồi sẽ ở chỗ kia.

Bối Lôi bị phân đến ngồi cùng bàn với Lê Nhã.

Lê Nhã diện mạo thanh tú, không tính là quá cao, thành tích tuy rằng bình thường, bất quá gia cảnh của cô ta rất tốt. Nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học cô ấy sẽ được gia đình cho đi du học, cho nên thành tích của cô ta bây giờ cũng không có vấn đề gì.

Điền Hạ đoán ý của chủ nhiệm lớp hẳn là mặc dù thành tích của Bối Lôi không tốt hơn Lê Nhã bao nhiêu, nhưng ít ra Lê Nhã sẽ không vì đó mà bị ảnh hưởng.

Cô vốn đem Lê Nhã cùng Nhâm Thuần xếp ngồi cùng nhau, thế nhưng bây giờ Bối Lôi thế Nhâm Thuần ngồi với Lê Nhã, Nhâm Thuần lại ngồi cùng Bành Dương Dương, vậy rốt cuộc ai là người ngồi cạnh Diệp Dương Hi??

Diệp Dương Hi lười biếng đứng dậy, nhìn vào hai cái tên được đặt cùng nhau trên bảng đen, gương mặt nhất thời trở nên u ám cùng không chắc chắn.

Hứa Thiên Kỳ trước khi đổi chỗ có chút sung sướng khi người gặp họa, "Cái gì gọi là duyên phận! Đây chính là duyên phận nga!"

Ngày hôm qua thấy được thân thủ của Diệp Dương Hi, lại bị cậu vô tình vứt bỏ phía sau, Hứa Thiên Kỳ vốn muốn đi quán net trút giận, kết quả không nghĩ đến đi đến nửa đường đụng phải Diệp Dương Hi, vẻ mặt của cậu có thể nói cực kỳ khó coi, còn nhìn thấy cùng Điền Hạ cãi nhau.

Hắn liền không thể hiểu rõ, vẻ ngoài nhỏ bé của Điền Hạ, rốt cuộc nơi nào có ma lực có thể đem người mới vừa rồi còn uy phong kiêu ngạo như sư tử, trong nháy mắt liền biến thành một con cún.

Mục đích đi quán net nháy mắt biến thành quán Bar, Hứa Thiên Kỳ ôm nghi vấn này cùng Diệp Dương Hi chơi đến rạng sáng bốn giờ mới về nhà.

Hôm nay nhìn đến cái sơ đồ chỗ ngồi, hắn bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ đây chính là định mệnh đi.

Diệp Dương Hi ghé vào trên bàn học, cái gáy đối với cô.

Điền Hạ cẩn thận từng li từng tí đem chính mình ngồi sát tường, tận lực kéo dài khoảng cách của cô cùng Diệp Dương Hi, ủy khuất đến sắp khóc lên.

Vừa rồi cô tìm hoài không thấy chỗ ngồi của mình, đứng thẫn thờ đằng sau phòng học, cho đến khi chủ nhiệm lớp từ bục giảng tự mình đi xuống nói với cô: "Điền Hạ, nghĩ tới nghĩ lui, thầy chỉ yên tâm đem em ngồi ở đây, đành phải để em ủy khuất một chút."

Điền Hạ chưa bao giờ từ chối bất cứ ai, cho dù trong lòng có ủy khuất, cô cũng không lấy một lời than phiền vẫn miễn cưỡng không đem hai chữ "Không cần" này nói ra. Rơi vào đường cùng cô đành phải nhắm chặt mắt, cắn môi ngồi xuống.

Nhưng thời điểm cô thật sự ngồi bên cạch Diệp Dương Hi, đột nhiên liền cảm thấy hối hận.

Cắn môi dưới, những giọt nước mắt cứ thế trào ra khiến cô không thể cản lại được, làm cho đôi mắt to đen láy đầy nước, bộ dạng có chút đáng thương.

Khi Diệp Dương Hi quay đầu lại đã nhìn thấy hình dạng này của cô giống bị ai bắt nạt, trong lòng thầm mắng một tiếng, khịt khịt mũi âm thanh có chút mềm mại: "Cậu không muốn ngồi ở đây liền đổi đi."

Điền Hạ chính là vẫn cảm thấy ủy khuất không nói chuyện, giọng nói của anh thành công khiến cô hoảng sợ nhảy dựng, nước mắt cuối cùng thành viên lớn, lạch cạch một chút rơi vào trên mặt bàn, ánh mắt vô tội cực kỳ giống lên án.

Diệp Dương Hi nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua khóc đến khàn giọng của cô, liền cảm thấy đầu quả tim như bị siết chặt, loáng thoáng còn mang theo chút đau.

Nhớ lại gương mặt toàn nước mắt trong lòng thầm hứa từ hôm nay, không, từ nay về sau đều sẽ không để cô rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Khớp xương tinh tế lướt qua bàn học, dừng lại trước mặt cô để lại viên kẹo bơ cứng thỏ trắng, yên lặng nằm đó nơi nước mắt cô rơi xuống ướt đẫm.

Điền Hạ nhìn thấy sững sờ, ánh mắt dừng lại tại con thỏ được vẽ trên giấy gói kẹo, cứ như vậy liền quên là mình đang khóc.

"Khóc, tật xấu này của cậu từ nhỏ tới lớn cũng chưa thay đổi?" Diệp Dương Hi không biết từ đâu lại lấy ra một viên, hai viên kẹo bơ cứng được đặt cạnh nhau ngay trước mắt Điền Hạ, thậm chí giọng nói của cậu tựa hồ cũng trở nên dịu dàng hơn, "Ăn kẹo liền không khóc nữa, được chứ."

Điền Hạ giật mình nhớ đến khoảng thời gian lúc cô còn nhỏ.

Năm cô sáu tuổi.

Diệp Dương Hi đứng ở đầu ngõ xa xa ngoắc ngoắc cô, "Tiểu Hạ mau tới đây a! Hôm nay lại có kẹo thỏ trắng nữa này!"

Điền Hạ vui vẻ hướng cậu chạy tới, cô biết trong túi cậu chắc chắn nhất định đều là kẹo bơ cứng mà cô thích.

Từ hẻm nhỏ đến nhà Điền Hạ, dọc theo đường đi nhiều nhất chỉ có thể ăn hai viên.

Trước khi cô vào cửa, Diệp Dương Hi sẽ đem những viên kẹo nhét vào hết vào trong cặp của cô, sau đó nghiêm mặt hù dọa: "Giấu kỹ a, lại bị mẹ cậu phát hiện thật sự sẽ không được ăn nữa đâu đấy!"

"Ân, tớ nhớ rồi!"

Tuy là nói như vậy, nhưng Điền Hạ biết rằng ngay cả khi cô thực sự bị mẹ phát hiện, cô có thể ăn kẹo vì Diệp Dương Hi luôn ở đó.

Lúc đó, nụ cười trên gương mặt cậu thật dịu dàng, dưới ánh mặt trời đôi mắt cậu như tỏa ra ánh sáng.

Nhưng hiện tại...

(Lin: sorry mọi người, mấy hôm nay bệnh liên miên không thể edit cho mọi người được, nay đỡ đỡ mới có thời gian edit cho mọi người được, mình rất thích đọc bình luận của các bạn nha

Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ)

24/11/2019 GOO HARA My angel, good night, I LOVE YOU

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.