Biên tập: Mộ Vũ
Vừa mới tắm xong cả người Đinh Nãi xuyên đầy hơi nước, mái tóc ướt sũng còn nhỏ từng giọt khiến bộ đồ thể thao cậu mới mặc vào ướt một mảng nhỏ.
Quan Tử Sơn mặc bộ đồ này thì vẫn bị rộng, mặc trên người Đinh Nãi Xuyên lại ngắn đi một đoạn. Phần trên vừa vặn nhưng khó ở chỗ, quần thể thao phía dưới ngắn ngủn thiếu mất một khúc, một cái quần thể thao đẹp dài mặc trên người cậu lại trở thành cái quần chỉ dài được chín phần.
Cái quần đó nếu mặc trên người Quan Tử Sơn thì sẽ qua mắt cá chân, hơi dài so với anh, cho nên sau khi mua về anh rất ít đụng đến, bởi vì ngại mỗi lần mặc đều phải xăn lên lại khiến chân anh nhìn qua bị ngắn đi.
Thật ra không phải, chiều cao của Quan Tử Sơn gần một mét tám, số đo này không thể coi là thấp, nửa người trên với dưới tỉ lệ nhìn thoáng qua cũng rất thích hợp, chân vừa dài vừa thẳng. Nhưng so với Đinh Nãi Xuyên trước mặt thì không đáng nhắc đến, bởi vì Đinh Nãi Xuyên không chỉ cao hơn anh, tỉ lệ của đôi chân trên người cũng rất lớn, nói khoa trương lên, thì phải nói dưới lồng ngực đều là chân, đôi chân này quả thật rất nghịch thiên!
Quan Tử Sơn nhìn chằm chằm đôi chân dài dưới thắt lưng của cậu, nhìn chăm chú khoảng hơn một phút, lòng thầm suy nghĩ, cái quần này vì sao khiến anh thất vọng thế cơ chứ? Sao lại ngắn nhiều đến thế? Mày nói xem có phải mày co lại rồi không! Có phải co lại rồi không!
Lúc này, sự thật ra sao trong lòng Quan Tử Sơn rất rõ, chỉ là anh đang giả ngu mà thôi. Dù sao thừa nhận bản thân “lùn” hơn một người con trai khác là một chuyện chạm đến lòng tự ái, tuy rằng thật ra chân anh chẳng ngắn đâu, chỉ là bất kỳ đôi chân dài nào trước mặt Đinh Nãi Xuyên đều bị quẳng ra đường lớn, sau đó bị tàn nhẫn nghiền thành mảnh nhỏ.
Vẻ mặt của Đinh Nãi Xuyên hơi uể oải, cả người tỏa ra một cảm giác không dễ miêu tả, giống như mèo con mới ăn no cá, cậu miễn cưỡng cười chào Quan Tử Sơn một tiếng rồi rời đi.
Tuy Quan Tử Sơn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ nhưng vẫn thấy hơi lạnh, nên dự định tắm qua nước nóng một lần. Chỉ là khi anh vừa bước vào phòng tắm, đã cảm giác được hơi nóng khi vừa có người tắm qua xen lẫn một mùi hương quen thuộc ập vào mặt… Chính là cái mùi mà người đàn ông nào cũng hiểu.
Quan Tử Sơn lập tức cảm thấy 囧, khứu giác của anh còn nhanh nhạy hơn người bình thường, điều này làm cho anh thoải mái phân biệt được chất lượng khi chọn nguyên liệu, nhưng mà bây giờ, lần đầu tiên anh cảm thấy xấu hổ vì khứu giác nhạy bén ấy của mình.
Cái mùi xấu hổ kia ùn ùn kéo đến khiến Quan Tử Sơn nhịn không được mặt đỏ dần lên, cho dù Đinh Nãi Xuyên đã ra ngoài nhưng anh lại không kiềm chế được tưởng tượng tới chuyện cậu vừa làm trong này.
Dù đã từng hẹn hò yêu đương với Đinh Nãi Xuyên nhưng quan hệ của hai người vẫn chỉ mới dừng lại ở giai đoạn hôn môi, thời gian đó họ còn rất ngây thơ, trong mối tình đầu ấy nếu chỉ động chạm đến cơ thể đối phương thôi đã khiến mặt đỏ bừng cả buổi, ngay cả khi hôn môi cũng chỉ là chạm nhẹ môi một cái mà thôi…
Quan Tử Sơn không điều khiển được bản thân tiếp tục tưởng tượng, lúc Đinh Nãi Xuyên làm cái chuyện này, sẽ là vẻ mặt gì? Ẩn nhẫn? Kích động? Hay kiềm chế?
Càng ảo tưởng, anh càng không kiểm soát được cả người nóng lên, ngay lúc anh không nhịn được với tay vào trong quần, đột nhiên anh nhớ đến Quan Tử Ngọ vẫn ở bên ngoài, tuy cách một bức tường nhưng trước mặt em trai làm cái chuyện này, suy cho cùng thì không tốt lắm.
Anh yên lặng đấm một cái vào tường, hơn nửa ngày cố ổn định lại, mới chậm chạp cởi quần áo tắm rửa.
Khốn kiếp, cái tên kia giải quyết xong cũng không biết phải tiêu diệt chứng cớ sao!
Dù sao cũng xóa đi cái hương vị hừng hực trong nhà tắm đi chứ!
Đến khi anh tắm xong đi ra ngoài, Quan Tử Ngọ đã nằm trên giường ngủ trưa, dường như cậu chàng ngủ rất ngon, khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên. Anh im lặng nhìn một lúc, vươn hai ngón tay chọc chọc chỗ quai hàm nhóc, rồi xuống tầng làm việc.
Tiểu Kiều thấy anh đi xuống, lập tức lộ ra vẻ mặt bà tám cười hì hì.
Quan Tử Sơn lạnh lùng tàn nhẫn chặn trước “Mặc kệ em có chuyện gì muốn hỏi đều không được hỏi, nếu không trừ hết tiền thưởng tháng này.”
Tiểu Kiều lập tức hoảng sợ, không hé răng nửa ngày trời.
Buổi chiều sau khi xong việc, anh tự mình xuống bếp làm một bữa tối phong phú cho Quan Tử Ngọ, tay nghề của anh không tồi, cả bữa ăn cậu nhóc đều nhồm nhoàm kín đầy cả miệng.
Quan Tử Sơn vẫn không hỏi bao giờ cậu về nhà, Quan Tử Ngọ cũng vui vẻ giả ngu, chỉ là trước khi đi ngủ, cậu vẫn không nhịn được hỏi anh “Bây giờ em nên làm gì?”. Thiếu niên rốt cuộc vẫn không giấu được tâm sự, sau khi ăn cơm tối xong cậu nhóc liền có dáng vẻ lo lắng, dù sao đã quen làm đứa trẻ ngoan, qua xúc động nhất thời thì không lúc nào mà không hối hận.
Quan Tử Sơn ung dung đáp “Về nhà nhận lỗi.”
Quan Tử Ngọ lập tức không vui “…Em cũng không sai mà, thích con trai là lỗi của em ư?”
Anh trầm mặc một lúc lâu mới nói “Dù sao em vẫn là học sinh, nên chú trọng vào học tập.”
Quan Tử Ngọ lẩm bẩm một tiếng “Kỳ thi nào em cũng ở top ba trong lớp.”
Quan Tử Sơn lại trầm mặc, nghĩ ngợi thật lâu mới nói với cậu nhóc “Mặc kệ bây giờ em nghĩ như thế nào, giờ em không có năng lực độc lập, sinh hoạt của em dưới sự quản lí của cha mẹ, em phải ngoan ngoãn nghe lời họ. Giống như lần này em bỏ nhà ra đi, nếu em không tới tìm anh, vậy em có thể làm gì? Em làm sao có thể nuôi sống bản thân? Ngủ dưới gầm cầu hay là diễn xiếc đầu đường mà sống? Bây giờ sinh hoạt của em là do cha mẹ chu cấp, em có tư cách gì để tùy hứng?”
Quan Tử Ngọ tủi thân cực kỳ “Em….”
“Nhưng mà…” Quan Tử Sơn chuyển nội dung câu chuyện “Nếu đợi đến khi em có năng lực tự lập, có khả năng nuôi sống cha mẹ em thì không cần chịu sự quản lí của hai người họ nữa. Em có thể tự mình điều khiển cuộc đời, nhưng tiền đề là em phải tự lập, tự nuôi sống bản thân và cha mẹ, vậy em không cần người khác quyết định cuộc đời thay mình.”
Quan Tử Sơn tuy chưa công khai tính hướng nhưng tuyệt đối anh sẽ không tùy tiện lấy một người phụ nữ, rõ ràng không thích phụ nữ mà phải kết hôn để nối dõi tông đường thì không khác gì một tên cặn bã.
Sở dĩ anh dọn ra ở riêng, nguyên nhân rất lớn chính là sợ bị ép cưới. Tuy anh rất ít khi về nhà nhưng vẫn luôn gửi tiền về, cho dù quan hệ lạnh nhạt thế nhưng anh cũng không phải kẻ vong ơn bội nghĩa.
Nghe xong lời của anh, Quan Tử Ngọ lập tức thông suốt “Cho nên sau khi em tốt nghiệp đại học, có thể kiếm tiền thì có thể theo đuổi người em thích sao?”
Quan Tử Sơn cười nhẹ “Nếu đến lúc đó em còn thích người ta thì mới nói.” Giả như sau khi cậu tốt nghiệp đại học còn thích Pudding Sữa, vậy chắc chắn là tình yêu thật sự rồi.
Hai mắt Quan Tử Ngọ sáng long lanh, cậu suy nghĩ thật nhiều thật nhiều, lúc định chia sẻ ý tưởng với anh trai, quay đầu sang lại phát hiện anh mình đã nhắm mắt ngủ mất.
Quan Tử Sơn bận bịu cả ngày lại mắc một trận mưa, rất nhanh đã ngủ say.
Anh có một giấc mơ.
Trong mơ, Đinh Nãi Xuyên đứng trước mặt anh, đưa lưng về phía anh cởi quần áo, mái tóc ướt sũng còn nhỏ nước, dần dần duỗi đường cong cơ thể, thắt lưng dài khỏe khoắn đẹp mắt… rõ ràng là cảnh trưa nay.
Giống như lúc trưa, Đinh Nãi Xuyên khom lưng xuống cởi chiếc quần lót màu đen ôm lấy cặp mông ném xuống sàn, sau đó, cậu quay người lại.
Chậm đã! Chi tiết đó không giống lúc trưa!
Quan Tử Sơn trong mơ cực kỳ hoảng hốt nhưng Đinh Nãi Xuyên đã quay người ra, đối mặt với anh, khiến anh nhìn thấy phong cảnh chính diện của cậu hết sức rõ ràng.
Xương quai xanh xinh đẹp, cơ bụng rắn chắc, hình dáng nhân ngư tuyến chữ V rõ ràng, xuống thêm chút nữa là….
Hình dạng, kích cỡ, màu sắc, độ cứng của vật kia, quả là…
Chờ một chút…
Vì sao lại cứng rồi?!
Quan Tử Sơn trong mơ lập tức cảm thấy một dòng máu chảy từ mũi ra, mắt thấy máu sắp ào ào tuôn trào lại nhìn thấy Đinh Nãi Xuyên híp nửa mắt vươn tay ra, đặt ở bộ phận bên dưới thắt lưng kia, không chút để ý mà bắt đầu dùng tay….!
Quan Tử Sơn ngay tức khắc cảm thấy khoang mũi nóng lên, máu chảy không ngừng!
…
Ngày hôm sau lúc anh dậy, vô thức sờ lên mũi mình.
Không có máu, thật tốt quá!
Nếu vì một giấc mơ mà chảy máu mũi, quả thật rất mất mặt.
Nhưng mà anh nhanh chóng ý thực được có chuyện càng không ổn đã xảy ra. Mới sáng sớm anh đã phải giặt quần lót.
____
(*) Nhân ngư tuyến: hai đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu của đàn ông, nó giống với phần bụng dưới của con cá khi nó co mình, vì vậy mà được gọi là nhân ngư tuyến.