CHƯƠNG 20 : MƯỜI NĂM ĐỒNG THOẠI!
Editor: Hee aka TVL.
“. . . . . . Ngươi sẽ tưởng tượng không ra cô gái kia có bao nhiêu đặc biệt, khí chất phi thường không giống người thường. . . . . . , không giống 59 cô bạn gái trước của ta tí nào. . . . . . .”
“Ta quả thật tưởng tượng không ra.” Mark xoa mí mắt mệt mỏi nói. Hắn cùng Kian lúc này đang ngồi ở phòng khách nhà ông nội Shane. Từ lúc hắn đến đây đã không ngừng nghe Kian kể lại chuyện gặp gỡ cô gái lạ.
“Ta ngay cả tên của nàng cũng không biết. . . . . .”
Mark ngáp dài nói: “Xem ra ngươi lần này có vẻ đã thất bại.”
“Không, Shane hẳn là biết nàng. Ta không có chủ động, chủ yếu là do dự muốn hay không đem nàng trở thành của mục tiêu kế tiếp. . . . . .”
Mark xoay người đưa lưng về phía Kian nhìn chằm chằm vào quả táo trên đĩa nói: “Thật nghĩ không ra, ngươi sẽ do dự.”
Kian chuyển qua bên kia đối mặt Mark hắn tiếp tục nói: “Ta cảm thấy được, nàng không phải loại người dễ dàng có hành động đáp trả lại tình cảm. Cho nên ta phải lo lắng xem ta rốt cuộc có nghĩ sẽ cùng nàng sống với nhau nhau cả đời. Nếu không ra, tốt nhất vẫn là thoát khỏi. . . . . .”
“Ngươi mỗi một lần đều nói phải lo lắng vấn đề cả đời. Kết quả một lần cũng không phải” Mark bất đắc dĩ cầm lấy quả táo táo, một ngụm đã cắn mất hơn nửa.
Ánh mặt trời chiếu xuyên đến bậc thang, Shane lắc lắc mình đi xuống dưới. Hắn nhìn đến thấy hai bằng hữu đang ngồi trên ghế sô pha, liền ở cầu thang dừng lại phiền não xoa huyệt thái dương.
“Sớm!” Shane chấn hưng tinh thần ân cần thăm hỏi bọn họ, bước đi xuống dưới, bộ dáng mệt mỏi nhưng lời lẽ rất nhiệt tình.
Kian từ ghế sô pha xoay người nhìn hắn: “Sớm? Ngươi không thấy mặt trời ngả về phía tây rồi sao! “
Shane không cho là đúng: “Đây là sáng sớm của ta mà thôi.”
“Bảo bối của ngươi còn ngủ hay sao?” Kian cố ý lớn tiếng nói.
Shane gật gật đầu, lấy tay xoa xương cổ: “Rượu thật đáng ghét, tác dụng thật lâu.” Hắn đi đến chỗ hai bằng hữu ngồi chen xuống, Kian cùng Mark đành phải hướng sang hai bên nhường chỗ cho hắn, để cho Shane ngồi ở sô pha mà không phải ngồi trên đùi bọn họ. Shane ngồi xuống sau vỗ bả vai Mark nửa ngày không nói lời nào. Mark nhăn mày nghi hoặc nhìn hắn.
Shane hỏi Mark: “Ngươi có biết theo lời Kian thì bảo bối là ai không?”
Mark có vẻ khó hiểu gật gật đầu.
“Như vậy ngươi thật sự đối Nicky có cảm giác thật không?”
Mark sửng sốt một chút, lập tức lại mang theo mơ hồ lắc đầu.
“Không cảm giác sao? Ngươi không phải nói ngươi muốn thượng hắn sao?” Shane nói.
Mark dường như bị chứng mất trí nhờ, biểu tình khoa trương nói: “Ta có nói qua sao!”
Shane trừng mắt ánh mắt nhìn thấy hắn giả ngu.
Mark ngược lại hỏi Kian: “Kian, ta có nói những lời kì quái như vậy sao.”
Kian lắc đầu: “Ta chưa từng nghe ngươi nói qua.”
Mark đúng lý hợp tình quay lại chụp lấy bả vai Shane: “Bạn tốt, ta biết ta rất vĩ đại, thế cho nên có nhiều người ảo tưởng ta là tình nhân hay tình địch. Nhưng ta thực không hy vọng nhìn đến ngươi cũng mắc phải tật xấu đó của nữ nhân, vọng tưởng cùng ghen rất ảnh hưởng hình tượng của ngươi .”
Shane trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát nói: “Ngươi chưa nói là tốt rồi ! Nếu vọng tưởng của ta thành thực, còn có thể chào ngươi được sao!”
Mark làm bộ dáng chấn động, sau đó hô to gọi nhỏ đối Kian nói: “Ngươi nghe thấy không! Hắn uy hiếp ta !”
Kian thay hắn bênh vực kẻ yếu: “Shane từ mười năm trước đã chính là một tên trọng sắc khinh hữu .”
Shane đứng lên dường như không có việc gì hướng đi tủ lạnh, hắn lấy ra vài chai đồ uống đang nhét vào lòng ngực. Khi đóng cửa tủ lạnh Shane bỗng nhiên gặp phải cảnh tượng kinh hãi, một nụ cười sáng lạn như hoa cúc bày ra ngay trước mặt hắn, Shane cẩn thận ngắm kĩ lúc sau, xác định đây là mặt tỷ tỷ của hắn.
Shane kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm gì?”
Tỷ tỷ vẫn duy trì trên mặt nụ cười ôn nhu nói: “Ngươi hành động dũng cảm, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi.”
Shane khó hiểu: “Ngươi muốn ta đi làm cái gì?”
Tỷ tỷ cảm thấy được đây là Shane ngượng ngùng thừa nhận, nàng tràn ngập yêu thương nhìn Shane, dường như Shane chính là con chim cánh cụt cuối cùng trên địa cầu, phải cẩn thận bảo hộ. Nàng tuyệt đối không nói ra những lời gây thương tổn cho hắn, vậy nên lặp lại lời nói: “Tóm lại ngươi nhớ kỹ lời tỷ tỷ, ta ủng hộ ngươi! Ủng hộ ngươi!”
Shane không kiên nhẫn xua tay rồi xoay người đưa lưng về phía tỷ tỷ. Khi quay người lại nhìn thấy ông nội. Ông nội không biết khi nào đã đứng phía sau , lúc này chăm chú quan sát hắn. Sắc mặt ông nội có chút hóa xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm dễ tạo cho người ta sự ác cảm. Shane sợ run cả người, cảm giác chính mình như lập tức bị đâm xuyên qua.
Hắn do dự , hắn không rõ đây là cảm giác gì, hắn cảm thấy được người thân là nam khó tiếp nhận sự tình này hơn là nữ, rất khó đối phó với bọn họ. Shane quyết định bỏ mặc ông nội, kiên trì đi lên lầu. Ý niệm mới vừa động, ông nội lập tức phát hiện ra ý đồ của hắn.”Là thật sao?!” Ông nội trực tiếp hỏi, ngữ khí lại không giống ánh mắt hung ác, ngược lại còn có chút hữu khí vô lực.
Shane giả vờ không nghe thấy, cứ thế bước đi.
Ông nội đề cao thanh âm: “Là thật sao! Xú tiểu tử!”
Shane phải dừng lại, nhìn trái phải tỏ vẻ mê muội: “Ngươi nói chuyện với ai, ông nội?”
“Đừng giả ngu, ta phải nghe ngươi chính mồm thừa nhận!”
“Thừa nhận cái gì?” Shane lập tức nhìn xuống dưới chân, hắn tỏ vẻ không hề lo lắng nhưng ngữ điệu cùng thần thái đã bán đứng hắn rồi.
Ông nội không khách khí nói: “Trông bộ dáng như con gấu túi, như thế nào có thể đi làm chuyện lớn mật như thế!”
Shane lập tức ngẩng đầu nhìn ông nội, bị nói thành gấu túi làm cho hắn rất không thích, hắn như con nhím xù lông lập tức đáp trả: “Cám ơn các ngươi quan tâm ta! Nhưng đây là chuyện riêng của ta! Cùng các ngươi không quan hệ!”
Ông nội lập tức trừng lớn mắt, nửa ngày chưa nói ra lời. Shane bỗng nhiên lộ ra bộ mặt hung dữ làm hắn nhất thời không phản ứng.
Nói xong những lời vô cùng kích động, Shane không giả ngu nữa, hắn phiền não xem xét biểu tình trên mặt ông nội.
Ông nội ngây người trong chốc lát, hắn nhẹ nhàng mà chỉ chỉ trên lầu: “Thật là Nicky sao?”
Shane trầm mặc không nói.
“Thật là tiểu tử kia sao? Ngươi biết không, ta chứng kiến hắn lớn lên, từ nhỏ đến lớn hắn ở nhà ta so với thời gian ở nhà hắn còn nhiều hơn. Ta thương hắn với thương ngươi giống nhau, thời điểm còn nhỏ ta đã muốn cho các ngươi nhận thức, hy vọng các ngươi có thể trở thành hảo bằng hữu, nhưng lại không ngờ các ngươi thân thiết đến vậy!”
Shane lại cúi đầu, hận chính mình không thể có phép tàng hình lập tức biến mất. Không biết vì nguyên nhân gì, hắn cảm thấy được đối mặt với ông nội so với đối mặt mụ mụ càng cam go hơn.
Ông nội thở dài, ngữ khí cũng dịu đi một ít: “Bất quá có điều, ý tưởng của ngươi và ta đồng nhất.”
“?”
“Nếu ngươi nhất định phải chọn nam nhân, Nicky quả thật tuyệt nhất.”
Shane ngẩng đầu nhìn thẳng ông nội, nhất thời không hiểu rõ ý tứ của hắn. Ông nội hạ lông mi nói: “Nicky là nam hài đáng yêu nhất ta từng gặp qua, đáng yêu vậy nếu qua tay người khác chẳng phải đáng tiếc.”
Như thế nào? Shane trừng mắt nhìn ông nội.
“Kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao?!” Ông nội nói giống hệt một híp pi*.
Shane nhẹ nhàng thở ra, náo loạn nửa ngày, ông nội nguyên lai cũng không phải ngăn cản hắn, thật sự là sợ bóng sợ gió một hồi. Shane không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, cuối cùng đơn giản thoải mái cười to, hắn khôi phục thái độ bình thường sau đối ông nội vui vẻ đùa: “Namhài ngươi yêu nhất không phải ta? Ta rõ ràng chính là tôn tử của ngươi mà.”
Ông nội cũng không phối hợp cùng hắn vui đùa, mà lại nghiêm túc nói: “Ngươi thật sự sẽ giữ vững lập trường sao, đứa nhỏ.”
Shane nặng nề mà gật đầu, chuyện tới bây giờ hắn đã muốn quyết tâm đến cùng. Trong lỗ tai nghe được tiếng cười ha hả của ông nội, sau đó liền bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: “Năm nghìn năm trước người Ai Cập cổ cho rằng, tình yêu đống tính nam mới là nam tử hán chân chính, đó là người tài dám làm chuyện gan dạ. .. . Ngươi cho là ông nội ngu muội lại không biết sao. Mặc kệ quan điểm của cổ nhân phi thường bất công, nhưng có người nhu nhược không dám theo con đường này. Ta tin tưởng ngươi dũng cảm lựa chọn nó.”
Lời nói của ông nội làm chấn kinh không ít người, Mark cơ hồ đang ngủ trên sô pha cũng phải ngồi dậy.
“Cho nên, không cần để ý thành kiến của những kẻ yếu đuối. Không cần do dự, nếu đã lựa chọn sẽ kiên định.” Ông nội nói xong làm tư thế nắm chặt tay cổ vũ.
Shane bị ông nội đùa giỡn cũng sợ ngây cả người. Ông nội nghĩ đến Shane vì màn diễn thuyết của mình sẽ tỏ vẻ kích động, nhưng Shane vẫn cứ đứng ngây ngốc trừng mắt không phản ứng. Tỷ tỷ Shane thấy thế lập tức chạy tới ôm hôn ông nội, đối ông nội thêm lời ca ngợi.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Shane ngẩng đầu nhìn qua, là Nicky đứng ở bậu cửa cuối cầu thang. Nicky mặc chiếc áo sơ mi của Shane rất đơn giản, ánh mặt trời vừa mới chiếu lên người hắn, màu tóc vàng cùng áo sơmi trắng đều phản xạ hào quang. Shane ngẩng đầu nhìn hắn, lập tức cảm giác dường như trở lại buổi chiều mười năm trước, ngày hắn đã phát hiện ra thiên sứ. Kỳ thật, ánh mặt trời vẫn luôn chiếu sáng giữa cuộc đời của bọn họ, có lẽ vốn không có nơi nào là tăm tối cả.
“Nicky, hôm nay trời nắng.” Shane đối Nicky nói. Hai người đối diện không tiếng động cười rộ lên.
“Ở Dublin trời luôn nắng.”
Bỗng nhiên Nicky chuyển ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa. Toàn bộ cửa bỗng nhiên bị mở ra, cùng với thanh âm của Bourne mụ mụ: “Tôn tử của ngươi sẽ không phải người yếu đuối, nhưng ta tin tưởng con ta cũng sẽ không đuổi theo tình yêu gan dạ ngốc nghếch !”
Eva cũng lại gần giữ chặt lấy cánh tay mẹ nàng. Ông nội Shane cũng không để ý tới người khác bỗng dưng xâm nhập vào nhà, hắn ngồi xuống bưng chén trà khuấy đều.
Tỷ tỷ Shane ngạc nhiên hỏi: “Ông nội, tường của ngươi cách âm không tốt sao? Mới nói nhẹ mấy câu mà hàng xóm đều có thể nghe được?”
Bourne mụ mụ cao giọng nói: “Chỉ có ngươi mới giảng đạo lý sao? Ta cũng có thể giảng thực cảm động! Nói cái gì đây là người dũng cảm dám làm, dũng cảm không phải hô to khẩu hiệu ngu ngốc! Dũng cảm mà kết quả thực vinh quang, như vậy mới là dũng cảm. Loại dũng cảm này sẽ mang đến cho bọn chúng cái gì? Bọn chúng thực ra chỉ là đứa nhỏ, chưa thể hiểu hết thế sự! Thật nhiều gian nan!”
Bourne mụ mụ nói xong sau, trong phòng một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ Eva kéo tay áo nàng còn lại không ai có phản ứng gì. Nàng kích động đánh giá mỗi người: “Ta thật không nghĩ toàn bộ các ngươi đều dung túng chúng nó!”
Mọi người vẫn như cũ trầm mặc, Bourne mụ mụ ngẩng đầu nhìn hướng cầu thang thấy Nicky.
“Nicky, kia không phải cái gì dũng cảm! Làm như vậy là cực kỳ ích kỷ!”
Nicky không nói gì.
“Ngươi sẽ không muốn mụ mụ thương tâm, đúng hay không!”
Nicky vẫn như cũ không nói lời nào, lại hạ ánh mắt. Trong phòng càng im lặng , ông nội ngay cả chén trà cũng không khuấy nữa . Mark bỗng nhiên cắn một mồm toàn táo, ‘ răng rắc ’ một tiếng đem sự chú ý của mọi người lên người hắn.
“Nicky~.” Shane là người đầu tiên mở miệng nói chuyện.”Lời ông nội nói rất đúng, bất luận chúng ta muốn như thế nào, đều phải giữ vũng mục tiêu, mà không phải do dự. Nicky, hiện tại nói cho ta biết, ngươi muốn chọn kiên trì hay là buông tay.”
Nicky thực kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Shane tại thời điểm này muốn hắn xác định rõ. Nicky có chút bối rối nhìn Shane, nhưng Shane không chút nào thỏa hiệp, Nicky ánh mắt quét nhanh qua phía người thân, cuối cùng dừng lại trên bộ dáng vô cùng thương tâm của mụ mụ hắn.
“Nói cho ta biết.” Shane kiên trì.
Nicky giật giật miệng nói: “Ngươi không phải nói cùng với ta đi Mĩ Quốc sao.” Thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng so với sự chờ đợi của mọi người trong phòng, đã nghe rất rõ ràng .
“Ta quyết định không đi!” Shane không cần suy nghĩ cứ như vậy trả lời.
Trong phòng lại im lặng , ngay cả Mark cũng đình chỉ ăn táo. Tất cả mọi người là bộ dáng giật mình, duy nhất Bourne mụ mụ nhẹ nhàng thở ra.
“Cái gì?” Nicky khó hiểu nhìn Shane.
Shane vẻ mặt tự nhiên: “Có một chân tướng ta cho tới bây giờ đều không nói cho ngươi, ta nghĩ hiện tại hẳn là là lúc nói ra .”
Mọi người lại quay đầu nhìn về phía Shane, chờ hắn nói ra cái gì bí mật. Vẻ mặt Nicky nghi hoặc lại mang chút thống khổ.
_____________________
-Híp pi: thanh niên lập dị chống lại những qui ước xã hội