Mối Tình Đầu Sau Bốn Năm Chia Tay Đến Cửa Hàng Của Tôi Mua Bánh Ngọt

Chương 23: Chương 23




Biên tập: Mộ Vũ

Ngay khi Quan Tử Sơn xoay người đưa bánh ngọt cho em trai, anh lập tức cảm thấy có một tầm mắt nóng rực dừng trên người mình.

Khi anh đặt bánh ngọt trước mặt em trai, anh lại cảm nhận được tầm mắt ấy chuyển từ người anh sang… bánh ngọt trong tay.

Anh yên lặng quay đầu qua, liền nhìn thấy đôi mắt sâu kín của Đinh Nãi Xuyên.

Quan Tử Sơn “……”

Vì thế, ngay lúc Quan Tử Ngọ cầm cái thìa nhỏ trước mặt bắt đầu ăn bánh, từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng rực lưu luyến trên người mình, nhưng mỗi khi cậu nhóc ngẩng đầu lên, tầm mắt ấy lại biến mất một cách thần bí.

Quan Tử Ngọ “???”

Cậu nhóc không hiểu gì đành tập trung ăn tiếp.

Chờ đến khi cậu ăn hết bánh, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, Quan Tử Sơn mới cười hỏi “Thế nào?”

Quan Tử Ngọ nghiêm túc trả lời “Vị mật ong đậm đà, lớp bánh mềm xốp tan chảy ngay trên đầu lưỡi… Nhưng mà hình như hơi ngọt quá, lúc mới ăn thì ổn, ăn nhiều thì thấy ngây ngấy.”

Quan Tử Sơn bị lời nhận xét trịnh trọng của cậu nhóc chọc cười “Lần sau anh sẽ bớt đường, không nhìn ra em còn có tài năng làm nhà phê bình ẩm thực nữa.”

Cậu nhóc nghiêm mặt đáp “Em chỉ tùy tiện nói thôi…” Tuy rằng đã cố gắng nghiêm mặt lại nhưng vành tai cậu khe khẽ đỏ lên.

Quan Tử Sơn mỉm cười “Lần sau nếu anh làm bánh mới, em tới nếm thử nhân tiện cho anh chút ý kiến đi.”

Cậu nhóc nghiêm mặt gật đầu, dù cố gắng nhưng vành tai đỏ ửng tiết lộ gì đó.

“Hừ….”

Quan Tử Sơn chợt nghĩ… vừa rồi có phải nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ gì không nhỉ?

Nhưng khi anh quay đầu lại, Đinh Nãi Xuyên đã nghiêng đầu sang một bên, mím môi nhìn dòng người ngược xuôi ngoài cửa sổ, tựa hồ vừa nãy không hề có gì xảy ra.

Anh cười khẽ, lại nói tiếp với Quan Tử Ngọ “Giữa trưa đi ăn cháo ở bên kia đường với anh và bạn anh nhé” Anh chỉ chỉ Đinh Nãi Xuyên.

“Đây là… bạn học hồi trung học của anh.”

Đinh Nãi Xuyên xoay người lại, nhìn về phía Quan Tử Ngọ, híp mắt rồi cười nói “Chào em.”

Quan Tử Ngọ dừng lại một lát “Chào anh.”

Quan Tử Sơn nhìn vẻ mặt thâm sâu của Đinh Nãi Xuyên, giống như cái gì cũng không nhận ra, bình tĩnh giới thiệu với cậu “Đây là em trai của tôi.”

Đinh Nãi Xuyên chững lại, cậu không dấu vết đánh giá Quan Tử Ngọ một lượt, tuy rằng Quan Tử Sơn với cậu nhóc thoáng qua không mấy giống nhau, nhưng chăm chú so sánh vẫn có thể tìm một vài chỗ mơ hồ tương tự, nói là anh em hình như cũng không có gì không đúng.

Chẳng rõ vì sao, sắc mặt Đinh Nãi Xuyên bỗng thoải mái hẳn lên.

Bản mặt vốn không đổi sắc lại lộ nụ cười xán lạn nhìn Quan Tử Ngọ “Thì ra là em trai Quan… Trước kia anh hai em từng nhắc đến em với anh đó.”

Quan Tử Ngọ nghi ngờ liếc nhìn anh mình một cái, vẻ mặt mờ mịt “???”

Quan Tử Sơn ho khẽ “Khụ khụ…”

Trước kia quả thật anh từng nhắc tới Quan Tử Ngọ với Đinh Nãi Xuyên, nhưng không phải vì tình cảm anh em, mà là vì mắng mỏ.

Đinh Nãi Xuyên và anh đều có em trai cùng cha khác mẹ. Thời trung học là giai đoạn tích cách Quan Tử Sơn phản nghịch nhất, từ khi nhận thấy mẹ kế đối xử với anh và con trai ruột của bà — cũng chính là em trai anh không giống nhau, cảm giác trong lòng anh đối với em trai dần dần phức tạp.

Lúc ấy, anh cực kỳ mẫn cảm, mỗi lần đều cảm thấy nghẹn uất, ngoài miệng tuy không nói gì nhưng trong lòng lại luôn trằn trọc suy nghĩ. Dần dần, đầy bụng uất ức nhưng không có cách nào trút ra được.

Mãi cho đến khi anh gặp được một người có hoàn cảnh gia đình tương tự, cùng có quan hệ lạnh nhạt với mẹ kế và em trai là Đinh Nãi Xuyên, hai thiếu niên tựa như tìm được chỗ dựa trút hết tâm sự cho nhau, Quan Tử Sơn kể hết tất cả khúc mắc anh nín nhịn mười mấy năm cho cậu nghe.

Anh nhìn vẻ mặt mờ mịt của em trai, bỗng nhiên thấy chột dạ.

Thật ra khi Quan Tử Ngọ còn rất nhỏ, quan hệ giữa hai anh em cũng không lạnh nhạt như vậy. Anh còn nhớ rõ ngày cậu nhóc chào đời, anh đi theo cha vào bệnh viện, còn nhớ lúc đó anh ghé mặt nhìn đứa trẻ sơ sinh trên giường, nhìn khuôn mặt mới sinh còn nhiều nếp nhăn không mấy đẹp mắt, trong lòng mặc dù khá thất vọng nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác tự hào khó hiểu… Đây là em trai mình, là em trai có cùng máu mủ với mình.

Theo thời gian trôi đi, cục thịt nhỏ nhiều nếp nhăn xấu xí rốt cuộc biến thành bánh bao nhỏ mềm mềm trắng trắng. Bánh bao nhỏ mềm thật mềm, anh cũng không dám dùng sức khi ôm, anh còn nhớ rõ mỗi lần anh ôm bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ sẽ ngây ngô cười liếm nước miếng đầy mặt anh… Sau đó bánh bao nhỏ ấy lớn thêm một chút, có thể chạy nhảy xung quanh, mỗi ngày đều chạy theo sau mông anh, kéo góc áo anh, miệng bi bô gọi ‘anh hai’.

Cho đến khi Quan Tử Sơn bước vào thời kỳ trưởng thành mẫn cảm, cảm nhận được sự lãnh đạm của mẹ kế với mình, mới dần dần bắt đầu lạnh nhạt với Quan Tử Ngọ.

Từ lúc đó, trao đổi giao lưu giữa hai anh em ngày càng ít, thậm chí đến mức không nói với nhau quá ba câu.

Nếu như không có lần Quan Tử Ngọ đột ngột “bỏ nhà ra đi” này…

Tiếng chuông gió ngoài cửa bỗng vang lên, cắt ngang hồi ức của Quan Tử Sơn.

Anh phục hồi lại tinh lần, liếc nhìn Đinh Nãi Xuyên với Quan Tử Ngọ, gật gật đầu ra hiệu mình đi làm việc, rồi xoay người chào đón khách hàng.

Để lại hai người kia im lặng đối mặt nhau.

Hai người nhìn nhau một lúc, Đinh Nãi Xuyên là người đầu tiên đánh vỡ im lặng, cậu nâng cằm lên, híp mắt cười nhìn Quan Tử Ngọ “Em đang học trung học sao?”

Quan Tử Ngọ gật đầu đáp “Vâng.”

Hai người lại chìm vào im lặng, sau một lúc, bỗng nhiên Đinh Nãi Xuyên nói “Trường Tam Trung à?”

Quan Tử Ngọ nghi hoặc gật đầu.

Đinh Nãi Xuyên nở nụ cười “Em trai anh… cũng học ở Tam Trung.”

Quan Tử Ngọ sửng sốt, vội hỏi “Anh cũng có em trai ạ?”

Đinh Nãi Xuyên cười gật đầu “Ừ, không biết em có quen nó không, nó tên là Đinh Vĩnh Tư.”

Quan Tử Ngọ “……”

Quan Tử Ngọ “Biết ạ.”

“Ồ? Các em là bạn cùng lớp sao?” Đinh Nãi Xuyên nhíu mày.

Quan Tử Ngọ “Không phải.”

Đinh Nãi Xuyên cười “Vậy sao em biết nó, chẳng lẽ nó còn là một đứa nổi tiếng sao?”

Cậu vốn chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng Quan Tử Ngọ lại nghiêm túc gật đầu “Ở trường cậu ta nổi tiếng lắm, rất nhiều người biết cậu ta… Em nghe mấy bạn nữ cùng khối nói cậu ta rất đẹp trai, là hotboy của lớp.”

Đinh Nãi Xuyên cười thành tiếng, vươn ngón trỏ vuốt nhẹ khóe môi “Nó? Hotboy của lớp ư? Vậy hotboy của trường là ai?… Em hả?”

Quan Tử Ngọ hình như không biết Đinh Nãi Xuyên đang trêu mình, vẻ mặt phụng phịu lắc lắc đầu “Không phải, là một anh năm ba, là hội trưởng hội học sinh kiêm đội trưởng đội bóng rổ trường em.”

“Vậy cậu ta có đẹp trai bằng anh hai em không?” Đinh Nãi Xuyên quay đầu liếc nhìn Quan Tử Sơn, vẻ mặt thâm sâu.

Quan Tử Ngọ suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc lắc đầu.

“Ngoan lắm.” Đinh Nãi Xuyên nở nụ cười, chậm chạp nói với Quan Tử Ngọ “Anh là bạn thân của anh hai em, em cũng gọi anh là anh đi, gọi anh là anh Xuyên cũng được.”

Quan Tử Ngọ do dự một lát mới gọi “Anh Xuyên.”

Đinh Nãi Xuyên mỉm cười đáp lời “Ừ.”

“Vậy, anh Xuyên, trước đây anh với anh hai em… tốt lắm sao?” Quan Tử Ngọ mở to mắt.

Đinh Nãi Xuyên sờ khóe môi mình, cười sâu xa “Ừ, quan hệ giữa anh với anh hai em… cực kỳ tốt.”

“Thật sao? Vậy anh ấy hồi trung học như thế nào ạ?” Quan Tử Ngọ ôm vẻ mặt tò mò hỏi thăm.

Đinh Nãi Xuyên khựng lại một lúc lâu mới cười khẽ “Cậu ấy… anh trai em trước kia ấy à…”

Quan Tử Sơn đứng sau quầy hàng thu tiền bỗng nhiên không hiểu sao hắt xì một cái thật to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.