Biên tập: Mộ Vũ
Quan Tử Sơn trầm mặc một lúc, chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Không khí lập tức trở nên xấu hổ.
Nhưng vào lúc này, Đinh Nãi Xuyên bỗng nhiên cười khẽ, cậu vươn đầu lưỡi liếm mấy giọt máu bên miệng, sau đó hít vào một hơi khí lạnh.
“Cậu cũng ác quá đi.” Đinh Nãi Xuyên ai oán liếc nhìn Quan Tử Sơn.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên “Rốt cuộc là ai vô duyên vô cớ sán lại đây vậy!” Nếu là phản ứng của người bình thường, không đấm cậu một cái đã là nhân từ rồi!
Đinh Nãi Xuyên ai oán “Tôi chỉ muốn gọi cậu dậy thôi mà…” Vừa nói cậu vừa tủi thân liếm liếm môi.
Quan Tử Sơn “…..” Anh lại có thể cảm thấy động tác này của cậu tràn đầy quyến rũ, nhất định là anh say quá đâm hồ đồ rồi.
Quan Tử Sơn vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, mới nhận ra mình không biết vì sao lại ngủ quên, uống rượu rồi ngủ trong buổi họp lớp, thật đúng là…
Cảm giác men say lại trào lên trong lòng, mới vừa rồi anh bị Đinh Nãi Xuyên hôn đến giật mình tỉnh lại, trong nháy mắt đó còn hơi tỉnh táo một chút, bây giờ đầu óc anh lại trở về trạng thái không kịp phản ứng mơ mơ hồ hồ khi say, tựa như cái máy dệt cũ kỹ sau khi khởi động, chậm chạp muốn chết.
So sánh với một ví dụ khác, phụ tùng trong não anh giống như bị gỉ sét, suy nghĩ chuyện gì cũng không xong, cứ kẽo kẹt kẽo kẹt như vài thập niên rồi không được bôi dầu vậy.
Mỗi người say rượu đều phản ứng không giống nhau, có người sau khi uống rượu sẽ đùa giỡn điên cuồng lên, có người phá vỡ trói buộc trong lòng làm một số việc bình thường không dám làm, có người sẽ cởi quần áo chạy khắp phố, có người sẽ nhảy nhót xung quanh cột điện, có người sau khi say rượu sẽ làm bậy, có người vừa say vừa nói những gì giấu kín trong lòng.
Nhưng các phản ứng này Quan Tử Sơn đều không có, mỗi lần uống rượu xong, anh đều rất yên tĩnh, không đùa giỡn phát điên, không cởi đồ, biểu hiện giống như một người tỉnh táo, cho nên mỗi lần anh say cũng rất ít người nhận ra anh đã uống rượu.
Sau khi uống rượu, ngoại trừ phản ứng chậm chạp và vẻ mặt mơ màng ra, trên cơ bản anh không khác gì người tỉnh táo.
Cho nên dù anh say rồi, cũng ít ai nhận ra.
“…Quan Tử Sơn?” Đinh Nãi Xuyên nhìn bộ dạng đỡ trán xoa huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Quan Tử Sơn vẫn day day huyệt Thái Dương như trước, hình như không phản ứng kịp.
Đinh Nãi Xuyên cực kỳ kiên nhẫn lại gọi “Quan Tử Sơn?”
Anh vẫn không ngẩng đầu lên.
Đinh Nãi Xuyên cười nhẹ, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi “Quan Quan?”
Quan Tử Sơn rốt cuộc chậm chạp ngẩng đầu, yên lặng nhìn cậu một cái, biểu tình không khác gì ngày thường, chỉ khi nhìn kỹ mới có thể nhận ra trong mắt anh có chút mơ màng.
Đinh Nãi Xuyên vươn tay nhéo nhéo cằm anh, hỏi “Tôi là ai?”
Một lúc lâu Quan Tử Sơn không kịp phản ứng, qua khoảng mấy phút mới khẽ đáp “Xuyên Xuyên…”
Đinh Nãi Xuyên cười ha ha, cười đến ngã trái ngã phải, suýt nữa gục vào trước ngực Quan Tử Sơn, cậu cười đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi ra, mới đặt cằm lên vai anh “Xuyên Xuyên.. Xuyên Xuyên.. Chỉ có lúc này cậu mới có thể gọi tôi như vậy.”
Vẻ mặt Quan Tử Sơn rất bình tĩnh, chỉ có ánh mắt lộ ra sắc thái mờ mịt.
Nhưng vào lúc này, một bạn học ở bên ngoài đợi rất lâu mới ngó vào hỏi dò “Đinh Nãi Xuyên, cậu gọi cậu ta dậy chưa? Nhanh lên đi, chúng tôi sắp chết đói rồi!”
Đinh Nãi Xuyên hơi chững lại, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói với họ “Các cậu cứ đi ăn khuya đi, cậu ấy say rồi, tôi đưa về nhà trước.”
Bạn học kia nghe vậy thì liếc nhìn Quan Tử Sơn một cái, nhỏ giọng nói thầm một câu “Nhìn có giống say đâu…” Nói xong cậu ta liền xoay người đi, hô hào những người khác xuất phát đi ăn khuya ở gần đó.
Đinh Nãi Xuyên quay đầu lại, cậu bình tĩnh nhìn Quan Tử Sơn, vươn tay nhéo chóp mũi anh rồi cười khẽ “Đi thôi Quan Quan, về nhà cùng Xuyên Xuyên nào.”
Sắc mặt Quan Tử Sơn như bình thường, chỉ là trong mắt vẫn tràn ngập vẻ mông lung.
Nói xong, Đinh Nãi Xuyên đỡ anh đứng lên, giúp anh ra ngoài KTV.
Cho dù Quan Tử Sơn uống rượu, dáng đi cũng không khác ngày thường lắm, sẽ không xuất hiện kiểu đi hình chữ S cùng với tình trạng đi bên này ngã bên nọ, cho nên Đinh Nãi Xuyên cũng không tốn nhiều sức.
Đi ra khỏi KTV, bị gió lạnh trên đường lớn thổi qua, Quan Tử Sơn nhất thời rùng mình một cái, đầu óc cũng hơi tỉnh táo hơn.
Gió đêm rất lạnh, thấm vào như làn nước, nhè nhẹ tràn vào phổi.
Quan Tử Sơn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí ban đêm của thành phố này, mắt say lờ đờ liếc Đinh Nãi Xuyên, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia mơ màng.
Nhớ lại lúc trước anh liều mạng mong muốn chạy trốn khỏi thành phố này, nhưng đi lòng vòng một hồi, cuối cùng anh vẫn ở lại nơi đây.
“Lúc trước vì sao cậu không đi thi ở thành phố B?” Đinh Nãi Xuyên đột nhiên mở miệng hỏi.
Cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy Quan Tử Sơn trả lời, chỉ thấy ánh mắt anh mơ màng cười ngây ngô với cậu.
“Say rượu rồi sao?” Thật lâu sau, cậu mới hít vào một hơi “Thôi vậy.”
Không thể không nói hai anh đẹp trai ngời ngời như hai người họ đi cùng một chỗ lọt trong mắt người khác rất có lực hấp dẫn. Vốn một người đẹp trai đã thu hút ánh nhìn lắm rồi, huống hồ tận hai người đi cùng nhau, hơn nữa hai anh đẹp trai lại dựa sát vào nhau đến vậy, trong động tác hình như còn có vẻ ái muội, càng hấp dẫn tầm nhìn, khiến người ta nghĩ sâu xa hơn.
Tuy rằng lúc này trời đã về khuya, nhưng cuộc sống về đêm ở thành phố cực kỳ náo nhiệt phong phú, không ít người còn lang thang đi dạo trên đường lớn, một đám hình như là sinh viên nữ của đại học D đang đi từ đầu đường bên kia, khi các cô nhìn thấy Quan Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên, lập tức bùng lên cuộc thảo luận thì thầm và tiếng cười nói huyên náo.
Tục ngữ nói một người đàn bà líu ríu bằng năm trăm con vịt, ngay khi Đinh Nãi Xuyên nhíu mày, đang muốn dẫn Quan Tử Sơn tránh xa mấy ngàn chú vịt thì bỗng nhiên anh làu bàu bất mãn một tiếng, sau đó cúi đầu vùi mặt vào cổ cậu.
Mấy con vịt lập tức bùng nổ thành một trận gào thét khe khẽ đầy hưng phấn, chỉ có điều cũng may mấy cô còn khá kiềm chế, không đi thẳng về đây.
Đinh Nãi Xuyên dùng ánh mắt ẩn chứa hàm ý không rõ quét qua mấy cô một cái, sau đó thật cẩn thận ôm Quan Tử Sơn vào trong ngực, giống như gà mẹ che chở gà con.
Lúc đưa Quan Tử Sơn về tới trước tiệm bánh, cậu nhìn cửa cuốn bằng sắt kiên cố trước mặt, quay đầu nhẹ giọng hỏi anh “Chìa khóa đâu?”
Quan Tử Sơn dùng ánh mắt mơ màng nhìn cậu, qua khoảng một phút, anh mới chậm chạp lấy một chuỗi chìa khóa trong túi quần ra đưa cho cậu.
Đinh Nãi Xuyên hiếm khi nhìn dáng vẻ ngơ ngác ngoan ngoãn của anh, trong lòng như có một cọng lông chim phất qua phất lại rất ngứa ngáy, cậu cười nhận lấy chìa khóa từ trong tay anh, ngồi xổm thử từng cái một.
Cuối cùng thử đúng chìa, Đinh Nãi Xuyên kéo cửa cuốn bằng sắt lên, tiếp đó xoay người kéo Quan Tử Sơn đang còn ngơ ngẩn vào trong tiệm.
Đinh Nãi Xuyên mò tìm công tắc đèn, nhìn bộ dáng chậm chạp của Quan Tử Sơn, vươn tay lắc qua lại trước mặt anh, hỏi “Cậu còn say sao?”
Quan Tử Sơn ngơ ngác nhìn cậu “…..”
“Xem ra vẫn còn say…” Đinh Nãi Xuyên nhíu mày lại, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười một tiếng “Một khi đã vậy, tôi mà không nhân cơ hội làm chuyện gì, hình như hơi có lỗi với bản thân thì phải.”
Quan Tử Sơn tiếp tục ngơ ngác nhìn cậu “…..”
Ngay sau đó, Quan Tử Sơn đã bị cậu bế ngang người, khiêng lên tầng hai.
Cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai nhỏ hẹp bị hai người đàn ông trưởng thành nặng ký ép đến kêu kẽo kẹt rung rung, Quan Tử Sơn vốn đang giãy giụa cũng không dám cử động, chỉ có thể cứng người tùy ý để Đinh Nãi Xuyên bế lên.
Đinh Nãi Xuyên khiêng anh lên thẳng tầng hai, sau đó ném anh lên sô pha, sô pha mềm mại lập tức lõm một hố nhỏ, khiến Quan Tử Sơn cố gắng mà chẳng thể đứng dậy được.
Đinh Nãi Xuyên đã chồm người áp lên, hai tay cậu chống chỗ vai anh, cúi đầu quyến luyến nơi môi và cằm Quan Tử Sơn, tuy lực tay không lớn nhưng lại mang theo ý tứ không chấp nhận sự phản kháng.
Quan Tử Sơn giãy giụa hai cái, không tránh ra được, anh không có cách nào khác, chỉ có thể giở trò cũ, cắn mạnh một hơi vào chỗ vết thương còn chưa khép lại trên miệng Đinh Nãi Xuyên lần thứ hai.
Đau càng thêm đau, giống như xát muối vào miệng vết thương, Đinh Nãi Xuyên lập tức hít một hơi lạnh, rốt cuộc buông anh ra, nhổm người lên.
Quan Tử Sơn thở dốc, không nói gì, chỉ là dùng sắc mặt không thay đổi nhìn cậu.
Đinh Nãi Xuyên ổn định một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cậu ôm lấy khóe môi còn chảy máu, nhướn mày cười khẽ “Cậu không giả vờ say nữa?”
Quan Tử Sơn “…..”
“Trên thế giới này có lẽ không ai có thể nhìn ra cậu say hay không, nhưng tôi có thể.” Đinh Nãi Xuyên cười khẽ chậm rãi nói tiếp “Có lẽ không có ai nhận ra được cậu đang giả vờ say… Nhưng tôi thì khác.”
Quan Tử Sơn trầm mặc rất lâu, mới hít một hơi “Cậu đang thăm dò tôi?”
Đinh Nãi Xuyên không đáp, chỉ không đổi sắc mặt sờ sờ môi của mình, sau đó cảm thán “Cậu cũng độc ác quá đi….” Cậu lùi lại phía sau mấy bước, lưng dựa lên vách tường.
Quan Tử Sơn nhìn ánh mắt sâu thẳm của thanh niên trước mặt, giống như thấy được người thiếu niên từng dùng vẻ mặt oan ức nhìn chính anh ngày xưa, anh cúi đầu xuống, trầm mặc thật lâu mới mở miệng hỏi Đinh Nãi Xuyên, lại như tự hỏi bản thân “Vì sao? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”
Rõ ràng đã chia tay rồi, vì sao cậu còn trở về đây?
Rõ ràng đã chia tay rồi, tại sao chính anh còn… rung động.
Mặc dù đã chia tay lâu như vậy, mặc dù Quan Tử Sơn liều mạng giả vờ anh đã không còn thích Đinh Nãi Xuyên, nhưng lừa được người khác chứ chẳng thể lừa nổi bản thân… Cho dù anh cố gắng tự lừa dối suy nghĩ thế nào vẫn chẳng cách nào gạt nổi trái tim.
Đinh Nãi Xuyên dựa vào vách tường chậm chạp ngồi xuống, cậu buông tay, một bên lông mày khẽ nhướn, nhếch khóe môi còn vương máu kia lên “Ai nói chia tay rồi không thể hợp lại?”
Quan Tử Sơn cứng người lại, đại não trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Đinh Nãi Xuyên cười khẽ nhả ra từng chữ “Chúng ta quay lại với nhau đi… Quan Quan.”