Mối Tình Đầu Là Viên Kẹo Vị Bơ

Chương 9: Chương 9: Viên kẹo bơ thứ 9




Thứ bảy này trùng hợp sinh nhật của Nhâm Thuần, vừa vặn công việc của Điền Nhất Bân cùng Phương Nhược Mai cũng không còn bận rộn như trước, Điền Hạ vốn muốn cùng ba mẹ tận hưởng một ngày nghỉ trọn vẹn, nhưng Nhâm Thuần lại không như vậy, cô nàng liên tục gọi điện tới, thậm chí đều gọi tới số máy trong gia đình.

Mãi cho đến khi mẹ Điền Hạ khuyên nhủ, cô đành phải nghe lời thay quần áo ra ngoài.

Điền Hạ hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng, khoát thêm một chiếc áo khoác denim ngắn, một đôi tất cộng với một đôi giày vải trắng, trên tay mang theo một chiếc túi nhỏ, lúc ra đến cửa cô còn hỏi mẹ có cần đem theo thêm áo khoác hay không.

Làm cho mẹ Phương dở khóc dở cười: "Đứa ngốc, hôm nay không lạnh, mặc nhiều thế đủ rồi."

Điền Hạ lúc này mới an tâm ra cửa.

Điền Hạ vốn hơi ốm lại nhỏ con, cũng không tính là cao, hôm nay mặc như thế này rõ ràng giống như học sinh tiểu học lén ra ngoài đi chơi.

Đương nhiên, nhìn từ phía trước lại càng giống.

Mái tóc mềm mại bị gió thổi nằm ngoan ngoãn trên vai cô, làn da trắng nõn, gương mặt mềm mại khiến cho người khác không nhịn được muốn xoa xoa.

Đúng vậy, có người thật sự làm như vậy.

Nếu biết Diệp Dương Hi cũng tới tham gia tiệc sinh nhật, có bị Nhâm Thuần đánh chết Điền Hạ nhất định cũng không đến, nhớ đến câu nói ngày hôm qua của anh, bây giờ nó vẫn còn vang vọng trong tai cô, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

Từ đằng xa khi cô vừa nhìn thấy anh tim không nhịn được cứ đập rộn lên, mặt đỏ tai hồng, huống chi anh bây giờ còn đang trước mặt mọi người niết mặt cô.

Diệp Dương Hi vừa thấy được Điền Hạ, tâm tình nháy mắt liền thay đổi, không nhịn được liền đưa tay hướng lên trên mặt cô, "Điền Hạ, cậu như thế nào còn ăn mặt trẻ con vậy, thật giống với lúc nhỏ a"

"Ngô ngô, buông ra." Mặt của Điền Hạ bị anh niết đến đau mà ánh mắt của mọi người càng như dao sắc bén, cô chính là thật xấu hổ, vậy mà anh còn cố tình không chịu buông tay, xấu hổ cộng với bực mình hốc mắt của cô lại nhanh chóng đỏ lên.

Nhâm Thuần thấy thế vội vàng nháy mắt với Hứa Thiên Kỳ ra dấu, Hứa Thiên Kỳ chuẩn xác nhận được tín hiệu cầu cứu, cười ha hả kéo tay Diệp Dương Hi ra, "Dương Hi cậu xem cậu, đừng chọc Tiểu Hạ nữa, không thì học bá của chúng ta lại khóc mất. Chọc giận người ta rồi cậu lại đem tôi đi uống rượu nữa thì chết."

Câu nói cuối cùng, Hứa Thiên Kỳ chính là dán sát vào lỗ tai Diệp Dương Hi nói.

Diệp Dương Hi nghe xong rốt cuộc cũng buông tay, dùng sức nhéo đùi Hứa Thiên Kỳ, quay đầu một câu: "Mẹ nó, thật đáng yêu!"

Hứa Thiên Kỳ đau nhe răng trợn mắt, giả vờ phụ họa: "Đúng vậy, đáng yêu! Lão phật gia, buông tay, đây là thịt, là thịt, không phải sắt."

Hắn chính là không thể hiểu nỗi Diệp Dương Hi, đáng yêu sao?

Điền Hạ khả ái thì khả ái, nhưng lại quá mức non nớt, giống như bộ dáng của trẻ con chưa phát triển, sao có thể so được với những cô em trong quán bar, ngực to eo nhỏ chân lại dài a.

Loại dễ thương như thế này chắc chỉ có Diệp Dương Hi thích thôi.

Nhìn gương mặt trắng nõn nay đỏ ửng một mảng lớn của Điền Hạ Nhâm Thuần đau lòng chết, cô nàng một bên xoa cho cô bạn của mình một bên nhẹ giọng giải thích: "Xin lỗi a, tớ chỉ là nhắn tin hỏi thử cho cậu ấy, không biết cậu ấy thật sự sẽ đến, cũng không biết cậu ấy sẽ làm như vậy đối với cậu."

Đêm qua sau khi xác định số mời khách, nhìn thấy tên Diệp Dương Hi, Nhâm Thuần cũng không biết tại sao ma xui quỷ khiến lại đi mời anh.

"Diệp Dương Hi, tớ là Nhâm Thuần. Ngày mai sinh nhật của tớ, cùng đi ăn một bữa cơm đi."

Cô lúc ấy vốn không ôm hy vọng, kết quả Diệp Dương Hi nửa đêm nhắn lại "Có ai đi", ba chữ này ngay cả dấu chấm câu đều không có.

Buổi sáng khi rời giường nhìn thấy tin nhắn cô còn có chút thụ sủng nhược kinh*, nhanh chóng soạn tin rồi gửi qua, Điền Hạ là hai chữ đầu tiên trong tin nhắn.

(*):Được yêu mà sợ

Chuyện sau đó là, Diệp Dương Hi an vị ở chỗ này.

Điền Hạ khịt khịt mũi, vừa cố gắng đem nước mắt trở về, ngồi ở đối diện cô, Lê Nhã đột nhiên hỏi: "Điền Hạ, cậu cùng Diệp Dương Hi trước kia biết nhau sao?"

Có lẽ sợ hai người xấu hổ, mà câu trả lời là Hứa Thiên Kỳ nói: "Hai người bọn họ biết nhau sớm hơn chúng ta một chút, bất quá chúng ta so với bọn họ cũng không kém nha."

Hắn vừa mở miệng chính là trêu đùa, cuối cùng còn cùng Lê Nhã liếc mắt đưa tình.

Lê Nhã buồn nôn, "Cút đi."

May mắn hôm nay Nhâm Thuần cũng không mời nhiều người, trong ghế lô chỉ có mười mấy người, đề tài được Hứa Thiên Kỳ chuyển hướng, cũng không ai tiếp tục truy vấn, đùa vui cười cười liền bắt đầu ăn cơm.

Ngồi ở bên cạnh Diệp Dương Hi, Điền Hạ làm thế nào cũng không đói bụng, cô lại ở dưới bàn lặng lẽ kéo váy của Nhân Thuần, lấy ra trong túi xách một cái hộp nhỏ bọc giấy gói màu tím nhạt, nhỏ giọng nói với cô bạn: "Nhâm Thuần, chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Tớ có chút không thoải mái, các cậu từ từ ăn, tớ về trước."

Nhâm Thuần khó khăn lắm mới mời được Điền Hạ ra ngoài, không chịu nói, "Đừng a, ở lại đi. Chúng tớ còn muốn đi hát nữa, nếu muốn về cậu tốt xấu cũng đem đồ ăn, ăn hết đi."

Lời cự tuyệt thoáng chốc liền không thể thoát ra khỏi miệng, Điền Hạ lại không chịu nổi được năn nỉ của Nhâm Thuần, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Vậy được rồi, ăn xong cơm tớ nhất định phải về, nhất định."

Sau khi thuyết phục được cô bạn ở lại Nhâm Thuần liền vui vẻ: "Hảo hảo hảo, ăn trước, ăn trước."

Sau khi kết thúc bữa ăn, mặc kệ Diệp Dương Hi có bắt chuyện như thế nào Điền Hạ đều không mở miệng, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn đồ ăn trước mặt mình, thức ăn anh gắp cho cô chất đống trong đĩa, một chút cũng chưa động.

Diệp Dương Hi cũng không tức giận, vẫn trò chuyện vui vẻ với mọi người.

Thật vất vả ăn cơm xong, ở cửa khách sạn, Điền Hạ khó xử không biết phải mở miệng xin rời đi trước như thế nào, cô không muốn phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người, bên cạnh Diệp Dương Hi đột nhiên nói: "Tôi buổi tối còn có chuyện, đi trước. Tiền các cậu đi ca 2 tôi trả, tôi chuyển cho Hứa Thiên Kỳ kia, sinh nhật vui vẻ."

Điền Hạ cũng nói theo: "Tớ cũng phải về, các cậu đi nhé, Nhâm Thuần chúc cậu sinh nhật vui vẻ."

Hứa Thiên Kỳ lúc này đứng dậy nói: "Vậy được rồi. Dương Hi, chúng tớ giao Tiểu Hạ cho cậu, cậu phụ trách đem cô ấy cho hộ tống về đến nhà, thiếu một sợi tóc nào, cậu liền chết."

"Không không không, không cần..." Điền Hạ toàn thân đều viết cự tuyệt, nhưng cô vẫn là chậm một bước.

"Đi." Diệp Dương Hi không nói lời gì lôi cổ tay cô, cũng không quay đầu lại.

(LIN: hehe chương tiếp ngày mai trả cho các nàng nhé. Sorry mình mới học về, ngày mai tiếp tục cho các nàng)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.